GIÁ TRỊ LAO ĐỘNG
(Lễ
Đức Thánh Giuse Lao Động – ngày 1 tháng 5)
ĐỨC DƯỠNG PHỤ CẦN
MẪN LAO ĐỘNG
ĐỜI CHÍNH NHÂN DẠT DÀO MẾN TIN
Đức
Thánh Giuse là “người
công chính” (x. Mt 1:19), không muốn nói gì, chỉ thích trầm lặng, nhưng chính sự “vô ngôn” ấy lại “nói” nhiều hơn cả. Thật vậy, Thánh Vịnh đã xác định: “Chẳng một lời một
lẽ, chẳng nghe thấy âm thanh, mà tiếng vang đã dội khắp hoàn cầu, và thông điệp loan đi tới chân trời góc biển” (Tv
19:4-5).
Nói về
Đức Thánh Giuse, Thánh Tôma Aquinô cho biết: “Vị thánh bảo trợ chúng
ta là Đức Thánh
Giuse. Lời cầu bầu
của Ngài có uy quyền trước mặt Thiên
Chúa. Nhờ lời cầu
bầu đó mà Thiên Chúa giải gỡ mọi nỗi ưu phiền,
ban mọi điều cần thiết và
giúp đỡ mọi dự
định của chúng ta”.
Như chúng ta biết, Đức Thánh Giuse là con người trầm lặng nhưng hành
động cụ thể.
Ngài là Gia Trưởng
mẫu mực, là Dưỡng
Phụ của Đấng Cứu Thế mà lại làm một nghề rất bình
thường: thợ mộc.
Dù trẻ hay già, ai
làm nghề mộc đều
được gọi là “bác thợ mộc”. Nghề mộc là
công việc liên
quan gỗ – thường
là sản xuất thủ
công. Nghề mộc có các
dụng cụ cơ bản như bào, cưa,
đục, thước
thợ, búa, kìm,...; thời đại máy móc nên thợ mộc còn có các dụng cụ cắt bằng máy như
cưa dây, cưa đĩa, cưa vòng, dụng cụ tách lớp gỗ; có dao phay làm phẳng mặt gỗ như phay bảng,
thanh nẹp, khối lăng trụ,... Các dụng cụ ngày xưa chắc chắn đơn giản hơn ngày
nay.
Bình thường mà khác thường. Nghề mộc bình
thường nhưng không tầm thường. Chắc chắn không
ai lại không sử dụng các sản phẩm của các thợ mộc. Đặc biệt hơn, các thợ mộc thật hãnh
diện vì làm nghề mà chính Chúa Giêsu đã làm khi nhập thể làm người. Quả thật, nghề mộc thực
sự cao quý lắm!
Người
ta thường sử dụng danh từ kép là
nghề nghiệp để nói về công việc của một người – cái
nghề là cái mình muốn, cái nghiệp là cái mình không muốn. Thật là chí lý, bởi vì cái “nghề” và cái “nghiệp” có liên quan với nhau. Có khi người ta chọn được cái
nghề mà mình yêu thích, nhưng
có khi người ta không
muốn chọn nghề đó mà
vẫn phải làm
nghề đó – người ta gọi đó là
“nghiệp”. Cái
“nghiệp” đó là
cái “chướng”, quan niệm
Phật giáo gọi
là “nghiệp chướng”.
Dù đó là cái “nghề”,
cái “nghiệp” hay cái
“chướng”, người
ta vẫn phải có niềm
đam mê, nhờ đó mà
khả dĩ thành công. Theo quan niệm Công giáo, đam mê đó
là đức ái –
một trong ba nhân
đức đối thần,
và là nhân đức
cao quý nhất, tồn tại
cả đời này và đời sau (x. 1 Cr 13:13).
Đạo
Chúa là đạo yêu thương,
đức ái
không chỉ được
khuyến khích mà còn bắt buộc – vì là luật. Thánh Phaolô cho biết: “Trên hết mọi đức tính,
anh em PHẢI CÓ
LÒNG BÁC ÁI: đó là mối
dây liên kết
tuyệt hảo. Ước gì ơn bình an của Đức Kitô
điều khiển tâm hồn anh em, vì trong một thân thể duy nhất, anh em đã
được kêu gọi đến hưởng ơn bình
an đó. Bởi vậy,
anh em hãy hết
dạ tri ân” (Cl 3:14-15). Làm việc bác ái là dạng lao động tâm
linh, là “nghề chung” của mọi
người – bất kể nam, phụ, lão, ấu. Cái “nghề” này không có hưu trí, nghĩa
là phải làm cả đời, làm cho tới hơi thở cuối cùng.
