MeMaria.org
Radio Giờ Của Mẹ - Giờ Bình An - Giờ Tin Yêu - Giờ Hy Vọng
(714) 265-1512. Email: Kim Hà
banner
Google Search
memaria www  

Local Search
PayPal - The safer, easier way to pay online!
top menu :: mẹ maria :: đề mục chính :: các bài mới
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
  
Con Phải Làm Gì?
Thứ Năm, Ngày 14 tháng 8-2008

CON PHẢI LÀM GÌ?

CON PHẢI LÀM GÌ?

Tôi ngồi đối diện với bà.  Giữa khu rừng vắng.  Nhưng tôi thấy lòng mình càng vắng hơn.  Tôi trống rỗng, nhìn vào khoảng không trước mặt, không biết phải nói gì.  Ngoài tiếng cây lá rung rinh, vẫn chỉ là tiếng nấc của bà.  Tôi thấy mình nhỏ bé – không biết phải làm gì.  Cuối cùng tôi cũng lên tiếng: “ngày mai cha sẽ vào tù thăm chồng bà, sẽ nói chuyện với ông xem sao?”

Hôm nay là một ngày khá buồn trong đời Linh Mục của tôi. 

9:00 AM sáng dâng lễ với giáo dân. 

10:00AM thăm, cầu nguyện và sức dầu một giáo dân bị ung thư giai đoạn cuối tại tư gia.

11:00AM tham dự nghi thức an táng tại nghĩa trang của một linh mục trong giáo phận.   12:30PM ghé thăm hai người giáo dân bị “căng thẳng” tinh thần phải nhập vào bệnh viện dành riêng cho người có triệu chứng “tâm thần.”

3:00 PM ghé McDonald ăn trưa

3:30 PM ghé thăm một vợ ông D.  Bà đang bị khủng hoảng về mọi mặt- tinh thần lẫn vật chất.  

*********************

Tôi quen biết ông D từ những ngày đầu tiên tôi về giáo xứ này - thỉnh thoảng tôi thấy ông đi lễ với vợ - một người phụ nữ bị tật ở chân.  Nhưng có vẻ ông không hiểu tôi nói gì!  Sau này tôi mới biết ông bị điếc.  Bà vợ của ông cho tôi biết là ông bắt đầu đi lễ lại từ ngày tôi về nhận xứ vì… “cha là người Việt Nam!” 

Câu chuyện chỉ dừng lại ở đó – và tôi vẫn cứ miệt mài công việc và tìm hiểu “đoàn chiên” mới của mình.  Cho đến một hôm cũng đã sau 5 giờ chiều.  Tôi vừa rời văn phòng bước và bước vào cửa nhà xứ, trút bỏ bộ quần áo chuẩn bị tắm thì điện thoai reo.

- Cha ơi, có ông D nói muốn gặp cha. Bên kia là giọng nói của bà thư ký.

- Có chuyện gì gấp không, vì ông ta không có hẹn với cha hôm nay.

- Dạ có, ông ta nói cần phải nói chuyện với Cha ngay.

- Nói ông ta đợi một tí, cha phải mặc đồ lại rồi trở lại văn phòng ngay.

Tôi mời ông vào văn phòng, thế là ông bắt đầu kể:

- Con đã giữ điều này từ lâu lắm rồi nhưng hôm nay con muốn nói chuyện với cha. Trước đây con ghét người Việt Nam lắm.  Trước hhi nghe cha về giáo xứ này là con đã bỏ không đi lễ. Sau đó vợ con thuyết phục mãi con mới đi lại. Vợ con bảo “Cha tốt và vui lắm chứ không phải như những người Việt Nam mà anh đã gặp đâu.”

- Cám ơn ông, nhưng cha chỉ cố gắng làm những gì trong khả năng của cha và phục vụ với chính con người thật của cha thôi.

- Đó là điều làm cho con phục nhất – Con người thật của cha. Chính vì vậy hôm nay con mới tới đây. Và câu chuyện ông bị điếc 100% bắt đầu như sau.

