www.dunglac.org
TRUYỆN NGẮN: NẮNG, MÂY VÀ GIÓ - NGƯỜI PHI THƯỜNG
Nắng, Mây và Gió
Nắng từ phương đông hừng hực tiến lên. Một vùng trời rực sáng. Muôn loài trở mình vận động bắt đầu một ngày sống mới. Vạn vật khoe sắc màu tô điềm cho những vùng đất đẹp xinh. Nắng tự hào đã làm cho cuộc sống thêm tươi mới.
Cùng lúc đó, gió từ phương tây kéo đến. Gió đem lại sự sảng khoái cho con người. Gió làm cho muôn thú thêm sinh động. Gió làm cho cỏ cây nhộn nhịp trong tiếng reo vui. Gió thấy mình cũng quan trọng và có ích lắm.
Nắng thấy gió đến bèn hỏi:
- Gió ơi, gió đi đâu đó?
Gió liền trà lời:
- Gió đi kêu mây về để làm mưa!
Nghe vậy, nắng tỏ vẻ khó chịu, vì mỗi lần mây ùn ùn tới, mưa đổ xuống thì nắng bị che khuất. Không ai còn nhớ đến nắng nữa. Ai cũng vui hưởng cái mát dịu êm. Bởi thế nắng tìm cách cản ngăn:
- Gió không được làm thế! Nắng đang giúp vùng đất lúa trổ bông kia được mùa. Nếu gió kéo mây đem mưa đến thì những hạt lúa kia sẽ úa mục, người nông dân sẽ khốn khổ. Gió không thương người ta sao?
Gió đáp:
- Gió phải đem mưa đến cho vùng đất khô cằn kia. Nắng đã làm đất khô héo cằn cỗi, không cây cối nào trổ hoa kết trái được, không loài nào sống được, người ta phải bỏ đi tìm vùng đất mới. Nắng cũng đâu thương người ta phải không?
Nắng và gió tranh cãi nhau, không ai nhường ai. Vì ai cũng cho tình yêu mình lớn lao!
Liền lúc đó, mây kéo đến, thấy nắng và gió cãi nhau như thế bèn nói:
- Nắng gió ơi, sao năng gió lại làm thế. Nắng gió có biết mình đều quan trọng đối với mây không?. Nhờ nắng mà mây từ nước bốc thành hơi, phiêu lưu tự do giữa trời, đem lại chút mát dịu cho đời. Nhờ gió mà mây tụ thành nước đem đến sức sống cho muôn loài. Không có nắng và gió thì mây không là gì hết, mây cũng chẳng làm được gì cả.
Nghe vậy, nắng và gió giật mình nhận ra rằng chính tình yêu của mây mới thật cao cả, vì
mây đã chấp nhận tan biến khi gió cần,
mây đã chấp nhận từ bỏ biến cả khi nắng muốn để bay lang thang giữa trời
Và thế là trời mưa.
---------------------- NGƯỜI PHI THƯỜNG
1.Chàng muốn làm những điều phi thường để trở thành người phi thường. Và hôm nay, chàng quyết định lên đường tìm kiếm người phi thường để theo học làm những điều phi thường.
Chàng đến một thành phố nọ, nghe thấy người ta nói nhiều về một bậc kỳ tài đã phát minh rất nhiều công trình giúp ích cho đời. Chàng muốn đến gặp nhà khoa học đó để xin vài lời dạy bảo. Nhờ sự chỉ đường của người dân, chàng biết được nhà khoa học đó đang sống trong một ngôi nhà nọ. Bước vào căn phòng đầy sách vở và các dụng cụ nghiên cứu của ông, chàng cảm thấy con người đang làm việc kia thật đúng là người chàng cần tìm. Ông có vầng trán cao, đôi mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ về một vấn đề gì đó rất quan trọng. Cúi đầu chào ông xong, chàng hỏi:
- Thưa nhà khoa học, học trò nghe nói ông là một bác học có rất nhiều sáng chế quan trọng làm cải thiện cuộc sống con người. Vậy có bí quyết gì để trở thành một nhà khoa học lỗi lạc?
Nhà khoa học nhìn chàng một lúc rồi nói:
- Muốn làm khoa học cần phải có lòng đam mê, kiên trì theo đuổi con đường sáng tạo.
Chàng nghĩ: những lời ông ta nói đâu có gì mới lạ đâu, mình bỏ công đi tìm những lời chỉ dạy mới chứ nào phải nghe các điều cũ rích ấy. Thế là sau khi nhận được câu trả lời xong, chàng liền đứng lên cảm ơn nhà khoa học rồi lại tiếp tục lên đường tìm người phi thường.
