MeMaria.org
Radio Giờ Của Mẹ - Giờ Bình An - Giờ Tin Yêu - Giờ Hy Vọng
(714) 265-1512. Email: Kim Hà
banner
Skip Navigation Links.
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Tài Liệu Về Đức Mẹ</span>Tài Liệu Về Đức Mẹ
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Đức Mẹ Việt Nam</span>Đức Mẹ Việt Nam
Lòng Thương Xót Chúa
Mục Bác Ái / Xin Giúp Đỡ Vn
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Tiểu Mục</span>Tiểu Mục
Collapse <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Đề Mục Chính</span>Đề Mục Chính
Gallery
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Tác Giả Và Tác Phẩm</span>Tác Giả Và Tác Phẩm
Google Search
memaria www  

Local Search
PayPal - The safer, easier way to pay online!
top menu :: mẹ maria :: đề mục chính :: lịch sử
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
  
Giòng Đời...
Thứ Năm, Ngày 25 tháng 12-2008

GIÒNG ĐỜI...

Duy Lạc.

            Tôi sinh ra vào thế hệ của thập niên 30. Thế hệ của chúng
tôi chịu nhiều xáo trộn điên đảo nhất trong giòng lịch sử 60 năm của
dân tộc (1930-1990). Chúng tôi may mắn là nhân chứng của nhiều sự hưng
vong của bao chế độ và cuối cùng được nhìn tận mắt sự sụp đổ ngoạn mục
của chế độ Cộng sản bạo ngược khắp thế giới. Đó cũng là một niềm an ủi
cuối đời cho thế hệ chúng tôi, những người chống cộng sản phải bỏ nước
ra đi lang thang, bơ vơ, chịu nhiều bất hạnh, mang nhiều nổi đau buồn
trên đất khách.

            Ngày xưa từ tuổi nhi đồng qua thời niên thiếu, chúng tôi
chịu ảnh hưởng mạnh mẽ của luân lý đạo đức Khổng Mạnh qua các tập
"Luân Lý Giáo Khoa Thư" ở nhà trường. Trong xã hội lúc bấy giờ, một
thời văn chương lãng mạn của các nhà thơ: Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Lưu
Trọng Lư, Hàng Mạc Tử, Chế Lan Viên.v.v... và nhóm chủ trương Tự Lực
Văn Đoàn của Nhất Linh đã mang lại cho chúng tôi một ít mơ mộng về
tình yêu (Hồn Bướm Mơ Tiên), hay ý thức mơ hồ về các hoạt động cách
mạng (Đôi Bạn). Sau đó từ năm 1935-1945, dòng nhạc tiền chiến trữ tình
và lòng yêu nước của Văn Cao, Lưu Hữu Phước, Phạm Duy,Tô Vũ, Đặng Thế
Phong.v.v... đã thật sự thấm nhập tâm hồn tuổi trẻ vừa lãng mạn vừa
khơi động tình yêu tổ quốc của tuổi thanh niên. Kế đến thế chiến thứ
hai vào giai đoạn chót bộc phát dữ dội. Bom đạn của chiến tranh bắt
đầu tàn phá quê hương. Nương theo sự thất trận của Nhật,nhiều phong
trào yêu nước chống Pháp nổi dậy, cuối cùng đi đến ngày 19-8-1945,ngày
toàn quốc khởi nghĩa mà bọn Việt Minh Cộng sản quỷ quyệt cướp lấy công
đầu. Và cũng từ hoàn cảnh đó, đám thanh niên thế hệ chúng tôi một số
vào rừng, vào bưng, vào chiến khu để theo tiếng gọi thiêng liêng của
Tổ Quốc. Một số khác vì còn trẻ tuổi, phải bỏ thành phố tản mác về
vùng quê để tạm lánh cư.

            Cũng như mọi gia đình khác, cha mẹ chúng tôi vội vã bỏ hết
gia sản chạy về vùng quê miền Trung. Từ đó đời tôi bắt đầu một khúc
quanh: cơ cực cũng lắm, hạnh phúc cũng nhiều, chạy dài suốt một thời
niên thiếu. Tôi dần dần yêu thích cảnh sống đồng quê. Say sưa với núi
cao, biển rộng, rừng thông, đồi cát, ruộng mía nương khoai với những
hình ảnh của đình chùa, miếu mão. Tôi yêu thương làng tôi qua lũy tre
xanh. Con đường nho nhỏ thông reo. Ngôi đình cổ kính nằm bên chân đồi.
Tôi mê nhất những buổi trưa hè ngồi nghe tiếng thông vi vu, réo rắt
một điệu nhạc buồn như tiếng sáo diều từ lưng đồi vọng lại.

