ĐIỆU THỨC PHỤC SINH
MIỀN SINH THAO THỨC KINH QUA
ĐAU KHỔ
CÕI TỬ VƯỢT QUA ĐẠT
TỚI HIỂN VINH
Trong âm nhạc,
điệu thức (thang âm, âm giai) là hệ thống mối tương quan về
cao độ của các âm thanh trong một bản nhạc hay một giai điệu,
phân ra điệu thức
Trưởng và Thứ.
Nói đơn giản,
điệu thức là sự
kết hợp các cao độ (gồm 7 nốt nhạc) theo một
hệ thống quy tắc nhất định, để tạo
ra những đặc tính và màu sắc của âm thanh.
Cuộc
sống cũng có những
điệu thức đặc trưng thể hiện qua
thất tình (hỉ,
nộ, ai, lạc, ái, ố,
dục), chứ không chỉ
có Trưởng hoặc
Thứ như trong âm nhạc.
Ngoài sức tưởng tượng
của con người, bởi vì phức điệu của cuộc sống
nhiêu khê hơn phức
điệu trong âm nhạc.
Giai điệu của cuộc sống trải qua biến
tấu sinh – tử rất kỳ diệu. Thật vậy,
nếu Đức Kitô không sống lại, niềm tin của chúng
ta chỉ là
hoang tưởng!
Thế
nhưng sự thật rất minh nhiên là Ngài đã chiến thắng Tử thần và phục sinh khải hoàn, cùng nhau hãy hân
hoan hợp xướng
hoan ca “Alleluia!”. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải cố gắng thực hiện trọng
trách: “Anh em phải
cởi bỏ con người cũ với nếp sống
xưa, là con người phải hư nát vì
bị những ham muốn
lừa dối, anh em phải để Thần Khí
Chúa đổi mới tâm
trí anh em, và phải
mặc lấy con người mới, là con
người đã
được sáng tạo theo hình ảnh Thiên Chúa để thật sự sống công
chính và thánh thiện” (Ep 4:22-24). Đó không chỉ là trách nhiệm mà còn là mệnh lệnh mà ai cũng phải không ngừng cố gắng thực hiện.
1. ĐỊNH MỆNH MẦU NHIỆM
Từ
đêm Thứ Bảy Tuần
Thánh, đêm “định
mệnh mầu nhiệm”, Ánh Sáng Phục Sinh bắt đầu chiếu tỏa
chói ngời khắp nơi
– trên mỗi tín
nhân. Chúng ta vô cùng vui mừng
vì Đức Kitô
đã sống lại thật
và lòng chúng ta đầy
tin tưởng nhờ Lời Chúa động viên: “Đừng sợ! Ta là
Đầu và là
Cuối. Ta là
Đấng Hằng Sống,
Ta đã chết,
và nay Ta sống
đến muôn thuở muôn đời; Ta giữ chìa
khoá của Tử thần
và Âm phủ” (Kh 1:17-18). Thiên Chúa hằng hữu và hằng sống, chỉ một mình
Ngài có quyền trên mọi loài. Ai không tin Ngài thì
không chỉ khờ dại
mà còn ngu si (x. Kn 13:1-2).
Xác quyết
rất mạnh mẽ, Thánh Phêrô nói: “Quả thật, tôi biết rõ Thiên Chúa không thiên vị người nào” (Cv
10:34). Đó là điều
chắc chắn, và không loại
trừ ai, vì MỌI
NGƯỜI ĐỀU BÌNH ĐẲNG trước mặt Chúa.
Không ai có thể cậy quyền
ỷ thế hoặc ảo tưởng mạo nhận là
mình “ngon” hơn người
khác, mức độ nguy
hiểm tỷ lệ thuận với mức độ ảo
tưởng!
Và rồi
Thánh Phêrô giải thích rất rạch ròi: “Đức Giêsu xuất thân từ Nadarét, Thiên Chúa đã dùng
Thánh Thần và quyền năng mà xức dầu tấn phong Ngài.
Đi tới đâu là
Ngài THI ÂN GIÁNG PHÚC tới
đó, và CHỮA LÀNH mọi kẻ bị ma quỷ kiềm chế,
bởi vì THIÊN CHÚA Ở VỚI NGÀI” (Cv
10:37-38). Sau khi lỡ chối bỏ
Sư Phụ mình vì khiếp
nhược và nhận
biết sự thông cảm
của Sư Phụ Giêsu khi Ngài quay lại nhìn mình (x. Lc 22:61), ông
Phêrô “thót tim” khi thấy ánh mắt ấy “rất lạ”, vừa nhân từ vừa trách móc, nhẹ nhàng mà có sức xoáy vào sâu vào lòng người, nên ông đã “khóc hết nước mắt” (x. Lc 22:62), không
chỉ hối hận mà còn
tự xấu hổ, vì vừa mới chịu chức thánh
xong (x. Ga 21:15-17) mà đã phản
bội ngay, chính Thầy
cho biết trước mà vẫn không tránh được. Thế thì thật tồi tệ, thậm chí thật khốn nạn. Ôi,
phàm nhân là thế – hèn nhát
và yếu đuối!
