ĐỐT LỬA TIN YÊU
Bốn
chất kết hợp thành vạn vật trong thiên
nhiên là Lửa, Đất, Khí và
Nước. Thật kỳ
lạ trong Việt ngữ, vì cả bốn chất đều phát âm
với thanh trắc, cho thấy điều
gì đó “sắc bén” lắm. Thật vậy, bốn chất
đó rất cần trong cuộc
sống, thiếu thứ gì thì khổ thứ đó – nghĩa là
không thể thiếu.
LỬA
thể hiện tuổi trẻ, với niềm đam mê hừng hực, sôi nổi, không đắn đo đôi khi liều lĩnh, có thất bại rồi lại cháy
lên lửa lạc quan với
ước mơ và hoài bão. ĐẤT thể hiện sống có
trách nhiệm, ý thức hơn, cẩn trọng và thực tế hơn. KHÍ
(Gió) thể hiện sự
an toàn, hướng ra thế
giới rộng lớn, muốn kết nối với mọi
người, mọi vật, để trải nghiệm cuộc
sống. NƯỚC thể hiện sự khép lại cuộc đời dần dần,
như xuôi theo dòng chảy
tìm một chốn an nghỉ.
Bốn
chất đó gọi
là “tứ đại”. Chúng
có vẻ “đối nghịch”
nhau nhưng lại lại luôn hài hòa. Trong cuộc sống cũng vậy, có những điều tưởng xuôi mà
hóa ngược, tưởng
ngược mà lại
xuôi; và cũng có nhiều
điều tưởng chừng là nghịch lý, nhưng thực ra lại là thuận lý – gọi là nghịch-lý-thuận. Đối lại là thuận-lý-nghịch, tưởng xuôi mà
lại ngược, tưởng hên mà
hóa xui. Triết lý cuộc đời khá nhiêu khê, không hề đơn giản!
Đó là khái niệm của loài người về vấn đề dạng
đối lập (phải – trái, trên – dưới, trước – sau, xuôi – ngược, lên – xuống,… ), đối với Thiên
Chúa thì khác hẳn, không lệ thuộc bất cứ thứ gì.
Chính Chúa Giêsu đã cho biết:
“Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với
Thiên Chúa thì không phải
thế, vì đối với Thiên
Chúa thì mọi sự đều
có thể được” (Mt 19:26; Mc 10:27).
Lửa
đa dụng: thắp sáng, làm khô, làm chín, thiêu
hủy,... Sử dụng đúng
thì lửa hữu ích,
sử dụng không
đúng thì lửa tác hại. Ánh nắng là một dạng lửa rất cần thiết
cho mọi loài, mọi
vật. Lửa là chất
hữu hình mà như chất
khí, không thể cắt
đứt, nhỏ mà to, to mà nhỏ, càng chia sẻ càng thêm nhiều chứ không bị giảm bớt. Thật kỳ lạ!
Ngày xưa, Thiên Chúa dùng “cột
lửa” để dẫn đường cho dân
đi đúng hướng
vào ban đêm (Xh 13:22) trong suốt thời gian họ đi qua sa mạc
để về miền đất hứa. Cả màn
đêm dày đặc cũng không
thể dập tắt được
một đốm lửa nhỏ. Lại thêm một sự kỳ lạ nữa.
Từ
xưa, Kinh Thánh đã đặt vấn đề và xác
định: “Thiên
Chúa làm cho đất
trổ sinh dược liệu; những thứ đó, người khôn chẳng dám coi thường. Chẳng phải nhờ khúc gỗ mà xưa nước ra ngọt khiến cho người
ta thấy hiệu năng của khúc gỗ hay sao? Cũng chính
Thiên Chúa cho con người
được hiểu biết để tôn
vinh Người vì những việc lạ Người làm” (Hc
38:4-6). Quả thật, “tất
cả đều là hồng
ân” (Rm 4:16), đúng như Thánh Vịnh đã so sánh: “Ví như
Chúa chẳng xây nhà,
thợ nề vất vả
cũng là uổng
công” (Tv 127:1). Chính Chúa Giêsu cũng đã
xác định: “Không
có Thầy, anh em chẳng
làm gì được” (Ga 15:5).
Tác giả
sách Huấn Ca kết luận:
“Như thế công việc của Người vẫn tiếp
tục cho đến khi thiên hạ được an lành” (Hc
38:8). Và rồi còn
đưa ra lời khuyên thực tế: “Con ơi, khi đau ốm,
con chớ coi thường, nhưng hãy cầu xin Đức Chúa,
Người sẽ chữa
lành cho. Hãy từ
bỏ lỗi lầm, hành động cho đúng đắn, thanh tẩy tâm hồn sạch mọi tội khiên” (Hc
38:9-10). Tâm an thì thân khỏe,
tâm rối thì xác
loạn. Khoa học cũng đã chứng minh đúng như vậy. Những người hay ghen ghét, hờn giận, thù hằn,… dễ bị bệnh hơn những
người hiền dịu, yêu thương, cảm thông, tha thứ,… Tính xấu “tích tụ” nhiều hóa tâm bệnh, tâm bệnh dẫn tới thể bệnh.