            Tuổi thơ của tôi thấm đậm tình quê hương từ những ngày
tháng êm đềm thơ dại đó.

            Những năm đầu kháng chiến, gia đình tôi chưa đến nỗi sa
sút. Tôi được đi học tại trường Trung học cấp huyện, cất ngay trong
làng. Ở miệt thôn quê thời kháng chiến, sự học hành bị gián đoạn nên
học sinh tuy ngồi chung lớp nhưng tuổi tác chênh lệch nhau. Trong lớp
"Đệ nhất niên" của tôi có độ mươi cô nữ sinh. Các cô thuộc người làng
hoặc từ những làng kế cận đến học. Phần nhiều nữ sinh thuộc gia đình
giàu có trong đám hương mục ngày xưa như Chánh Tổng, Xã Trưởng, Hương
Lý, Hương Hộ.v.v... Các cô tuy là gái quê nhưng trông cũng xinh đẹp
lượt là lắm.

Tôi thời đó học hành dốt nát, chỉ thích lêu lỏng ngoài
đường. Chuyện nhà trốn tránh, chuyện bạn bè thì mau mắn. Tôi lang
thang suốt xóm trên làng dưới, tập đàn ca với đám nữ sinh cùng lớp, ít
khi có mặt ở nhà.. Công việc nặng nhọc trong gia đình tôi giao cho chú
em kế gánh vác. Mẹ già nhiều lúc mắng mỏ rầy la, tôi vẫn trơ mặt thịt.
Đã vậy tôi còn tơ tưởng yêu đương. Tôi yêu tha thiết một cô em tên Nga
cùng lớp. Em ngồi dãy bàn trước mặt. Tôi còn nhớ chiếc áo chemise lụa
mỏng và chiếc quần lãnh đen của em. Em có đôi mắt nhung huyền sâu thẳm
như đáy hồ thu mà tôi tự nguyện chết đuối trong đó những lần em quay
lại nhìn tôi cầu cứu. Đôi môi em đỏ hồng gợi cảm. Những lúc em ban
phát cho tôi một nụ cười cám ơn khi tôi cho cóp bi bài toán là những
lần tim tôi như ngừng đập. Em thường liếc xéo tôi mỗi khi tôi true
chọc. Cái nguýt dài, con mắt có đuôi, kèm theo một nụ cười mỉm của cô
gái dậy thì, có lúc là một "message" ưng chịu kín đáo
của thời đó.

            Thật tình lúc bấy giờ tôi không đoán được Nga có cảm tình
gì với tôi chưa. Nhưng riêng tôi, tôi đã mê tít nàng. Cứ mỗi ngày cô
em nghỉ học là mỗi ngày tôi thẩn thờ nhớ nhung. Tôi tương tư nàng như
Nguyễn Bính tương tư "Cô hàng xóm"

            Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
            Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh dờn...

            Tuy yêu thương mê mẩn như thế, tôi chưa dám nói một lời
yêu thương cùng nàng. Hồi đó tôi đen đúa xấu trai. Tóc chải bảy ba có
thên một chút tango ổ quạ ngay trước trán (thời trang 1945). Tôi gầy
đét và cao lêu nghiêu như cây sậy. Thật tình nhìn kỹ tôi chả giống con
giáp nào! Tôi chỉ được tiếng "người Sàigòn" và một chút tài mọn về đàn
ca hát xướng. Vì vậy, tôi chủ quan nghĩ rằng em đã cảm tình với tôi.
Một hôm vào dịp nhà trường tổ chức đi cắm trại qua đêm ở một rừng dừa
ven biển. Dĩ nhiên tối hôm ấy có đốt lửa trại và thi đua văn nghệ,giữa
mấy trăm học sinh cùng trường. Tôi táo bạo ghi tên tham dự, cốt để
chứng tỏ với Nga về khả năng văn nghệ của mình.. Đêm hôm đó, trước đám
đông đảo học sinh, tôi đơn ca bản nhạc "Nhớ Chiến Khu", một bài ca tủ
của tôi, "Còn đâu trong chiến khu trên rừng chiều. Bên đèo tiếng suối
reo, ngàn thông réo..." Tôi đang mơ màng vừa ca vừa diễn xuất bộ mặt
sầu sầu của anh Vệ quốc Quân nhớ nhà, nào ngờ đến đoạn cao nhất của
bài hát, một phần vì khớp, một phần vì nhìn thấy cô nàng đang theo dõi
mình, tự nhiên tôi té giọng kim, dứt đoạn, rồi ngừng ngang nửa chừng.
Tôi đúng như trời trồng giữa tiếng vỗ tay la ó của đám học sinh. Tôi
xấu hổ, tay chân thừa thải, mặt đỏ bừng chỉ muốn độn thổ cho xong. Tội
nghiệp Nga, nàng cúi đầu thương hại cho tôi.

