SÁM HỐI KHÔNG CÓ ĐẶC TÍNH THẦM LẶNGCắn rứt (lương tâm) là rày vò day dứt, không để cho yên (
Từ điển tiếng Việt 1997 – Trang 114).
Sám hối là ăn năn, hối hận về tội lỗi của mình (
Từ điển tiếng Việt 1997 – Trang 814).
Cải tà qui chính là bỏ con đường phi nghĩa, trở về con đường chính nghĩa (
Từ điển tiếng Việt 1997 – Trang 101). Như vậy, khi người ta suy tư, băn khoăn về tính đúng sai của một việc làm nào đó thì gọi là cắn rứt - cắn rứt lương tâm. Khi người ta đã phát hiện ra sai lầm về hành vi, công khai dứt khoát thừa nhận và hối hận về sai lầm đó thì gọi là sám hối. Khi người ta hành động bỏ hẳn những việc làm sai trái, thay vào đó là những việc làm đúng đắn thì gọi là cải tà qui chính.
Ở góc độ mong muốn của toàn xã hội, rõ ràng người ta mong muốn sự cải tà qui chính. Song với sự sám hối, người ta vẫn trân trọng. Với sự cắn rứt lương tâm, người ta khuyến khích, có vẫn hơn không. Các hành vi sai lầm càng gây hậu quả lớn bao nhiêu, càng cần sự cải tà qui chính bấy nhiêu. Chỉ có sự cải tà qui chính, mới chấm dứt được hậu quả, mới xoa dịu được nỗi đau, mới hồi sinh được sự sống. Cắn rứt và sám hối, nếu vĩnh viễn dừng lại ở đó, xã hội chẳng được lợi gì, chỉ như bức tranh trường phái siêu tưởng dành cho một số ít người xem hiểu được. Hay là bích họa mầu mè dùng để trang trí mà thôi.
Thật là nực cười khi gần đây người ta cho lên mặt báo tổ hợp từ "Sám hối thầm lặng".
Đã sám hối lại còn thầm lặng? "Sám hối thầm lặng" nói cho đúng nó
là tình trạng cắn rứt lương tâm mà thôi, chưa phải sám hối, trường hợp này người cắn rứt lương tâm không xứng đáng được sử dụng từ sám hối. Mặt khác, sám hối mà thầm lặng thì bao giờ đến được cải tà qui chính? Bao giờ xã hội được nhờ? Có phải đây là dấu ấn buồn của xã hội mà bàn tay vấy máu của cộng sản in lên? Cái gì cũng úp úp - mở mở, cũng bí mật thầm lặng? Một hành vi có thể nói là cao đẹp như sám hối cũng phải thầm lặng? Hay đây là sự nhầm lẫn về khái niệm? Nếu là sự nhầm lẫn về khái niệm thì lại càng đáng buồn, vì hiểu đúng, làm đúng, mà còn gian nan chưa thành công … Phương chi hiểu nhầm, hiểu sai về khái niệm thì bao giờ đến được chân lý? Thương thay cho nước Việt, dân tộc Việt, người Việt.
Có lẽ lịch sử đau thương nhất của dân tộc Việt Nam là lịch sử những năm của thế kỷ 20. Khi mà nhân loại có trong tay những thứ học thuyết, lý luận, những thứ vũ khí có khả năng gây xung đột, gây sát thương lớn nhất trong lịch sử nhân loại. Khi học thuyết cộng sản, được những người vô sản mang về Việt Nam, có lẽ bản thân họ không thể hình dung được hậu quả của nó lại tàn khốc đến thế với dân tộc Việt.
Từ khi người cộng sản lên nắm quyền tại Việt Nam, có đến 6 cuộc chiến tranh sảy ra: 1) Cuộc chiến ngắn ngủi với Pháp+Nhật để giành quyền thành lập nhà nước độc lập. 2) Cuộc trường kỳ kháng chiến 9 năm với Pháp. 3) Cuộc chiến 20 năm giữa người Việt tự do (có người Mỹ hỗ trợ) với người Việt cộng sản (có Tầu + Nga giúp đỡ). 4) Cuộc chiến tranh biên giới Tây Nam với những đồng chí cộng sản Khơ-me-đỏ. 5) Cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc với đồng chí cộng sản Trung Quốc. 6) Và một cuộc chiến tranh chúng tôi cho là còn tàn khốc hơn cả các cuộc chiến tranh nêu trên cộng lại, nó lúc âm thầm, lúc dữ dội, sảy ra trên nền tất cả các cuộc chiến nêu trên: Cuộc chiến giữa người cộng sản Việt Nam với tất cả số còn lại của dân tộc Việt Nam … Nói như trên vẫn chưa hết. Không ai có thể đảm bảo được rằng nước Việt Nam đã hết chiến tranh. Nhất là khi người cộng sản vẫn khư khư cái học thuyết, khư khư những thủ đoạn mà người ta đã phải tự tay vứt bỏ ngay tại nơi "Nhà nước cộng sản đầu tiên ra đời - Nơi thành trì XHCN"…
Xin không thống kê về hậu quả của những cuộc chiến tranh nêu trên trong bài viết này, nhưng ai cũng biết rằng nó rất thảm khốc. Nhân mạng phải là hàng triệu. Tiền bạc phải hàng nghàn tỉ USD. Giá trị cơ hội thì không thể thống kê phân tích hết được. Đến nỗi kẻ chiến thắng cũng tả tơi. Cả thế giới nhìn ái ngại… Bất cứ một cuộc chiến nào rồi cũng kết thúc, và nhu cầu hàn gắn, nhu cầu sám hối tự nó sẽ hình thành trong tâm thức của từng người. Nhu cầu sám hối các tội, lỗi xuất phát từ nguồn gốc chiến tranh, từ các chính sách sai lầm của người cộng sản là lớn nhất tại Việt Nam hiện nay. Nó không phụ thuộc vào ý chí của người cộng sản.