Ôi chao, vậy
ư? Thế nhưng phải làm cách nào? Làm vì ai hay vì
cái gì? Thánh Phaolô cho biết
bí quyết: “Anh em có làm
gì, nói gì, thì hãy làm, hãy nói NHÂN DANH CHÚA GIÊSU và nhờ Người mà cảm tạ Thiên
Chúa Cha” (Cl 3:17). Tuy nhiên, trong cuộc sống hằng ngày,
đôi khi vẫn có những người làm từ thiện với mục đích
“quảng cáo” hoặc đề cao chính
mình, vì danh mình hơn là vì danh Chúa. Thánh Vịnh gia nêu gương cầu nguyện tuyệt vời: “Xin
đừng làm rạng
rỡ chúng con, nhưng xin cho danh Ngài rạng rỡ” (Tv 113B:1). Chắc chắn đó là
cách hoạt động phù hợp với Thánh Ý Thiên Chúa. Vì yêu mến mà thi hành thì phúc đức tràn trề.
Nếu
có cách hoạt động
như vậy thì phải
chấn chỉnh ngay, càng sớm càng tốt, kẻo nguy hiểm cho chính
mình. Đây là tâm tình cần
được lồng vào mọi công việc chúng ta làm: “Bất cứ làm việc gì, hãy làm tận tâm như thể làm cho Chúa, chứ không phải cho người đời vì biết rằng anh em sẽ nhận được
phần thưởng Chúa ban, là gia nghiệp dành cho dân Người. Đức Kitô là
Chủ, anh em hãy phục vụ Người” (Cl 3:23-24). Tất cả đều là phục vụ Thiên Chúa, phục vụ nhau cũng là phục vụ Ngài. Lao động luôn có giá trị cao, càng cao hơn nữa nếu làm vì yêu mến Thiên Chúa. Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng nói: “Nhặt một cây đinh vì yêu mến Chúa thì cũng có thể cứu được một linh hồn”. Giá trị lao động không bởi công việc lớn hay nhỏ, mà bởi cách làm: Công việc bình thường nhưng được làm một cách phi thường. Giá trị ở cách làm hơn là việc làm.
Không ai được phép lười biếng, ăn không
ngồi rỗi, lợi dụng người
khác hoặc cướp công của người khác.
Người Việt có
câu: “Tay làm (thì) hàm nhai, tay quai (thì) miệng trễ”. Chính Chúa Giêsu cũng luôn làm việc, như Ngài đã xác định: “Cha tôi vẫn làm việc, tôi cũng làm việc” (Ga
5:17). Thiên Chúa lao động
không ngừng, khởi đầu
là tạo thành vũ
trụ từ thuở hồng hoang, ngày
nay Ngài cũng vẫn không
ngừng lao động và
sáng tạo.
Chúng ta không có quyền đối với thời gian, không
thể chi phối nó.
Chăm sóc hoặc giải phẫu
thẩm mỹ cách nào rồi
cũng hết cách. Da vẫn
nhăn, tuổi vẫn già. Trốn tránh chi cho khổ? Thời gian thuộc quyền của
Chúa, nhưng chúng ta được quyền quản lý thời gian riêng của mình. Thánh Vịnh gia nói: “Ngay cả khi đồi núi chưa
được dựng
nên, địa
cầu và vũ trụ chưa được tạo thành,
Ngài vẫn là
Thiên Chúa, từ muôn
thuở cho đến
muôn đời.
Chúa bắt phàm
nhân trở về cát bụi, Ngài phán bảo: ‘Hỡi người trần thế,
trở về cát bụi đi!’. Ngàn
năm Chúa kể là gì,
tựa hôm
qua đã qua đi mất
rồi, khác nào một trống canh thôi!” (Tv
90:2-4). Cứ “vô tư”
mà sống cho thanh thản.
Già mà người ta khen trẻ
cũng chẳng “lấy lại” được giây
phút nào. Có khi người
ta khen để lấy lòng, tức là chỉ lừa nhau. Ai thích
được khen như vậy
là tự đánh lừa mình. Dại dột. Vô ích!
Cuộc
sống con người trong khoảng trăm năm, cứ
tưởng dài mà ngắn,
thật là thú vị
với tư tưởng “60 năm cuộc đời” của
cố NS Y Vân (1933-1992, Trần Tấn Hậu). Đó là
một vòng “lục thập hoa giáp” – với 3 khoảng 20 năm. Cứ 20 năm
là một thế hệ,
là một “phần đời”,
ba khoảng ấy trôi qua mau lắm. Thánh Vịnh gia đã cảm nghiệm rất sâu sắc nên đã thành tâm và thiết tha cầu nguyện: “Xin dạy chúng
con đếm tháng
ngày mình sống, ngõ hầu tâm trí được khôn ngoan. Lạy Chúa, xin trở lại! Ngài
đợi đến bao
giờ? Xin chạnh lòng thương xót những tôi tớ Ngài đây. Từ buổi mai, xin cho đoàn
con được no say tình
Chúa, để ngày
ngày được
hớn hở vui ca” (Tv
90:12-14). Chỉ thế thôi!
Đến
không ai đợi chờ,
đi không ai níu giữ, ở không
thấy ai vui, tình đời chỉ thế thôi!
