BIẾT RÕ TỐT XẤU
Lm. Giuse Vũ Khắc Nghiêm
Câu truyện cổ tích kể: Một hôm con cọp
thấy con trâu bị con người bắt kéo cầy. Cọp
bảo trâu: Mày to lớn khỏe mạnh thế, sao để
thằng người nhỏ bé bắt mày kéo cầy cực
khổ vậy? Trâu đáp: nó nhỏ nhưng trí khôn nó lớn.
Cọp hỏi người: Trí khôn mày đâu cho tao xem? Người
nói: Trí khôn tao để ở nhà, mày muốn xem, tao sẽ về
nhà lấy cho xem, nhưng phải để tao trói mày lại,
kẻo mày ăn thịt trâu tao. Cọp vui vẻ để
người trói. Trói xong, bác nông phu vác cầy đập cọp,
vừa đập vừa nói: trí khôn tao đây, trí khôn tao đây.
Câu truyện nói lên người hơn vật ở trí khôn, ở
hiểu biết. Hiểu biết rất quan trọng, quan
trọng nhất là biết nhận rõ tốt xấu, phải
trái, đúng sai, hay dở, thật giả, thiện ác.
Tin Mừng nói: “mù dắt mù xuống hố”. Linh
mục Thomas Carroll đã viết một cuốn sách được
bác sĩ Chi Lan phiên dịch, nói lên những cực khổ của
người mù rất tội nghiệp. Con mắt đã chết,
làm chết luôn nhân cách, chết năng khiếu, chết nhận
thức, chết hoạt động, chết giao tiếp với
mọi người, mọi cảnh vật, cuộc đời
thật tăm tối và như mất tất cả.
Mù mà Đức Giêsu nói ở đây, không phải
là mù mắt, nhưng mù về trí khôn. Trí khôn mù về đạo
đức, đạo lý, tâm linh, thiêng liêng. Những thứ
mù này tai hại gấp bội mù thể xác. Mù mắt chỉ
làm khổ người mắc bệnh và mấy người
thân thuộc. Mù về trí thức khoa học cũng chỉ
gây chậm tiến, lạc hậu. Còn mù đạo đức,
đạo lý đã gây ra bao nhiêu tai họa khủng khiếp
cho gia đình, quốc gia và cả thế giới. Một ông
bố xì ke, nhiễm Sida lây lan cho vợ con và di truyền
cho cả dòng giống, có khi cả làng nước. Một
Hít-le đã chôn vùi cả thế giới trong chiến tranh tàn
khốc.
Một giáo phái, một lý thuyết vô luân mù quáng
lôi cuốn bao nhiêu thế hệ cuồng nhiệt xuống
hố tiêu diệt lẫn nhau. Đó là những cây xấu,
sinh trái xấu. Trái lại, một ông bố lành mạnh, sáng
suốt, đạo đức để phúc cho con cháu đến
bao nhiêu đời. Một Đức Khổng, một Đức
Phật đã giáo hóa hàng ngàn thế hệ tốt lành. Đó
là những cây tốt sinh trái tốt.
Điều cốt yếu của lời Chúa
hôm nay là đưa ra những bài thuốc chữa bệnh mù
tinh thần, làm thế nào để biết nhận rõ tốt
xấu để nên tốt và sửa xấu.
Theo Tin Mừng, bài thuốc chữa bệnh mù
tinh thần là:
Thứ nhất: Phải khiêm tốn để
chữa bệnh kiêu ngạo. Trò tự phụ hơn thầy
là thứ trò hỗn láo kiêu ngạo. Muốn học giỏi
trò phải biết khiêm tốn. Người xưa khiêm tốn
đến độ học được một chữ
hay nửa chữ cũng đáng là thầy mình: “Nhất tự
vi sư, bán tự vi sư”. Cả khi gặp nhau đi đường
cũng nhận ra người tốt là thầy mình, người
xấu là bạn mình: “Ba người đồng hành, người
tốt là thầy tôi, người xấu là bạn tôi”. Kinh
Dịch là sách triết lý lớn nhất của Đông phương
đã đặc biệt đề cao đức khiêm nhu của
người quân tử: Khiêm là đạo trời, đạo
đất và đạo người. Người quân tử
khiêm nhu sẽ vượt mọi sông lớn, mọi đại
họa: “Khiêm khiêm quân tử, dụng thiệp đại
xuyên”. Việc làm khiêm tốn của quân tử sẽ nuôi được
vạn dân: “Lao khiêm quân tử, vạn dân phục chi” (Quẻ
khiêm). Quân tử là bậc thầy, bậc con trời đã
phải khiêm tốn, thì trò là môn đệ cần phải hạ
mình xuống hết mức.
Thứ hai là bài thuốc chữa bệnh chủ
quan, ta thường thấy cái xấu của người
khác nhưng lại mù quáng không thấy mình xấu: Không thấy
cái xà trong mắt mình, nhưng lại thấy cái rác, cái bụi
trong mắt người. Mù quáng là do tính tự ái: Yêu mình quá
nên dù “trăm chỗ lệch cũng kê cho vừa”, do ích kỷ
lo kiếm lợi cho mình, nhận lỗi sẽ làm hại
danh dự mình. Mù quáng còn do tính kiêu căng, tự cao tự
đại che đậy trí khôn, không nhận ra tội mình.
Có kẻ bao nhiêu năm không xưng tội, vợ giục đi
xưng tội, chồng nói: Có tội đâu mà xưng. Trong
khi Đức Piô X, một vị thánh Giáo Hoàng đầu tiên
thế kỷ XX, ngày nào cũng xưng tội vì Ngài thấy
rõ tí bụi bay vào mắt mình.
Thứ ba là bài thuốc xét mình: phải luôn luôn
kiểm tra kết quả lời nói, việc làm của mình
tốt hay xấu: “Cây tốt thì sinh trái tốt, cây xấu
thì sinh ra trái xấu”. Nhà buôn phải tính sổ hằng ngày để
biết mình lỗ hay lời. Lỗ phải tìm cách sửa
lại, lời phải duy trì lâu dài. Mạng sống đời
đời của chúng ta còn quý giá gấp triệu triệu
lần lời lãi thế gian, như Đức Giêsu đã dậy:
“Được lời lãi cả thế gian mất mạng
sống mình nào được ích gì”. Chỉ lời lãi nhỏ
thế gian, nhà buôn còn phải lo tính sổ hằng ngày, huống
chi mạng sống đời đời của chúng ta lớn
lao quan trọng vô cùng, sao chúng ta không lo xét mình, kiểm tra đời
sống của mình: còn hay mất, lời hay lỗ.
Bài đọc I nhắc nhở chúng ta phải
cố gắng kiên trì sàng lọc mình cho sạch thói xấu;
phải nhiệt tâm đốt mình khỏi mọi bợn
nhơ dỉ ghét như lò lửa nung luyện bình sứ, dầu
phải gian nan cực khổ đến đâu cũng phải
chiến thắng tử thần để nên người
công chính bất tử. Lúc đó con người “xác thịt
hay chết của ta mới mặc lấy sự trường
sinh nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta” (Bài II).
|