Chắc
hẳn ai cũng đã từng
trải nghiệm nhiều nỗi khốn khó
trong cuộc sống đời
thường hoặc tâm linh, và cũng có thể cảm nhận như Thánh Vịnh gia: “Tôi đã hết lòng trông đợi Chúa, Người nghiêng mình xuống và nghe tiếng tôi kêu. Người kéo tôi ra khỏi hố diệt vong, khỏi vũng lầy
nhơ nhớp, đặt chân tôi đứng trên tảng đá, làm cho tôi bước đi vững vàng.
Chúa cho miệng tôi
hát bài ca mới, bài ca
tụng Thiên
Chúa chúng ta. Thấy
thế, nhiều người sẽ kính sợ và tin tưởng vào Chúa” (Tv
40:2-4). Thiên Chúa yêu thương và chúc phúc cho chúng ta (Đnl
7:13), luôn ở với chúng
ta và không bỏ rơi chúng
ta (Đnl 31:8).
Thế
nhưng vẫn luôn có nhiều
thứ nghịch lý trong cuộc
sống, có thể
chúng ta lại gặp bất
trắc, bởi vì đau khổ luôn xuất hiện để tôi
luyện chúng ta, và cũng là “lời nhắc khéo” để chúng ta không “ngủ quên trên chiến thắng” mà hóa kiêu ngạo. Do đó mà phải kiên trì và tín thác vào Lòng
Chúa Thương Xót bằng
cách không ngừng tha thiết
cầu nguyện: “Thân phận con khốn khổ nghèo
hèn, nhưng Chúa hằng
nghĩ tới. Ngài là Đấng phù trợ, là Đấng giải thoát
con, lạy Thiên
Chúa con thờ, xin đừng
trì hoãn!” (Tv 40:18). Cứ an tâm, vì Ngài nghe từ sáng sớm (Tv 5:4).
Từ
khi có loài người
tới nay, có lẽ
Thánh Gióp là người
“trắng tay” giống Chúa Giêsu nhất. Ông chịu những nỗi đau khổ đến
tột cùng, bị người
đời nguyền rủa, kể cả người vợ
yêu quý, vì họ cho rằng
ông bị đủ thứ
hoạn nạn là do ông thế
này thế nọ. Và rồi khi các con ông đang ăn
tiệc uống rượu trong nhà người anh cả, bỗng có một trận cuồng phong thổi tới
xoáy mạnh khiến
căn nhà sập xuống đè họ chết hết, chỉ có một người thoát nạn về báo cho ông hay. Lạ thay, ông Gióp trỗi dậy, không buồn giận, thản nhiên xé
áo mình, cạo đầu, sấp
mình xuống đất, sụp
lạy và nói: “Thân trần
truồng sinh từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó cũng
trần truồng.
Đức Chúa đã ban cho, Đức Chúa lại lấy đi: xin chúc tụng danh Đức Chúa!” (G
1:21). Khổ tột cùng
mà vẫn tạ ơn Chúa,
đức tin của ông
Gióp thật vĩ đại.
Giả sử chúng ta bị
hoạn nạn như vậy thì sao? Liệu đức tin còn vững vàng hay bị lung lay? Đã từng có những người dám
nguyền rủa trời
đất chỉ vì chuyện nhỏ chứ chưa phải chịu
nỗi đoạn trường quá đỗi như ông Gióp. Có qua gian nan mới biết ai thế nào,
đồng hay thau sẽ
rạch ròi ngay.
Người
ta ví cuộc sống là thương
trường, và còn
hơn thế nữa, mà như
chiến trường, vì
luôn phải chiến đấu
với đủ thứ đau khổ, và cam
go nhất là chiến đấu với chính
mình, thế nên rất cần đức tin mạnh mẽ.
Thánh Phaolô nói: “Phần
chúng ta, được
ngần ấy nhân chứng đức tin như đám
mây bao quanh, chúng ta hãy cởi
bỏ mọi gánh nặng và tội lỗi đang trói buộc mình, và hãy kiên trì chạy trong cuộc đua dành
cho ta, mắt hướng về
Đức Giêsu là Đấng khai mở và kiện toàn lòng tin. Chính Người đã khước từ niềm vui dành
cho mình, mà cam chịu
khổ hình thập giá, chẳng nề chi ô nhục, và nay đang ngự bên hữu ngai Thiên Chúa” (Dt
12:1-20). Đức Tin thực sự
rất cần thiết cho hành trình tâm linh xuyên suốt cuộc lữ hành
trần gian này, và người ta nên công chính là nhờ đức tin mạnh mẽ (Cv 13:39;
Rm 3:22, 26, 28, 30). Chính Tổ
phụ Ápraham cũng đã nhờ
tin mà được công
chính hóa (Rm 4:11-13).