            Rồi có một lần, chuyện phải đến đã đến, Nga ngỏ lời mời
tôi đến nhà nàng chơi vào chiều thứ bảy. Tôi sung sướng nhận lời. Dịp
này nhất định tôi sẽ bộc lộ tâm sự với nàng bằng một lá thơ. Mấy ngày
liền tôi ngồi nắn nót viết bức thư tình đầu tiên. Tôi còn nhớ rõ bức
thư viết dài và hay lắm. Tôi diễn tả mối tình say đắm của mình. Văn
chương lãng mạn và ướt át vô cùng. Trong bức thư tôi còn làm dáng về
vốn Pháp văn của mình bằng hai câu bất hủ:
"L'homme sans amour comme La Terre sans Lumière."
 
mà tôi thuổng được ở mấy bức thư tình của bà chị tôi. Chiều hôm ấy, tôi băng mấy cánh rừng dương để đến nhà nàng. Nhà Nga xinh xắn bao quanh bởi một vườn cau và một hàng rào bông bụp tím nhạt. Vườn có nhiều hoa và cây ăn trái. Tôi dạo chơi thơ thẩn trong vườn cùng nàng suốt buổi tối. Nàng bóc bưởi mời tôi ăn. Tôi trèo cây hái khế tặng nàng. Cứ như thế mãi cho đến khi trăng treo đầu ngọn cau và hoa bưởi bắt đầu tỏa hương thơm ngát, tôi mới từ giã nàng. Trước khi về tôi dúi vội bức thư vào tay nàng. Nàng ngập ngừng e thẹn nhận lấy thư tôi.

            Sau ngày trao bức thư tình, tôi cảm thấy yêu đời, mơ mộng
nhiều hơn. Và trong khi tôi nao nức đợi chờ hồi âm, thì hởi ơi! Hai
câu Pháp văn bất hủ tôi viết cho nàng được loan truyền khắp nơi nhất
là trong đám nữ sinh. Mấy bà chị họ, mỗi lần gặp tôi đều tủm tỉm
cười,làm tôi xấu hổ vô cùng. Tôi loáng thoáng đoán rằng tôi đã lầm và
quá chủ quan, chớ nàng không hề yêu thương hay tình cảm gì với tôi.
Nàng đã đem bức thư của tôi bêu rếu để làm trò cười. Từ đó tôi không
nhìn nàng. Tôi đau khổ hận đời, hận nàng và trốn học luôn...

            Cho đến một ngày trước khi xuống tàu bỏ trốn vào Nam, vì
vô tình hay cố ý, Nga chận tôi trên con đường làng vắng vẻ, gương mặt
xanh xao, ánh mắt buồn buồn. Nàng khóc thật nhiều và giải thích với
tôi rằng nàng đã yêu tôi. Chuyện bức thư là lỗi bất cẩn của nàng (Nga
cho người bạn gái mượn quyển sách trong đó có dấu bức thư). Nàng trách
tôi tại sao bỏ học và trốn tránh không nhìn mặt nàng. Lần đầu tiên tôi
run run cầm tay nàng, nhìn sâu vào đôi mắt lệ nhạt nhòa, thổn thức
không nói một lời, bởi vì ngày tôi nhận được hạnh phúc tình yêu đầu
đời và cũng là ngày tôi xót xa chia tay mối tình học trò ngắn ngủi đó.
Ngày hôm đó, tôi đau đớn vĩnh biệt Nga mà chính nàng không hề hay
biết.

            Con thuyền đưa tôi vào Nam chập chùng giông bão. Giông bão
xô dạt con thuyền. Giông bão ngay trong lòng tôi...

            Tôi có người em kế, cùng trạc tuổi. Chúng tôi là hai thái
cực. Chú Lâm hiền hòa thích sống trong gia đình. Tôi mê cuộc đời hải
hồ lang bạt. Lớn lên, hai anh em cùng vào quân đội. Tôi đi lính Không
Quân đồn trú tại Pleiku. Chú đi sĩ quan Thủ Đức đóng đồn ở Daksut.
Những ngày cao nguyên sôi động, nhiều lần từ trời cao, tôi xót xa nhìn
chú bị vây hãm dưới đồn. Anh em tuy đóng quân cùng một vùng nhưng chả
bao giờ gặp nhau. Thỉnh thoảng hành quân ngang đồn, tôi bay thấp để
chào chú, hoặc liên lạc FM để thăm hỏi sức khỏe và nhắn tin nhà, thế
thôi. Vậy mà chú Lâm vẫn vui vẻ sống cuộc đời gian khổ bộ binh. Mãi
đến ngày bỏ nước ra đi, chú ra đi một mình không kịp đón gia đình vợ
con. Những năm tháng xa quê hương, chú Lâm vẫn sống cảnh đơn lẻ ở một
tiểu bang xa lắc xa lơ. Nhưng mấy năm gần đây, chắc có lẽ chịu hết nổi
cảnh "Đồn Lẻ Chiều Xuân" chú đã âm thầm bước thêm bước nữa để nếm
mùi"một cảnh hai quê". Thật tội nghiệp!