Nhưng dù cho cuộc đời
có dài hay ngắn, con người
vẫn phải miệt mài làm việc không ngừng. Lao động là bổn phận và trách nhiệm của mỗi chúng
ta, còn kết quả là do
Thiên Chúa quyết định: “Ước
gì chúng con là tôi tớ
Chúa được
thấy công trình Ngài thực hiện, và con
cháu chúng con được
thấy vinh hiển Ngài. Xin cho chúng con được vui hưởng lòng
nhân hậu của Chúa là
Thiên Chúa chúng con. Việc
tay chúng con làm, xin Ngài củng cố, xin củng cố việc
tay chúng con làm” (Tv 90:16-17). Ai
làm gì cũng muốn có kết quả tốt, nhưng điều
đó có hiện thực hay không
còn tùy ý Chúa.
Vấn
đề cần thiết là phải nỗ lực làm việc, dù thành công hay thất bại thì chúng ta vẫn phải tâm niệm theo phận người tôi
trung của Thiên
Chúa: “Chúc tụng Chúa
trong mọi ngày,
Thiên Chúa là Đấng
Cứu Độ chúng ta, Người vác lấy gánh nặng của chúng
ta” (Tv 68:20). Sự quan phòng
và tiền định của
Thiên Chúa nhiệm mầu lắm,
phàm nhân không thể
hiểu nổi.
Cuộc
đời là bể
khổ nên luôn có nhiều thứ rắc
rối, phiền toái. Khi mặc
xác phàm, Chúa Giêsu cũng gặp
nhiều nỗi khổ. Trình thuật Mt 13:54-58 nói về định kiến và óc
hẹp hòi của những người cùng
quê. Họ ra mặt coi thường
Ngài chứ chẳng lén
lút.
Một
hôm, Chúa Giêsu về
quê và giảng dạy dân
chúng trong hội đường
của họ, khiến họ sửng sốt, nhưng họ
không muốn tin đó là
sự thật, và xì
xầm với nhau: “Bởi đâu
ông ta được
khôn ngoan và làm được những phép lạ như thế? Ông
không phải là con
bác thợ sao? Mẹ của
ông không phải
là bà Maria; anh em của
ông không phải
là các ông Giacôbê, Giôxếp,
Simôn và Giuđa sao? Và chị em của ông
không phải đều là bà
con lối xóm với chúng ta sao? Vậy bởi đâu
ông ta được
như thế?”. Đúng
là đầu óc
thiển cận, đầu to như trái dừa mà óc nhỏ như trái nho; tầm nhìn không xa hơn cái bóng
của mình. Quả thật, chỉ có người giỏi mới khả dĩ chân nhận cái giỏi của người khác. Ở đâu cũng có nhân tài, người giỏi vẫn có thể xuất thân từ một gia đình rất bình thường; thánh nhân vẫn có thể là người đã từng sống sa đọa, tội lỗi.
Chỉ
vì thiển cận, hẹp
hòi, dân làng Nadarét đã vấp
ngã vì Chúa Giêsu – người
cùng quê quán với họ. Và rồi Chúa Giêsu đành nói thẳng với họ: “Ngôn sứ có bị rẻ rúng thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình
và trong gia đình mình mà thôi”. Xót xa quá! Phũ phàng
quá! Chính Chúa Giêsu cũng “bó tay”, không làm nhiều phép lạ tại đó, bởi vì lý cùn của họ khiến họ mù quáng,
không tin. Thật tồi tệ,
thế thái nhân tình là vậy, đời là thế! Chúa Giêsu bị chê vì người ta nghĩ Ngài là con Bác thợ mộc Giuse thì không thể là nhân tài, không thể là người giỏi giang, xuất chúng.
Do đó, nếu bạn làm
được điều gì
khác người và hơn
người mà người ta không muốn công nhận, bạn đừng buồn. Chúa
Giêsu còn bị từ chối
thì chúng ta có đáng gì mà không bị từ chối? Hãy cứ là chính mình, cứ thanh thản mà sống, chú ý tới lời khen chê là tự làm khổ mình chứ chẳng ích lợi gì. Gỡ mình ra cho khỏe.
Hãy đến
với Đức Thánh Giuse, tâm sự và chia sẻ với Ngài mọi điều. Ngài
đã bảo vệ Thánh
Gia an toàn, chắc hẳn lũ
quỷ dữ rất sợ Ngài mà phải chạy cho xa. Ngài
không nói gì nhưng Ngài hành động
cụ thể. Ngài là Người Thợ Vĩ Đại, không
chỉ sửa chữa các dụng cụ mà còn sửa chữa tâm hồn giúp chúng ta, nhất là những lúc gặp khó khăn mà biết đến cầu xin Ngài. Cứ tin tưởng và an
tâm!
Lạy
Thiên Chúa nhân hậu,
chúng con cảm
tạ Ngài luôn dành tình thương xót qua việc quan phòng và tiền định mọi điều. Xin
thêm lòng can đảm
để chúng con biết sống giản dị và thầm lặng như Đức Thánh
Giuse, luôn biết tích cực sống yêu thương
và phục vụ nhân
danh Đức Giêsu
Kitô. Lạy Đức Thánh
Giuse, xin thương cầu
giúp nguyện thay cho chúng
con, bây giờ và
trong giờ lâm tử. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ duy nhất của
nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
|