Trong cuộc
chiến trần gian này, muốn chiến đấu ngoan cường
thì nghe lời khuyên của Thánh Phaolô: “Anh em hãy TƯỞNG NHỚ Đấng đã cam
chịu để cho
những người tội lỗi chống đối mình
như thế, để
anh em khỏi sờn lòng nản chí. Quả thật, trong cuộc chiến đấu
với tội lỗi, anh em chưa chống trả đến
mức đổ máu đâu. Thiên Chúa lấy tình cha mà giáo dục” (Dt
12:3-4). Chúng ta có “máu chảnh”
nên thường viện
đủ cớ để tự biện hộ cho mình.
Theo lẽ
thường, chúng ta không thể nào chấp nhận những nghịch lý cuộc sống, nếu không vững tin. Chính cuộc đời Chúa Giêsu cũng
đã đầy những nghịch
lý. Và có lẽ chúng
ta khá “sốc” khi nghe Ngài
xác định: “Thầy
đã đến ném lửa vào mặt đất, và Thầy những ước mong phải chi lửa
ấy đã bùng lên! Thầy còn một phép rửa phải chịu, và
lòng Thầy khắc khoải
biết bao cho đến khi việc này
hoàn tất! Anh em tưởng
rằng Thầy đến để ban hoà
bình cho trái đất
sao? Thầy bảo cho anh em biết: không
phải thế đâu,
nhưng là đem sự
chia rẽ” (Lc 12:49-51). Bình
an và chia rẽ, “chỏi” nhau lắm!
Lại
nói về Lửa. Lửa
rất mềm nhưng lại rất mạnh, không
gì có thể cưỡng lại.
Một đốm lửa thì gió thổi tắt, thậm chí hơi
thở của chúng
ta cũng có thể thổi tắt,
nhưng ngọn lửa lớn thì gió càng to càng làm lửa cháy bùng lên. Trong đó cũng
có điều nghịch lý. Lạ thật! Những vụ hỏa hoạn
và cháy rừng đủ minh
chứng sức mạnh của lửa, mà bắt đầu chỉ là một chút lửa – bởi một que diêm hoặc một tia lửa điện.
Lĩnh vực
tâm linh cũng tương tự. Lửa mến leo lét
thì dễ bị tắt
ngúm khi gặp gian nan, nhưng
lửa mến mạnh mẽ thì không gì cản nổi – kể cả tử thần,
vì thế chúng
ta rất cần nỗ
lực nhiều để có thể xác tín như Thánh Phaolô: “Không
có gì tách được
chúng ta ra khỏi
tình yêu của
Thiên Chúa thể
hiện nơi Đức Kitô Giêsu, Chúa chúng
ta” (Rm 8:39). Chính ngọn
lửa cháy bỏng
đó đã tạo nên những thánh nhân, rõ nét là các thánh
tử đạo, cụ thể là
Thánh PT Lôrensô (tử đạo
ngày 10-8-258).
Sự
bình an và sự chia rẽ
– đối mà không nghịch,
đặc biệt là ý nói của Chúa Giêsu: “Từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai,
hai chống lại ba. Họ sẽ chia rẽ nhau: cha chống
lại con trai, con trai chống lại cha; mẹ chống lại
con gái, con gái chống lại mẹ; mẹ chồng chống
lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng” (Lc 12:52-53). Ôi chao, xem chừng rất nghịch lý, thế nhưng lại không
phải vậy. Ngài chỉ nói sự thật, mà sự thật thì vĩnh hằng, như Ngài có lần minh định: “Sự thật sẽ
giải thoát quý vị” (Ga
8:32). Đêm tối
không che nổi đốm
lửa, gian ác không thể
đánh bại công
lý. Cây kim sự thật sẽ
có lúc lòi ra từ chiếc
bao độc ác.
Chắc
chắn bất cứ ai dám sống theo Cách Giêsu, đi trên
Đường Giêsu,
nói Lời Giêsu,
làm theo Kiểu Giêsu,...
đều bị coi là dại dột, ngu xuẩn, điên rồ, thậm chí còn bị ghen ghét hoặc bị bách hại. Cuộc sống đã và
đang cho thấy rất rõ
ràng. Có loại nghịch lý hóa
thuận lý: “Ai không chống lại chúng
ta là ủng hộ chúng
ta” (Lc 9:50). Tương tự,
nghịch cảnh vẫn có thể trở thành thuận cảnh để chúng
ta gặp được
chính Đức Kitô,
Đấng đã
chuyển bại thành
thắng, dùng nhục hình thập giá để làm bàn đạp tới vinh quang. Đau khổ là một loại đòn bẩy hiệu quả.
Lạy
Thiên Chúa nhân lành, xin ban thêm đức tin cho chúng con (Lc 17:5) và củng cố đức tin còn yếu kém của chúng con (Mc 9:24), xin khơi
lửa yêu mến để chúng
con đủ sức vượt
qua mọi nghịch cảnh và đi xuyên qua
đau khổ hằng
ngày. Chúng con cầu
xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng Cứu Độ duy nhất của
nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
|