            Hôm Tết vừa qua, nhân dịp đi công tác cho hãng ở Hà Nội.
Lâm ghé Sài Gòn thăm nhà và về làng thăm quê cũ. Một sự việc bất ngờ
và cảm động là chú Lâm đã tìm được dấu tích của Nga ngày xưa. Đuợc
biết nàng đã trốn ra Bắc năm 1956 và sau ngày Viẽt cộng cưỡng chiếm
miền Nam, nàng trở về với quân hàm Đại úy và là vợ lẽ của một ông
tướng già Việt cộng. Hiện nay nàng đang ở Sàigòn, khu cư xá sĩ quan
Chí Hòa và ông tướng già đã chết. Trước khi trở về Mỹ, Lâm có đến tìm
gặp nàng. Nga sững sốt mừng rỡ khi nhận ra Lâm em của tôi. Nàng vui vẻ
kể chuyện xưa về tôi với chú Lâm và nói rõ lý do vì sao nàng bỏ xứ ra
đi. Trong câu chuyện thăm hỏi, Lâm đã cố khơi lại chuyện tình ngày xưa
của chúng tôi.

           Lâm nói: "Anh tôi vẫn nhắc nhớ về chị." Nàng cúi đầu lặng
lẽ, giọng buồn buồn: "Dạ vâng, tôi đoán thế." Và nàng cảm động cho
biết người làng đã kể: Có lần tôi một mình lái xe về thăm vườn cũ tìm
lại người xưa, và người xưa không còn nữa. Lâm tiếp tục thăm dò:

          "Chị có biết anh tôi ngày xưa làm gì không?" "Dạ tôi biết,
nghe nói anh ấy là một phi công trong Không Lực Cộng Hòa." "Chị có oán
hận, căm thù gì chúng tôi không?" Nga lắc đầu cười chua chát, "Tôi
không nghĩ đến điều đó, và chẳng bao giờ nghĩ như vậy, nhất là đối với
anh ấy..."

            Nàng trả lời với đôi mắt mơ màng xa vắng. Chắc có lẽ chú
Lâm đã vô tình khơi dậy những kỹ niệm thời học trò của nàng. Những kỹ
niệm tưởng như đã chôn vùi dưới lớp bụi thời gian sau bốn mươi năm xa
cách.

            Và trong buổi chiều hôm đó, theo lời nhật xét của chú Lâm.
Nga như "lội ngược giòng thời gian" tìm sống lại quảng đời con gái
ngây thơ, cùng với mối tình thơ mộng và đẹp nhất của đời nàng. Vì đó
là mối tình đầu và mối tình không có đoạn cuối.

Xin  đọc Hồi Âm Giòng Đời...

Duy Lạc
Nguồn tin: Ngàn Sao

Print In trang | sendtofriend Email | back Trở về
  
Tin/Bài mới
Ls: Trận Đói Năm Ất Dậu (12/27/2008)
Ls: Nạn Đói Năm Ất Dậu, 60 Năm Về Trước (12/27/2008)
Ls. Một Ngày Với Nội Tâm. (12/26/2008)
Ls: Nỗi Bất Hạnh Đời Tôi (12/26/2008)
Ls: Mầu Nhiệm Trong Ngục Tù (12/26/2008)
Tin/Bài cùng ngày
Ls: Lễ Giáng Sinh Nơi Trại Tù Cải Tạo Cộng Sản (12/25/2008)
Tin/Bài khác
Ls: Câu Chuyện # 7 Ptan : Chuyện Một Người Bạn Học: (1/3/2017)
Ls: Câu Chuyện# 1 Ptan: Thằng Bé Đánh Giày Người Nghĩa Lộ (1/3/2017)
LS: Letter to a dear friend from a lucky Vietnamese refugee (12/23/2008)
Ls: Những Giáng Sinh Trong Trại Tù Cải Tạo (12/21/2008)
Nghi Án Hoàng Tử Cảnh Và Đòn Hằn Của Minh Mạng (12/20/2008)
MeMaria.org -- Từ 15/4/1999 lần truy cập -- Kim Hà [Valid RSS]
Copyright © 2011 www.memaria.org. All Rights Reserved. Powered by VNVN System Inc.
Best view with IE 7.0, Fire Fox, resolution 1024x768