Tuy nhiên, sau khi biết Thầy Giêsu đã thực sự sống lại, ông
Phêrô thay đổi hoàn
toàn – mạnh dạn nói một lèo, nói như chưa
bao giờ được
nói: “Còn chúng tôi đây xin làm chứng về mọi việc Ngài
đã làm trong cả
vùng dân Do Thái và tại
chính Giêrusalem. Họ
đã treo Ngài lên cây gỗ mà giết đi. Ngày thứ ba, Thiên Chúa đã làm cho Ngài
trỗi dậy, và cho
Ngài xuất hiện tỏ
tường, không phải trước mặt toàn
dân, nhưng trước
mặt những chứng nhân Thiên Chúa đã tuyển chọn từ trước, là
chúng tôi, những kẻ
đã được cùng ăn cùng uống với Ngài,
sau khi Ngài từ cõi chết sống lại. Ngài
truyền cho chúng
tôi phải rao giảng cho
dân, và long trọng
làm chứng rằng
chính Ngài là Đấng
Thiên Chúa đặt
làm thẩm phán,
để xét xử kẻ sống và kẻ chết. Tất cả các
ngôn sứ đều làm chứng về Ngài và
nói rằng phàm ai
tin vào Ngài thì sẽ
nhờ danh Ngài mà được ơn tha tội” (Cv 10:39-43).
Chỉ
mới trước đó không lâu, một Phêrô-năng-động-và-thẳng-tính (trước mặt đám côn đồ mà ông dám rút gươm chém đứt tai một người đầy tớ
thầy thượng tế – Ga 18:10) đã biến thành một Phêrô-khiếp-nhược. Thế nhưng ngay sau
khi Chúa Giêsu phục sinh, một
Phêrô-nhát-đảm
đã biến thành một Phêrô-can-đảm, lại dám nói thẳng nói thật như xưa. Đó là
tác động của Chúa
Thánh Thần, thật tuyệt
vời! Đúng như Chúa Giêsu đã từng nói: “Không có Thầy, anh em chẳng làm gì
được” (Ga 15:5).
Còn ai trồng
khoai đất này? Ngay như chúng ta cũng vậy, đã bao phen “chối” Chúa và “bán” Chúa không
văn tự, mặc dù thề thốt đủ điều. Tự
“sờ gáy” mà thấy nhột
thật, hứa nhiều làm chẳng bao nhiêu. Nhưng dù chúng ta phản bội Ngài thì Ngài vẫn coi chỉ là “chuyện nhỏ”, và Ngài sẵn sàng “cho qua” hết. Vì thế, chúng ta được tăng lực mà can
đảm kêu gọi lẫn nhau: “Hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình
thương” (Tv 118:1). Thật kỳ lạ, Thánh Vịnh 136 có 26 câu thì lặp đi lặp lại 26 lần điệp
khúc này: “Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình
thương”. Cũng như Thánh Vịnh gia, chúng ta lại đủ tin tưởng và
đoan hứa: “Tôi
không phải chết, nhưng
tôi sẽ sống,
để loan báo những công việc Chúa làm” (Tv
118:21). Tại sao? Bởi vì “Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên
đá tảng góc tường. Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng
ta” (Tv 118:22-23). Tất cả
đều ngoài sức
tưởng tượng của con người.
2. MỐI PHÚC ĐẶC BIỆT
Rất
thú vị với cách
đặt vấn đề
của Thánh Phaolô: “Anh em không biết rằng chỉ một chút
men cũng đủ
làm cho cả
khối bột dậy lên sao? Anh em hãy loại bỏ men cũ để trở thành bột mới, vì anh
em là bánh không men” (1 Cr 5:6-7). Thật không dễ khi phải bỏ một thói
quen cũ xấu xa để hoàn
toàn sống theo một thói
quen mới tốt lành.
Muốn được vậy, cần
phải nỗ lực rất nhiều và cố gắng không ngừng, bất cứ lúc
nào – khó nhất là lúc
chỉ có một mình (không ai biết).
Thực
sự Chúa Giêsu đã phục
sinh, tất nhiên chúng ta cũng phải sống lại với Ngài.