Từ trong cuộc chiến đi ra, người dân nước Việt lại phải đối mặt với đủ loại khổ đau như những thảm hoạ. Trong đó một thảm hoạ còn nguy hại hơn chiến tranh đó là thảm hoạ cộng sản. Bởi cộng sản sau khi nắm quyền thì lộ rõ bộ mặt gian ác tìm cách xoá bỏ mọi tôn giáo – Là nơi đào luyện lương tâm, xây dựng thăng tiến nhân cách. Nó cho thi hành chính sách còn đốn mạt hơn là giết các tu sĩ, giết các giáo dân: Cho xây dựng những "Hợp tác xã tôn giáo" – "Nhà máy sản xuất tu sĩ" – "Lễ hội làng văn hoá tôn giáo" – "Trung tâm họp mặt vui chơi tôn giáo"… Với mục đích làm cho các tôn giáo không còn nội dung, chỉ có những hình thức bề ngoài, tu sĩ, giáo dân không còn sức mạnh bảo vệ đạo pháp, bảo vệ công lý.
Phải nói dù không chiến thắng được trong cuộc chiến tiêu diệt các tôn giáo ở Việt Nam nhưng cộng sản đã thành công phần nào: Số lượng người có đạo bỏ đạo trong suốt thời kì cộng sản nắm quyền tăng lên so với thời Phong Kiến-Thực Dân. Lòng đạo đức của con người nhiều nơi nhiều lúc giảm xuống. Số người theo các tệ nạn dị đoan tăng lên… Trong khi nền giáo dục của cộng sản thì giả dối, đầy rẫy những gương mù gương xấu từ nhà trường ra đến xã hội, vào cả trong tế bào nhỏ nhất là gia đình. Từ đó gây nên một tình trạng suy thoái lương tâm con người chưa từng thấy… Trước cộng sản, người dân Việt ai cũng có tôn giáo, không Công Giáo thì Phật Giáo, Nho Giáo, Hồi Giáo, Hoà Hảo, Cao Đài… Nhưng khi cộng sản về nắm quyền thì con số người không tôn giáo tăng vọt, theo ước tính ở Việt Nam hiện nay, chỉ có khoảng 16 triệu người theo các tôn giáo mà thôi. Trong số này có một lượng không nhỏ là theo tập quán, không được hay không có điều kiện được học hành đào tạo về giáo lý tôn giáo của họ… Chính vì những lý do trên, mà gây ra biết bao hệ lụy về lương tâm con người. Gây ra cảnh không biết, không hiểu đúng các khái niệm về lương tâm, về đạo đức. Đã không hiểu đúng thì hành động làm sao đúng?
Nói đến giáo dục, giáo dục lương tâm trong nền giáo dục của cộng sản thì thật thảm hại. Nói cách ngắn gọn là: Một nền giáo dục xây trên nền móng của một chủ thuyết cướp bóc vô luân. Nói đến sự sám hối của người cộng sản cũng lắm điều khó hiểu. Thử khảo sát một đảng viên - nhà văn làm công tác văn hoá tuyên truyền cuối đời sám hối - Đại tá, đảng viên cộng sản nhà văn Nguyễn Khải trong tuỳ bút cuối cùng của ông "
Đi tìm cái tôi đã mất":
Đọc những dòng gọi là lời "
Tâm huyết" cuối cùng của Nguyễn Khải, chỉ thấy sự trách móc, ông ta trách móc chủ nghĩa cộng sản, trách móc người cộng sản. Nhưng ông ta quên mất cả đời ông ta đã theo cộng sản và chính sự có mặt của ông ta trong cái băng đảng vô luân đó, đã tạo ra sức mạnh ma quỉ, gây không biết bao đau khổ cho người dân lương thiện... Ông ta chửi cộng sản (?). Nhưng chửi rủa cộng sản, cũng là chuyện thường tình vì cộng sản vô luân (Súc vật không có luân). Trong đời người, ai chẳng có lúc đánh chó chửi mèo? Ngay cả những tên cộng sản "Gộc" đang nắm giữ quyền lực, họ cũng từng không chỉ 1 lần chửi cộng sản, vì có lúc họ cũng là nạn nhân của cái chủ thuyết gớm ghiếc mà họ thờ. Trách móc, chửi bới cộng sản có phải là sám hối? Nó chẳng qua chỉ là sự bật ra từ trong bức bí... Một phản xạ vô điều kiện.
Cắn rứt lương tâm, là một dấu hiệu đó là con người, loài vật không có lương tâm để cắn rứt – Cho nên nó đáng quí. Nhưng từ cắn dứt đến sám hối là một đoạn đường dài, đối với cá nhân có khi hết cả đời người, đối với một nhóm, một băng đảng có khi hàng trăm năm. Rồi từ sám hối đến hành động cải tà quy chính còn xa hơn, xa đến mức các thế hệ người phải kế tiếp nhau mà làm mới được. Nói theo cách của người cộng sản: Chúng ta mới đi được những bước đầu tiên, của giai đoạn đầu tiên, trong tiến trình đầu tiên, trên con đường đến với CNXH. Ôi sao mà mịt mùng sự sám hối của người cộng sản?
Xin hãy sám hối! Xin hãy cải tà qui chính! Xin hãy hành động trong minh bạch! Xin đừng chần chừ, lập lờ hay bí mật… Ai đó xin đừng cho dân tộc Việt từng chịu bao đau khổ "Ăn chiếc bánh vẽ" về một sự sám hối, chờ một sự sám hối… Mà mang thêm tội với tổ tiên.