2. Khi đến một vùng đất khác, chàng nghe nói đến một nhà chính trị đại tài. Ông đã đưa ra những chính sách cai trị hợp lòng dân. Ai cũng kính trọng và ngưỡng mộ ông. Nhờ sự sắp xếp của một nhân viên tốt bụng, chàng được phép vào phòng ông.
Gặp ông, chàng thấy con người chính trị này tỏa ra một sức hấp dẫn kỳ lạ. Ông đúng là người biết cách thu phục lòng người. Sau khi lễ phép chào ông, chàng bèn hỏi:
- Thưa nhà chính trị, làm thế nào ông có thể giải quyết những việc quốc sự trọng đại?
Nhà chính trị thấy chàng có phong thái đĩnh đạc, hỏi một cách tự tin, nên đã trả lời:
- Phải biết lấy ý kiến nhân dân! Dân luôn là người thầy bên cạnh ta. Dân là gốc, không có dân, không một nhà chính trị nào có thể thành công trong việc trị nước được.
Lần này, chàng lại thất vọng, vì lời nhà chính trị nói đâu khác gì những tuyên truyền hằng ngày chàng nghe. Chàng xin cáo lui và lại lên đường để tìm kiếm người phi thường.
3. Trên đường đi, chàng gặp hàng vạn người đang tụ tập để nghe một vị tu sĩ thuyết giảng. Chàng thắc mắc tại sao vị tu sĩ ấy lại quy tụ được nhiều người thế kia. Hỏi ra mới biết ông là người đã tu lâu năm trong rừng, đã thấu hiểu đau khổ cuộc đời, và nay muốn rao truyền lại cho mọi người phương cách để hóa giải khổ đau. Chàng liền xin được gặp vị tu sĩ đó mà người ta gọi là Thầy.
Chàng thấy khuôn mặt ông thật bình thản, đôi mắt sáng, toát ra một sức sống mới có khả năng biến đổi tâm hồn người khác. Cung kính chào ông xong, chàng liền hỏi:
- Thưa Thầy, Thầy giảng điều gì mà người ta kéo đến với Thầy đông thế?
Vị tu sĩ nhìn chàng và nhận ra tâm hồn chàng đang khát khao tìm kiếm những điều thiện hảo, nên đã trả lời:
- Hãy yêu thương mọi người!
Nói xong, vị tu sĩ im lặng. Thế là một lần nữa chàng thất vọng. Chẳng phải người ta lúc nào cũng nói về tình yêu đó sao? Sách vở đầy rẫy những câu nói 'Hãy yêu thương con người' đấy thôi. Nghĩ vậy, chàng liền bỏ đi.
4. Lang thang kiếm tìm mãi hết tháng này qua năm nọ, chàng vẫn chưa tìm được người phi thường để xin theo học. Nghĩ mình đã thất bại nên một ngày nọ, chàng ra bãi biển ngồi đợi có chuyến tàu nào để chàng xin có giang về quê. Chàng đã hết tiền rồi. Chợt thấy bóng một người phụ nữ bình thường đang gánh hàng đi về phía chàng. Chàng lại gần hỏi:
- Chị ơi, còn chuyến tàu nào đi về Nam không chị?
Người phụ nữ ấy tưởng chàng là khách buôn, nên đã trả lời:
- Tiếc quá, vừa có một chuyến tàu cuối cùng rời bến đi về Nam. Thôi, anh vào làng gần đây kiếm quán trọ qua đêm, mai đón chuyến tàu sớm mà về.
- Cảm ơn chị.
Chị về nhà. Còn chàng ngồi nhìn biển vắng lặng, lòng mênh mang nỗi buồn.
5. Hoàng hôn xuống. Bầu trời dần tiến về đêm. Ngôi làng đằng xa lấp lánh ánh đèn dầu. Vùng đất này vẫn còn nghèo, các phát minh của nhà khoa học vẫn chưa được ứng dụng ở đây, những chính sách phát triển nhân sinh của nhà chính trị còn ở xa chốn này lắm, còn dân chúng ở đây vẫn chưa hề biết đến những bài giảng yêu người của vị tu sĩ.
Sao cuộc sống người dân ở đây bình thường quá đỗi?.Chàng thơ thẩn đi và suy nghĩ. Khi đi ngang qua căn nhà vách đất mái lá, chàng bỗng thấy hình ảnh một gia đình nhỏ bé đang ngồi ăn cơm dưới ánh đèn leo lét: người phụ nữ chàng gặp ngoài biển lúc nãy đang cười vui hạnh phúc bên chồng con.
Đêm đó, giữa phố vắng trăng sương, trong một ngôi nguyện đường nhỏ, chàng nằm trằn trọc mãi không sao ngủ được. Người phi thường là ai?
Tác giả Nguyễn Trí Dũng
|