Ông gia nhập quân đội Mỹ khi còn là một thanh niên trẻ. Năm 1967 ông được gởi qua chiến trường Việt Nam và làm người giữ khẩu súng máy bắn tỉa từ cửa trực thăng (helicopter door gunner) trong không đoàn Airborn 101. Và ông có mặt trong trận chiến “đồi thịt băm – Hamberger hill” năm 1968, mà sau này đã được dựng thành phim. Ông đã bị thương rất nặng và được đưa đi cấp cứu. Lúc tỉnh dậy ông thấy đầu và cổ mình được giữ rất chặt bằng những thanh sắt và khi ông nhìn lên trần thì thấy một hàng chữ được gián để cho ông đọc “learn how to read lips”, xin được tạm dịch là:  Anh cần phải bắt đầu tập học nhìn môi người đối thoại để có thể hiểu họ nói gì.” Thế là từ hôm đó, từ năm 1968 đến nay, đã 40 năm ông không còn nghe được tiếng nói hay tiếng động chung quanh. Và cũng đã 40 năm nay ông căm ghét người Việt Nam.

Sau khi bình phục ông trở về Mỹ và bắt đầu những bước đi chập chững của một cuộc đời mới.  Của người điếc nhưng không câm. Ông bảo có những lần ông muốn nổi điên và “giết chết” ai đó khi họ biết ông điếc và phải nhìn môi người đối diện để biết người ta nói gì, và họ cứ nhấp môi liên tục nhưng thực ra không nói gì. Tuy vậy số phận cũng không quá tệ với ông, một năm sau khi trở về từ Việt Nam ông đã có người yêu và 3 tháng sau đã nên duyên vợ chồng.

- Cha biết không, ngày 1 tháng 5 vừa qua là kỷ niệm 38 năm ngày cưới đó. Có lúc vui, lúc buồn; lúc giận, lúc hờn; lúc ghét, lúc thương, nhưng đó là 38 năm hạnh phúc đó cha! Ông nói chắc như đinh đóng cột với nụ cười rạng rỡ.

- Cha xin chúc mừng ông bà!

- Cám ơn cha, nhưng hôm nay con đến đây là không phải vì vậy mà muốn giải toả những “đè nén” của hận thù của gần 40 năm qua với người Việt Nam. Con muốn nói với cha và với họ một lời xin lỗi.

- Không, ông không có lỗi gì. Khi có chiến tranh chắc chắn có những hoàn cảnh riêng của nó.

- Con hiểu, nhưng con vẫn muốn xin lỗi cho tâm hồn con được thanh thảnh!

- Vậy thì cha xin thay mặt cho những người Việt Nam nhận lời xin lỗi của ông.

- Cám ơn cha! Ông ta nói 3 chữ đó bằng tiếng Việt trơn tru. Đã 40 năm nay, con thuộc lòng ba chữ đó bằng tiếng việt, nhưng hôm nay mới nói với cha lần đầu đó!

Tôi tiễn ông ra cửa rồi quay trở về nhà xứ.  Những bước nặng nhọc nhưng đầy niềm vui! Cảm ơn ông D, và cảm tạ hồng ân Chúa. Tôi không bị điếc như ông, nhưng có lẽ đã lâu lắm rồi tôi chưa nghe được những tiếng xin lỗi từ chính miệng tôi nói ra. Có lẽ vì tôi đã bị điếc tâm hồn! Hôm nay một người điếc đã mở tai tôi, một người không điếc để có thể nghe rõ hơn tiếng gọi của Thiên Chúa trong lòng đời hôm nay!


***********************

Tưởng rằng mọi sự sẽ vui sau câu chuyện đó, nhưng - cuộc đời lại đưa đẩy và ông đã trở về với những cơn say mèm.  Tiền chính phủ cho ông mỗi tháng hơn 3 ngàn cũng không đủ cho ông uống rượu.  Những cơn say khướt; những lời lẽ nặng nề với vợ; những lúc không kìm chế được bản thân, ông đã đánh vợ; và cuối cùng thì căn nhà cũng bị ngân hàng… đòi lại.  Ông và vợ thuê apartment để ở.  Nhưng vẫn không yên, trong một cơn say mèm, ông đã “vô tình” nổi lửa và đốt căn hộ đó.  Thế là từ hôm đó ông và vợ đã trở thành “lữ khách” của khu rừng gần giáo xứ của tôi.

