Bài 17: Lời Chúc Bình An
§ Kim Hà
Trích trong tác phẩm The Holy Souls, của Lm Alessio Parente Kim Hà dịch thuật
Một người bạn của LM Alessio Parente là ông Vincenzo Mercurio đã kể cho cha Parente câu chuyện về người cha của ông ta như sau:
“Lúc tôi còn thơ ấu thì ba tôi thường làm công tác đạo đức. Ông hay rủ tôi cùng đi với ông, và tôi rất hân hoan được đi với ba tôi. Cha con tôi thường cùng nhau thức dậy sớm để đến nghĩa địa cầu nguyện cho người chết. Mỗi sáng thứ hai hàng tuần, ông dành ra 2 tiếng đồng hồ để thăm viếng mộ phần của người chết. Mỗi ngày Chúa nhật, ba tôi thường đọc kinh Cầu hồn trong nhà nguyện, trước Thánh Thể Chúa.
Trong các buổi sáng ấy, chúng tôi dậy rất sớm bởi vì ba tôi phải về nhà để đi làm trước 8 giờ sáng. Ba tôi có thói quen ở trong nhà thờ khoảng 1 tiếng rưỡi để cầu nguyện. Chúng tôi phải đi bộ khoảng chừng 40 phút. Lúc ấy, tôi không thể hiểu được tại sao ba tôi lại dành nhiều thì giờ cầu nguyện cho các linh hồn nơi nghĩa địa như thế. Rất nhiều lần, ba tôi phải đánh thức người gác cửa nghĩa địa để ông ta mở cửa sớm. Ba tôi thường đến viếng mộ của ba má ông, của thân nhân và bạn bè ông. Thế rồi ông đến nhà nguyện để cầu hồn cho người chết cùng với các người khác, rồi ông phụ giúp lễ buổi sáng. Ba tôi luôn chăm sóc cho các linh hồn và thăm hỏi họ rất ân cần.
Một hôm, vào ngày Tết Dương lịch, ba tôi cảm thấy thoải mái khi đi thăm mộ vì ông không phải vội vàng về đi làm. Thế là cha con tôi đến nhà nguyện dành cho Đức Me. Sau khi cầu nguyện xong, ông chào các linh hồn: “Chúc qúy vị bình an!” Ngay tức khắc, tôi nghe một giọng nói của trẻ thơ vọng trả lời:
“Chúc ba bình an!”
Tôi tò mò hỏi ba tôi xem giọng nói ấy là của ai vậy? Ba tôi đáp:
-Đó là tiếng của em trai con thay mặt cho các linh hồn để trả lời ba. Con có biết rằng các thân nhân của chúng ta đều được chôn ở trong nhà nguyện ấy không?
Lúc đó, tôi mới biết rằng đại gia đình tôi được chôn trong nhà nguyện. Tôi có thể kể cách chính xác nơi phát xuất ra giọng nói đáp lời ba của tôi, dù rằng nơi ấy giờ chỉ còn xương người chết mà thôi. Sau đó, chúng tôi đến các mộ phần khác ở trong nhà nguyện chính. Tôi không còn nghĩ đến giọng nói của trẻ thơ kia. Nhưng khi ba tôi nói lời chúc bình an thì tôi lại nghe một giọng nói của bà cụ già đáp lại:
“Chúc ông bình an!”
Tôi nói với ba tôi là tôi vừa nghe lời chúc của một bà cụ già, ba tôi nói chuyện một cách thản nhiên:
-Ồ, đó là giọng nói của một người nghèo trong gia tộc mình. Các người này nghèo nên họ không thể mua nổi một nấm mộ riêng, vì thế họ được chôn chung ở chỗ này. Câu chuyên này được xem như bình thường, vì thế ba tôi và tôi không kể lại cho gia đình nghe. Câu chuyện này chỉ trở lại trong ký ức của tôi khi mà tôi trở lại với niềm tin Công giáo để tôn sùng Thánh Tâm Chúa Giêsu, qua lời chuyển cầu của Đức Mẹ Maria, và qua sự hướng dẫn của cha Thánh Padre Pio.
Các linh hồn Thánh thiện cho phép ba tôi chăm sóc cho họ, và họ cũng bảo vệ ba tôi. Ba tôi biết điều ấy, và ông rất mang ơn các linh hồn. Ông đối xử với các linh hồn như họ là người thân trong gia đình ông. Ba tôi mong ước được trở thành người canh cửa nghĩa địa.
Với niềm tin tưởng, tôi kể lại câu chuyện sau đây:
Một buổi sáng sớm kia, khi ba tôi đang chờ đợi người canh cửa nghĩa địa mở cửa cho ông vào, vì cửa còn đóng kín. Ông thấy nhà nguyện chính được thắp sáng bởi một luồng ánh sáng tuyệt vời. Vì ba tôi siêng năng cầu nguyện cho các linh hồn nên ông không hỏi người canh cửa nghĩa địa về bất cứ điều gì. Trong thâm tâm, ba nghĩ rằng ông kia đến nhà nguyện trước để chuẩn bị cho Thánh lễ và cho việc cầu hồn.
Thế rồi ba tôi đến thăm từng mộ phần, và các phần mộ chôn chung khác. Nhưng khi ba tôi đến nhà nguyện chính thì nơi đây vẫn còn đóng kín cửa. Ba tôi rất ngạc nhiên khi thấy nhà nguyện chính chưa hề được mở cửa. Thế mà ba tôi đã chính mắt nhìn thấy vào nửa giờ trước đó, một luồng ánh sáng kỳ diệu tỏa sáng như là đã có một Thánh lễ vĩ đại xẩy ra ở nơi ấy.
|