VietCatholic News (Thứ Ba 11/11/2008)
Chút Tình Ðể Lại Cho NhauDưới ánh sáng tự nhiên của mặt trời đôi khi chúng ta có thể nhìn thấy được những hạt bụi nhỏ li ti bay lượn trong không khí rất ngoạn mục. Sự chuyển động này gần như không tuân theo một quy luật nào và số vòng quay của mỗi hạt bụi thì dĩ nhiên không thể đếm được dễ dàng bằng cặp mắt của loài người. Ðó chỉ là chuyển động tự do của một trong vô vàn những vật thể hữu hình hiện diện trên trái đất này.
Một số những hạt bụi ấy trước kia cũng đã từng biết buồn biết vui, biết khóc biết cười vì đó có thể là thân xác của những người đã đến trong thế gian này nhưng nay lại được biến đổi dưới thể dạng khác. Các thân xác ấy luôn ở xung quanh chúng ta tuy rằng hình hài không còn nguyên vẹn như xưa. Cho dẫu rằng người ta không thể đàm đạo bằng ngôn ngữ loài người với chúng ta được nữa nhưng vẫn còn có thể trao tặng cho chúng ta chút tình. Muôn thuở tình yêu vẫn là ngôn ngữ bất diệt của mọi loài. Dưới đây là một trong nhiều câu chuyên bất ngờ đã xảy ra với tôi.
Vào buổi tối ngày 01.01.2007, tôi thấy một em bé gái khoảng độ 4 hoặc 5 tuổi mặc áo đầm màu trắng, tóc dài phủ vai. Lúc thấy tôi thì em nói ngay với tôi rằng:
- Con không có cha mẹ, cô đưa dùm con về nhà.
Tôi hỏi lại:
- Nhà con ở đâu?
Em trả lời:
- Nhà con ở đường Trưng Nữ Vương.
Lúc nghe như vậy tôi đã cố gắng vận dụng trí nhớ thử con đường này nằm ở đâu, nhưng tôi không thể hình dung ra được địa hình của nó nên tôi đã trả lời với em:
- Cô đi lâu qúa rồi. Cô không biết đường Trưng Nữ Vương ở đâu hết.
Tức thì có một người thanh niên dáng gầy gầy, mặc áo sơ-mi màu trắng, quần màu ka-ki nhạt, tự nãy giờ vẫn đứng ở xa xa phía sau lưng em bé cất giọng nói:
- Muốn về Đà Nẵng thì phải đi ngang qua bến xe liên tỉnh.
Lúc ấy tôi im lặng suy nghĩ một lát để tưởng tượng ra đoạn đường nào có thể đưa tôi đi đến đó nhưng tôi không thể nghĩ ra được. Điạ hình ở vùng ấy đã hoàn toàn mờ mịt trong tâm trí của tôi mất rồi. Tôi bèn ngồi xuống để nói chuyện với em vì em qúa thấp:
- Cô đi lâu qúa rồi. Cô không nhớ đường đi nữa. Cô không dắt con về nhà được.
Vừa nghe tôi nói xong thì em bé bật khóc nức nở. Em chạy đến ôm tôi, hai tay em ôm vào cổ tôi. Em áp chặt khuôn mặt non nớt của em vào má bên trái của tôi. Em khóc lớn tiếng, nước mắt tuôn chảy giàn giụa. Em hôn tôi một cái thật mạnh và nói:
- Con thương cô lắm cô ơi!
Em hôn mạnh đến nỗi tôi giật mình thức giấc. Đưa tay sờ lên mặt tôi vẫn còn có cảm giác người khác vừa hôn mình. Tôi có ý định email cho các cha để xin lễ cầu hồn cho em bé gái mồ côi ấy nhưng chưa xin thì em lại về lần thứ hai. Dạo đó tôi khá chậm chạp vì hai cánh tay của tôi bị đaụ nên không thể đánh máy được nhiều, vả lại tôi cũng bận rộn nhiều việc khác nữa.
Đúng mười ngày sau, tức là buổi tối ngày 11.01.2007, em bé ấy lại về một lần nữa. Lúc này em mặc áo đầm màu hồng, khuôn mặt em buồn rầu. Em không nói gì, chỉ ngồi trên ghế với một đứa bé gái khác. Lúc gặp em tôi cũng chỉ nhìn em mà chẳng hỏi han gì. Tức thì xuất hiện một người đàn bà trẻ, tay trái của bà ẳm một bé trai, tay phải chỉ vào em bé mặc áo đầm màu hồng và nói với tôi:
- Đứa bé này mồ côi, chị đưa nó về dùm.
Lúc nghe như vậy thì tôi bước ngay đến bên cạnh em, hai tay tôi xốc nách để vực em đứng lên. Thật lạ lùng qúa! Thân hình em nhẹ hều, chẳng có trọng lượng gì hết. Tôi đặt em ngồi trên giường một lát thì em tiểu tiện luôn trên giường. Tôi hoảng hốt qúa nên đã xốc nách để em đứng xuống đất thì em tiểu tiện luôn ở dưới đất. Lúc ấy tôi thật sự sợ hãi và giật mình thức dậy luôn. Ngày hôm sau tôi đã liên lạc bằng email với một số linh mục tại quê nhà để xin lễ cầu hồn cho em bé mồ côi đáng thương đó. Từ dạo ấy cho đến nay em chỉ về thêm một lần nữa cũng với cái áo đầm màu hồng xinh xắn và khuôn mặt hồn nhiên đơn sơ.
Chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng được rằng có ngày các linh hồn lại về nói chuyện với mình. Ngay từ lúc còn rất nhỏ tôi đã có thói quen đọc kinh cầu nguyện cho một số những người khác, bao gồm cả người sống lẫn người chết. Mỗi ngày tôi dâng một ý chỉ cầu nguyện riêng biệt. Tôi cảm thấy vui khi làm điều đó mặc dầu không ai đòi hỏi hoặc ép buộc gì cả. Không ngờ có ngày tôi lại gặp được những linh hồn xa lạ. Người ta đã đến để tỏ bày chút tình cảm dành cho tôi từ những việc làm lặng lẽ không mong đáp trả của mình. Em bé mồ côi này chỉ là một trong rất nhiều người lạ mặt đã về.
“Sự mắt chưa từng thấy, tai chưa từng nghe, và lòng cũng chưa từng mơ ước tới, đó là tất cả những điều Thiên Chúa đã làm ra cho những ai yêu mến người.” (1 Cr 2: 9)
Tựa như những hạt bụi nhỏ bé được nhìn thấy rõ ràng đưới ánh sáng mặt trời thế nào thì những việc làm nhỏ nhặt của chúng ta cũng được nhìn thấy tỏ tường dưới ánh sáng siêu nhiên của Thiên Chúa như vậy. Tựa như những số vòng quay khó đếm được của từng hạt bụi thế nào thì những ơn ích mà Thiên Chúa ban cho người khác qua lời cầu nguyện của chúng ta cũng khó có thể đếm được như vậy. Tựa như chuyển động tự do của các hạt bụi thế nào thì con người cũng được tự do để lựa chọn sự lành và sự dữ như vậy. Người ta có thể bị giới hạn khi giúp đỡ kẻ khác về vật chất nhưng chẳng ai lại không thể giúp nhau trong lời kinh nguyện. Người ta có thể chẳng để lại của cải tài sản gì cho hậu thế nhưng vẫn có thể để lại chút tình cho ngàn sau.
Cleveland 04.16.2008
Nguyễn Thị Thu Vân
|