www.chuacuuthe.com
Thư gởi Báo Sài gòn giải phóng
An Thanh CSsR
Kính gởi : - Hội đồng Biên tập báo Sài Gòn Giải Phóng - các cơ quan truyền thông báo chí Việt Nam và quốc tế.
Tối hôm qua và sáng nay, Đài truyền hình Việt Nam, báo Lao Động và báo Sài Gòn Giải Phóng (Sggp) lại tiếp tục nói về Thái Hà với những luận điệu không có gì mới hơn những tin bài trước đó. Ở đây tôi xin đối thoại với báo Sggp và phóng viên Nam Việt, người đứng tên bài: “Về vụ một số giáo dân Giáo xứ Thái Hà đục tường, chiếm đất của công ty may Chiến Thắng AI NÓI SAI SỰ THẬT?” đăng trên báo, ngày 27.08.2008, trang 3.
1. Tôi xin trích lại một số đoạn trong bài báo này của Nam Việt để xem “Ai nói sai sự thật?”
Ở cột báo thứ nhất, Nam Việt viết dựa trên Thông tư số 73/TTg, ngày 7-7-1960: “Đất cho thuê của các tôn giáo, các hội dù diện tích cho thuê nhiều hay ít, đều do Nhà nước trực tiếp quản lý. Nhà nước không bồi hoàn cho họ một khoản tiền nào.” Đây là văn bản thật, nhưng áp dụng cho việc tịch thu tài sản, đất đai Dòng Chúa Cứu Thế tại Hà Nội (Thái Hà) (DCCT-TH) là sai. Vì liên tục từ năm 1928 đến khi Thông tư số 73/TTg, ngày 7-7-1960 ra đời và cả cho đến hôm nay (năm 2008), Tu viện DCCT-TH chưa hề có hành động cho “thuê” “dù diện tích cho thuê nhiều hay ít”. Nên ngay từ thời điểm Thông tư mà nhà báo Nam Việt trích dẫn chứng tỏ Chính quyền Thủ đô Hà Nội không thể áp dụng để “Nhà nước trực tiếp quản lý. Nhà nước không bồi hoàn cho họ một khoản tiền nào.”
Sự thật là sau năm 1954, Nhà nước đã trục xuất các linh mục người Canada ra khỏi Hà Nội bằng mọi cách. Còn hai tu sĩ Văn và Đạt bị bắt nhốt vào nhà tù Hỏa Lò cho đến chết. Như vậy chỉ một mình linh mục Vũ Ngọc Bích còn ở lại cơ sở tu hành của DCCT-TH. Khi thấy chỉ còn một mình linh mục Bích, chính quyền Thủ Đô đã tự tiện phân chia khu đất 116 Nam Đồng, nay là khu vực 178 Nguyễn Lương Bằng, phường Quang Trung, quận Đống Đa mà không hề có một văn bản thoả thuận về việc mượn hay thu hay tự nguyện hiến tặng nào cả.
Nhà báo Nam Việt cũng dẫn nguồn tin (không có chứng cứ) để nói: “Ngày 24-10-1961, linh mục Vũ Ngọc Bích (là người quản lý nhà đất – chúng tôi in đậm) đã ký biên bản ‘Hội nghị bàn giao nhà thống nhất quản lý vào Nhà nước”, bàn giao toàn bộ nhà đất do DCCT quản lý tại 116 Nam Đồng”. Thử nêu một ví dụ thật đơn giản để phản bác luận điểm này. Ví dụ ông Tổng biên tập báo Sggp là người quản lý toàn bộ tài sản liên quan đến bản báo. Ông chỉ có hai quyền là sử dụng và phát triển thêm tài sản, chứ không bao giờ có quyền tự bán, hiến tặng cho ai cả khi chưa được Ban chấp hành đảng bộ TP. HCM nhất trí. Như vậy, là người quản lý, linh mục Bích không có quyền làm cái việc : “bàn giao toàn bộ nhà đất do DCCT quản lý tại 116 Nam Đồng” cho nhà nước quản lý như nhà báo lập luận. Lại nữa, nhiều lần DCCT yêu cầu phía Nhà nước trưng ra bút tích và chữ ký của linh mục Bích để đối chứng, vì bút tích của ngài hiện đang được lưu tại văn khố DCCT VN và Canada, nhưng nhà nước chưa bao giờ làm được điều tưởng chừng rất đơn giản này.