Đã nhiều lần, ông đến “thăm” tôi để xin chút đồ ăn hay một vài đồng lẻ.  Cũng đã nhiều lần tôi đi bộ vào rừng tìm ông để mang đồ ăn cho ông.  Lần nào cũng thế, ông vẫn say mèm.  Tuy vậy ông vẫn rất tôn trọng tôi.  Tôi đã khuyên bảo ông, cũng như tìm mọi cách giúp đỡ ông, nhưng… đâu lại hoàn đó.   Ông bà vẫn “nội trú” trong khu rừng đó.  Và ông vẫn là khách hàng ngày của quán rượu.  Rồi có những lần ông bị cảnh sát bắt, tôi lại đến thăm ông.  Khi được thả ra, ông lại vẫn thế.

************************

Rồi đến chiều hôm nay.  Một buổi chiều ảm đạm.  Tôi đã đến “khu rừng” quen thuộc để gặp bà.  Ông không có ở đó.  Bà bảo, “ông đã bị cảnh sát câu lưu – do vi phạm probation.”  Lần này có thể ông sẽ bị nhốt cho đến tháng 3 năm 2009.  Có nghĩa là khoảng 10 tháng.  

Bà thì tá túc ở khu rừng này nhưng không có tiền để sống.  Số tiền hơn 3 nghìn mỗi tháng được chính phủ deposit trực tiếp vào ngân khoản của ông.  Và bà thì không có quyền để lấy tiền ra.  Những giọt nước mắt của bà tuôn dài trên má.  Tiếng khóc đó, tuy nhẹ nhàng, nhưng vang vọng cả một khu rừng vắng.  Bà khóc cho ông.  Bà khóc cho chính bà.  Khóc cho một quá khứ.  Và khóc cho cả tương lai mù mịt.

Tôi ngồi đối diện với bà.  Giữa khu rừng vắng.  Nhưng tôi thấy lòng mình càng vắng hơn.  Tôi trống rỗng, nhìn vào khoảng không trước mặt, không biết phải nói gì.  Ngoài tiếng cây lá rung rinh, vẫn chỉ là tiếng nấc của bà.  Tôi thấy mình nhỏ bé – không biết phải làm gì.  Cuối cùng tôi cũng lên tiếng: “ngày mai cha sẽ vào tù thăm chồng bà, sẽ nói chuyện với ông xem sao?”

Sau đó tôi chào bà, lê những bước nặng nhọc ra khỏi khu rừng.  Miên man suy nghĩ.  Dừng lại giữa khu rừng vắng lặng, tôi ngước mặt lên trời và… than với: “Lạy Chúa, con phải làm gì?”


Ân sủng và bình an,

LM. Martino Nguyễn Bá Thông

www.hayyeuthuongnhau.org


 

Print In trang | sendtofriend Email | back Trở về
  
Tin/Bài mới
Như Lá Vàng Bay (hồi Ký Một Đời Người) Kỳ 3 (8/15/2008)
Mẹ Về Trời Sao Còn Xuống Để Khóc?! (8/15/2008)
Hành Hương Bên Mẹ La Vang Tại Giáo Xứ Quảng Thuận, Nha Trang (8/15/2008)
Thông Tin Về Thái Hà: Mẹ Đã Về Chốn Xưa! (8/15/2008)
Thắp Sáng Cây Nến Mừng Kính Đức Mẹ Chúa Trời. (8/15/2008)
Tin/Bài cùng ngày
Hình Ảnh Đại Hội Đức Mẹ La Vang 2008 (8/14/2008)
La Vang 2008, Một Đại Hội Thỏa Mãn Những Vẫn Quá Tải (8/14/2008)
Lời Nguyện Xin Ơn Phục Vụ. (8/14/2008)
Đi Tìm (truyện Ngắn) (8/14/2008)
Các Tín Hữu Công Giáo Khắp Nơi Hân Hoan Chuẩn Bị Mừng Lễ Mẹ Maria Hồn Xác Lên Trời (8/14/2008)
Tin/Bài khác
Video Clip # 89: Medjugorje Và Không Khí Thánh Thiêng. (8/18/2008)
Gặp Gỡ Chúa (8/13/2008)
Ai Cầu Nguyện Sẽ Không Bao Giờ Mất Đi Niềm Hy Vọng (8/13/2008)
Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, Niềm Hy Vọng Của Chúng Ta (8/13/2008)
Mẹ Maria Lìa Trần (8/13/2008)
MeMaria.org -- Từ 15/4/1999 lần truy cập -- Kim Hà [Valid RSS]
Copyright © 2011 www.memaria.org. All Rights Reserved. Powered by VNVN System Inc.
Best view with IE 7.0, Fire Fox, resolution 1024x768