Có mấy
chiếc bánh?
(Suy niệm của Lm. Jos Nguyễn Hữu An)
Phép lạ hoá bánh ra nhiều được
bốn thánh sử ghi lại cả trong bốn Phúc âm (Mt
14,13-21; Mc 6,31-34; Lc9,10-17; Ga 6,1-13). Matthêu và Maccô còn kể thêm
Chúa làm phép lạ lần thứ hai nữa (Mt 15,32-38; Mc
8,1-10).
Nhìn thấy đám đông, Chúa Giêsu chạnh
lòng thương. Họ đói khát, nghèo khổ, bệnh
tật, bơ vơ. Họ đi tìm Chúa để
được chữa lành, được an ủi,
được dạy dỗ. Chúa đã yêu thương
họ và muốn tặng cho họ một bữa tiệc
đơn sơ bất ngờ ở ngoài trời. “Ta mua
đâu bánh cho họ ăn đây?”. Chúa muốn đưa
các môn đệ đi vào mối bận tâm của Ngài,
cần sự cộng tác. Các môn đệ thất vọng
vì chỉ có 5 chiếc bánh lúa mạch và 2 con cá nhỏ.
Phản ứng các môn đệ được ghi lại
trong 4 phúc âm:
- Matthêu: Ở đây chúng tôi
chỉ có 5 chiếc bánh và 2 con cá thôi.
- Marcô: Thế chúng tôi
phải đi mua 200đ bạc bánh mà cho họ ăn sao?
- Luca: Chúng tôi không có hơn 5
chiếc bánh và 2 con cá, hoạ chăng là chúng tôi phải
đi mua thức ăn cho cả toàn dân này.
- Gioan: Philipphê thưa: Có mua
hết 200đ bạc bánh cũng chẳng đủ phát cho
mỗi người một miếng nhỏ. Anrê nói: Ở
đây có một em bé có 5 chiếc bánh lúa mạch và 2 con cá
nhưng với bằng ấy người thì thấm vào
đâu!
Phản ứng của các môn đệ là
bế tắc, muốn thoái thác phủi tay. “Nơi đây
hoang vắng, và đã muộn rồi, vậy xin Thầy
giải tán đám đông, để họ vào các làng
mạc mua lấy thức ăn” (Mt 14,15). Đó là giải
pháp hợp lý. Lo cho hàng ngàn người ăn là ngoài khả
năng các môn đệ. Đó cũng là giải pháp nhẹ
nhàng, ai lo phần nấy, tự đi mua lấy thức
ăn. Nhưng đó là giải pháp không được Chúa
Giêsu chấp nhận. Chúa muốn các môn đệ nhận
lấy trách nhiệm: “Họ không cần phải đi
đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn đi”.
Đức Giêsu cầm 5 chiếc bánh và 2 con
cá hướng nhìn về trời cao, đọc lời chúc
tụng thì những bế tắc âu lo của các môn
đệ đã được giải toả. Đám
đông ăn no nê và còn dư dả.
Phép lạ xảy ra do quyền năng Thiên
Chúa và sự cộng tác của con người. Chúa không làm
phép lạ ngay tức khắc biến bánh và cá thành một
núi thức ăn để người ta tự do
đến lấy. Chúa cũng không tự tay phân phát
lương thực. Chúa trao bánh và cá cho các môn đệ.Các
môn đệ trao cho mọi người. Mọi
người trao cho nhau. Đó là bài học lớn lao
của phép lạ hoá bánh. Khi mọi người chia sẻ
cho nhau, quan tâm giúp đỡ nhau trong tình thương,
biết bẻ ra, trao đi thì Chúa Giêsu làm phép lạ hoá
nhiều.
Chúa Giêsu không bao giờ làm phép lạ
để làm loá mắt thiên hạ bằng sự lạ
lùng. Khi chống lại sự cám dỗ của Satan trong sa
mạc, Chúa không làm ảo thuật ngoạn mục là
khiến đá biến thành bánh trong nháy mắt hay gieo mình
xuống từ nóc đền thờ.
Chúa Giêsu làm phép lạ chỉ để
cứu giúp người khác và từ sự cộng tác
của họ. Tại Cana, Chúa không khiến cho sáu chum
đầy rượu tức khắc mà lại bảo các
gia nhân: “Hãy đổ nước đầy các chum!”(Ga 2,
7). Các môn đệ sau một đêm vất vả chẳng
bắt được con cá nào, Chúa không truyền lệnh
cho cá đầy thuyền mà bảo Simon “ra khơi mà
thả lưới đánh cá” (Lc 5, 4 -7). Trong phép lạ hoá
bánh ra nhiều cũng vậy, Chúa hỏi: “Các anh có mấy
chiếc bánh?” (Mc 6,38). Và Chúa đã làm phép lạ từ 5
chiếc bánh và 2 con cá của một cậu bé. Như
thế, Chúa Giêsu làm phép lạ hoá bánh ra nhiều với
mục đích là đào tạo lòng tin của các môn
đệ. Chúa tỏ ra cho các môn đệ thấy lòng xót
thương của Người đối với dân chúng
“vì họ như cừu chiên không người chăn
giữ”.