Như vậy cơ sở pháp lý để tịch thu tài sản chính đáng của DCCT-TH vừa không có, vừa có tính chất ngụy tạo, đánh lừa nhân dân.
Khi đọc tựa đề bài báo,… AI NÓI SAI SỰ THẬT, tôi thật sự hy vọng, với lối tác nghiệp nghiêm túc của một tờ báo lớn luôn đề cao đạo đức nghề nghiệp, nhưng khi đọc xong thì hỡi ôi, thì ra các “anh hùng” báo chí chuyên viết về nội chính chỉ có mỗi một việc là nghe cơ quan chức năng nói và viết theo, mà bất chấp tính trung thực của báo chí. Hiện nay DCCT có những tư liệu gốc về chủ quyền đất đai và cả phần ghi âm xác nhận không hề có chuyện hiến tặng gì cả của cố linh mục Vũ Ngọc Bích.
2. Bây giờ thì nói về tư cách đại diện của linh mục Cao Đình Trị như cột báo thứ hai đã nhiều lần nêu lên một cách hết sức buồn cười.
Nếu một ngày nào đó, vị Tổng biên tập của quý báo đi nước ngoài công tác, thì công việc xử lý thường vụ, đối nội đối ngoại sẽ do ai đảm trách? Ai cũng biết đó sẽ là vị phó Tổng biên tập thứ nhất (hay thường trực). Ở trường hợp của linh mục Cao Đình Trị cũng thế. Tư cách Phó Giám tỉnh của linh mục Cao Đình Trị được toàn thể 279 linh mục, tu sĩ DCCT VN xác nhận qua phiếu bầu, và chắc chắn họ đã thông báo với các Giám mục, Ban tôn giáo Chính phủ và Ban tôn giáo TP.HCM, nơi Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam đặt trụ sở chính. Việc đặt nghi vấn cho vấn đề này chỉ bộc lộ sự yếu kém hay lười biếng trong tác nghiệp báo chí mà thôi. Và khi linh mục Giám tỉnh vắng nhà, linh mục Cao Đình Trị hoàn toàn có tư cách đại diện ngài theo luật Dòng định. Còn việc đại diện Thái Hà thì linh mục Cao Đình Trị tự thân cũng có thể lên tiếng bảo vệ anh em của ngài và đoàn chiên họ chăm sóc. Đó là chưa nói đến chính anh chị em linh mục, tu sĩ và giáo dân Thái Hà đề nghị ngài chính thức lên tiếng. Còn mệnh đề “Giáo xứ Thái Hà, Tổng giáo phận Hà Nội, Giáo hội Công giáo Việt Nam” là chỉ cách thuộc về như thể: Chị bộ đảng A, phường B, huyện C, tỉnh D thế thôi. Nhưng điều quan trọng hơn sau khi Đơn Khiếu Nại của Dòng Chúa Cứu Thế được gởi đi, thì Đức Tổng Giám mục Hà Nội đã lên tiếng chính thức, ngày 22-08-2008, với họ như sau:
“Thưa Cha,
Tuy bận việc đi xa, nhưng tôi luôn theo dõi tình hình của Tu viện và Giáo xứ Thái hà. Tôi hiệp thông sâu xa với cha, Tu viện và giáo dân giáo xứ Thái hà trong lời cầu nguyện.
Tôi kêu gọi mọi người cùng hiệp thông với cha, với Tu viện và giáo xứ Thái hà cầu nguyện tha thiết và liên lỉ.
Xin Chúa, qua lời chuyển cầu của Đức Mẹ, ban cho chúng ta được hưởng nền công lý và hòa bình thực sự.
Thân ái
+ Giuse Ngô quang Kiệt Tổng Giám mục Hà Nội”
Như vậy, về tư cách đại diện đứng Đơn Khiếu Nại của linh mục Cao Đình Trị đã được làm rõ. Nhà báo Nam Việt và cả Hội đồng Biên tập của quý báo Sggp còn điều gì chưa rõ? Sự thật dẫu có bị hàng trăm tờ báo hay đài truyền thanh, truyền hình xuyên tạc đến đâu đi nữa thì cũng vẫn là sự thật. Và các linh mục, tu sĩ DCCT sẵn sàng đối phó với mọi khó khăn để chính Chúa làm cho sự thật hiển trị trên một đất nước có quá nhiều gian dối này. 27/8/2008
|