Thánh Phaolô cho biết thêm: “Quả vậy, Đức Kitô
đã chịu hiến tế
làm chiên lễ
Vượt Qua của chúng ta. Vì thế, chúng ta đừng lấy men cũ, là
lòng gian tà và độc
ác, nhưng hãy lấy
bánh không men, là lòng tinh tuyền và chân thật, mà ăn mừng đại lễ” (1 Cr 5:8). Phải có đức tin trưởng thành mới khả dĩ thực hiện như
vậy. Vả lại, chỉ có sự thật mới làm
cho chúng ta trở nên
con người hoàn
toàn tự do.
Qua trình thuật Ga 20:1-9, Người-Môn-Đệ-Chúa-Yêu cho biết: Sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần, lúc trời còn tối, bà Maria Mađalêna đi
đến mộ thì thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. Bà liền chạy về gặp ông
Simôn Phêrô và người môn
đệ Đức Giêsu
thương mến.
Với
vẻ hoảng hốt lo sợ, bà Maria Mađalêna
thông báo: “Người
ta đã đem Chúa đi khỏi mộ, chúng
tôi chẳng biết họ
để Ngài ở
đâu”. Chỉ vì quá sợ bọn thủ ác mà
ai cũng quên khuấy những
gì Thầy mình
đã nói trước. Nghe vậy,
ông Phêrô và Gioan liền
tức tốc đi ra mộ. Cả hai người cùng
chạy. Nhưng Gioan trẻ hơn nên chạy mau hơn ông Phêrô và đã tới mộ trước. Ông
cúi xuống và
nhìn thấy những
băng vải còn ở
đó, nhưng không vào, vì lịch
sự và vì “kính lão đắc
thọ”. Cửa mộ mở toang, bên trong trống rỗng. Lạ ghê
đi!
Ngay sau đó, ông Phêrô cũng đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những
băng vải để ở đó, và khăn che
đầu Đức Giêsu.
Khăn này không để
lẫn với các băng vải, nhưng cuốn lại, xếp riêng
ra một nơi. Gọn
gàng, ngăn nắp,
trộm đâu có rảnh
mà làm như thế
chứ? Rồi ông Gioan bước vào. Ông “đã thấy và đã tin” (Ga 20:8). Hai
động từ THẤY
và TIN rất quan trọng,
nhất là trong lúc này. Mặc dù đã thấy tỏ tường rồi, nhưng
liệu có đủ
lòng tin? Còn hơn thế
nữa, THẤY và TIN rồi
thì phải có bổn phận LÀM CHỨNG. Một quy trình hợp lý, không thể khác được!
Đúng như Kinh Thánh đã cho biết, Đức Giêsu phải trỗi dậy từ cõi chết. Nhưng trước đó, cả Phêrô và Gioan cũng chưa
hiểu (x. Ga 20:9), dù cả hai ông đều là những đệ tử thân
tín của Thầy Giêsu.
Thế nên người thời nay, kể cả chúng
ta, không thấy thì
không biết, không
biết thì khó tin. Đúng là chúng
ta không may mắn được
thấy Chúa Giêsu như các tông đồ và những người thời đó, nhưng
chúng ta có thể “thấy” Ngài
qua các nhân chứng đã và
đang can đảm suốt
đời sống và chết vì niềm tin vào Đức-Kitô-chịu-chết-và-phục-sinh. Vả lại, chính
Chúa Giêsu đã xác định
với ông Thomas: “Vì đã thấy Thầy, nên
anh tin. Phúc thay những người không
thấy mà
tin!” (Ga 20:29). Nếu chúng
ta tin thật và tín
thác vào Đức Giêsu
Kitô, chúng ta đang được
hưởng mối phúc này.
Tuy nhiên, hưởng mối phúc là một chuyện, sống mối phúc
đó là chuyện khác,
thế nên Thánh Lm Padre Piô nhắc chúng ta một điều quan trọng: “Thiên
Chúa muốn kết ước
với linh hồn trong đức tin, linh hồn nào muốn cử hành hôn lễ thiên đàng ấy phải bước đi trong ĐỨC
TIN TINH RÒNG, đó là phương thế duy nhất thích hợp cho sự kết hợp tình
yêu”. Ước gì mỗi chúng ta là một nốt tình trong bản Đại Hợp Xướng Phục
Sinh – hôm nay và ngày mai.
Lạy
Thiên Chúa, Đấng
Thánh duy nhất
toàn năng và toàn tri, xin gia tăng đức tin cho chúng con và thúc đẩy chúng con sống trọn niềm vui phục sinh ngay
trên cõi đời
này, và trong mọi
hoàn cảnh, xin giúp
chúng con can đảm
sống đời chứng nhân theo khả năng Ngài ban cho. Chúng con
cầu xin nhân
danh Thánh Tử Phục
Sinh, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
|