Linh hồn luyện ngục
Niềm tin Việt Nam minh họa trong dạng truyện ngắn về những đời sống Việt Nam và cách thức họ sống với niềm tin, không phải trong quá khứ, cũng không phải trong tương lai, nhưng ngay trong ngày hôm nay và ngay bây giờ. Đọc Niềm tin Việt Nam, có thể bạn sẽ nhận ra những nhân vật xuất hiện trong Niềm tin Việt Nam chính là bạn, hoặc những người thân trong gia đình, hoặc những người hàng xóm, hoặc những người tín hữu trong xứ đạo của chính bạn. Dì Tư cất tiếng hỏi,
— Ông mần chi mà ngồi trong phòng khách miệng lẩm bẩm tuồng như thầy pháp vẻ bùa bắt ấn khiển âm binh vậy? Năm phút nữa là tới giờ cơm chiều đó.
Ông Tư nhướng cặp kiếng lão,
— Bà đó hả? Ở đâu mà tự nhiên chui ra thầy pháp với âm binh ở đây? Tui đang lần chuỗi Mân Côi.
Ông Tư gỡ kiếng, tuồng như muốn tâm sự với vợ,
— Bà biết chi không? Lúc nãy đang coi TV, tới phần tin tức thời sự, thấy trên đài người ta bàn tán xôn xao về vụ mấy người thợ bị sụp hầm kẹt dưới mỏ than hơn hai ngày rồi.
Dì Tư nửa như phân trần nửa như than phiền,
— Thiệt vậy sao? Chuyện xảy ra như thế nào, ông kể cho tôi nghe được không? Thiệt tình ở bên Mỹ này, tin tức thời sự trong phố trong xá là tôi cứ tuồng như người vừa mù vừa điếc, chẳng hay chẳng biết chi.
Ông Tư lắc đầu nhè nhẹ, chép miệng,
— Ừ thì cách đây hai hôm, không hiểu làm sao tự nhiên hầm than phát nổ văng đất văng than bịt kín đường hầm khiến mấy người thợ mỏ đang làm việc ở dưới hầm bị mắc kẹt ở trỏng. Gần hai ngày rồi, mười ba người thợ vẫn còn kẹt ở dưới đó, không thấy mặt trời, chỉ hít vào bụi than với thán khí. Tính mạng của họ giờ này chẳng khác chi chỉ mành treo chuông. Bây giờ gia đình, thân nhân, bè bạn và nhiều người trong thôn làng đang tụ họp trước cửa nhà thờ đốt nến cầu nguyện cho nạn nhân của vụ nổ mỏ than tai qua nạn khỏi. Tình hình này kéo dài, không khai thông được lối dẫn vào hầm, không ai dám nói chắc về số phận của mấy người thợ mỏ. Thấy họ đốt nến cầu nguyện, tui cũng bắt chước người ta, lấy chuỗi hạt ra, tính đọc cho họ năm chuỗi kinh. Nghĩ tới nghĩ lui, tui thấy thương cho mấy người thợ mỏ đang bị mắc kẹt ở dưới hầm than. Hơn hai ngày rồi, không lương thực, không nước uống, giờ này không biết sống chết ra sao! Bây giờ ở dưới đó thiệt tình họ là
helpless.
Dì Tư nhăn nhăn vầng trán, ngắt ngang lời của chồng,
— Ông vừa nói cái chi đó mà đang nói chuyện nổ mỏ than, sập hầm mỏ, tự nhiên ông đổi sang chuyện thịt
heo với sườn cốt
lết ở đây?
Ông Tư dừng lại ngẫm nghĩ,
— Nói cái chi là nói cái chi? À! Xin lỗi. Tui quên. Tui vừa mới nói chữ
helpless trong tiếng Anh.
Helpless có nghĩa là vô phương hết cách,
Dì Tư đổi giọng mỉa mai,
— Hết cách thì nói đại là hết cách đi. Ông còn mần tuồng vẽ rắn thêm chân, chêm thêm tiếng Anh vào trỏng, khiến con rắn hóa ra con thuồng luồng, làm sao tui hiểu?
Ông Tư nhìn vợ, đầu lắc lắc, miệng cười cười,
— Bà ơi, tui vừa mới đọc được một chuỗi Mân Côi mà thôi, thì bà vào đây phá đám tui đó…
Dì Tư lườm chồng,
— Ông nói chiện. Thì tui vừa cơm nước xong xuôi, cho nên tui te te vô đây hú gọi ông chuẩn bị xuống nhà bếp hai vợ chồng ăn cơm chiều. Chứ ai đâu rảnh rỗi ở không mần tuồng vô đây phá ông. Mà thôi! Ông lợi khẩu lắm, tui nói không lợi ông đâu. Nhưng bởi ông nhắc tới vụ lần chuỗi cầu nguyện cho mấy người thợ bị kẹt ở hầm mỏ, tôi cũng muốn nhắc ông chuyện này.
Ông Tư nhướng cặp kính lão lên nhìn vợ một lần nữa,
— Bà muốn nhắc nhở tôi chuyện chi?
Dì Tư nói nhỏ lại,
— Ông có nhớ không? Tháng này là tháng Mười Một. Tui muốn nhắc tới mấy linh hồn của tía má, họ hàng nội ngoại hai bên đó, nhất là những linh hồn mồ côi còn kẹt ở dưới Luyện Ngục. Bây giờ ở dưới đó, mấy linh hồn cũng chỉ còn biết trông cậy vào những người còn sống ở trên trần gian như hai vợ chồng mình. Ta nói ở dưới luyện ngục thì không có cái đồng hồ kêu tích tắc! tích tắc! đời đời! kiếp kiếp! như ở dưới hỏa ngục, nhưng họ cũng đang tứ bề cô thân, ngóng mắt trông lên tìm kiếm những người còn sống như những người thợ mỏ ngóng trông toán cấp cứu. Họ cũng cần tới những tràng chuỗi Mân Côi và lời kinh cầu nguyện của mình. Thiệt tình là những linh hồn ở dưới chốn Luyện Ngục, họ cũng
helpless vậy.
Ông Tư nhướng cao cặp kính lão nhìn vợ, lên giọng,
— Hả! Bà vừa nói cái chi đó? Bà nói lợi cho tôi nghe coi?
Lạy Chúa, xin thương xót tới những linh hồn của thân nhân, bè bạn của chúng con, và nhất là những linh hồn mồ côi còn đang ở dưới Luyện Ngục, chưa có dịp hưởng nhan thánh Chúa. www.nguyentrungtay.com