Chúa chạnh lòng thương và chữa lành các bệnh nhân
chứng tỏ Người là vị Mục tử mà ngôn
sứ Edêkien đã nói đến (Ed 34). Chúa muốn các môn
đệ nhận ra Người là Chúa Chiên, là Mục
tử nhân lành. Phép lạ hoá bánh là cả một bài dạy
bằng thực hành về người chăn chiên tốt
lành. Chính các môn đệ còn được “tập sự” chia
sẽ công việc của chủ chăn. Họ phải
đi kiếm bánh, phân phát cho dân chúng và thu lượm
những gì còn sót lại. Phép lạ hoá bánh là dấu chỉ
báo trước Thánh Thể “Người cầm lấy 5
chiếc bánh và 2 con cá, ngước mắt lên trời,dâng
lời chúc tụng, bẻ ra, trao cho các môn đệ” (Mt
14,20). Trong Tiệc Ly “Ngài cấm lấy bánh,chúc tụng” (Mc
14,22).Cử chỉ Bẻ Bánh đã trở thành nét
đặc trưng của Chúa Giêsu (Lc 24,30) và của Giáo
hội (Cv 2,42).
Được bánh ăn no nê, dân chúng
muốn “bắt lấy Người tôn lên làm vua” (Ga
6,15).Họ tiếp nối Satan cám dỗ Người lần
nữa. Chúa Giêsu nhắc nhở họ rằng
“người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh”; “Hãy
ra công làm việc, đừng vì lương thực hư
nát nhưng vì lương thực sẽ lưu lại mãi
đến sự sống đời đời mà Con
Người sẽ ban cho các ngươi” (Ga 6,27). Họ xin
cho được ăn mãi thứ bánh ấy và Chúa đã
bảo họ: “Chính Ta là bánh trường sinh. Ai đến
với ta không hề phải đói, ai tin vào ta,chẳng khát
bao giờ”
(Ga 6,35). Chóp đỉnh của mạc khải về Bánh
Hằng Sống chính là “Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta
thì được sống muôn đời, và Ta sẽ cho
người ấy sống lại vào ngày sau hết”(Ga
6,54). Ăn thịt, uống máu nhấn mạnh đến
cái chết trên thập giá của Chúa.
“Bánh ta sẽ ban” hướng về cái
chết của Chúa Giêsu và gợi đến Tiệc Thánh
Thể lưu niệm vĩnh viễn Hy tế Thập giá.
Giá trị cứu rỗi của của hiến lễ
Golgôtha được hiện tại hoá lụôn mãi trong
Tiệc Tạ Ơn của Giáo Hội. Người tín
hữu được sống dồi dào khi ăn uống
Mình Máu Chúa Giêsu.
Chúa vẫn tiếp tục đồng hành
cùng Giáo hội, thực hiện công trình cứu độ
trong Giáo hội, qua Giáo hội và với Giáo hội.
”Các anh có mấy chiếc bánh?” (Mc 6,38). Đó
vẫn mãi mãi vừa là câu hỏi,vừa là lời mời
gọi khẩn thiết của Chúa Kitô.Trao cho chúng ta Bánh
Lời Chúa và Bánh Thánh Thể, Chúa mời gọi chúng ta
bẻ ra và trao cho anh em mình.
Bánh Lời Chúa
Các con có mấy chiếc Bánh Lời Chúa
để trao cho anh em? Chúa vẫn luôn hỏi chúng ta
điều ấy mỗi ngày. Bởi đó cần trau
dồi Lời Thiên Chúa. Vì người được sai
đi để công bố Lời Thiên Chúa chứ không
phải lời của thế gian. Cho dẫu lời ấy
có khôn ngoan đến đâu chăng nữa. Đồng
thời cũng phải trau dồi lời con
người,là khả năng nói, loan báo,kỹ năng
diễn đạt tư tưởng và rao giảng
để Lời Chúa chinh phục các tâm hồn. Công bố
Lời Chúa vừa là một hồng ân vừa là một
trách nhiệm. Là hồng ân vì con người tầm
thường được Thiên Chúa mời gọi làm ngôn
sứ. Là trách nhiệm vì phải nổ lực để
chu toàn sứ vụ.
Bánh Thánh Thể Bánh và rượu tương
trưng đầy đủ chính con người chúng ta.
Bánh là kết quả công lao khó nhọc của con
người. Người ta thường nói: “Đổ
mồ hôi, sôi nước mắt mới có mà ăn”. Bánh
như thế tượng trưng công lao khó nhọc
của con người và chính sự sống con
người. Bên cạnh đời sống vật chất
còn có đời sống tinh thần. Vì thế cùng với
bánh chúng ta dâng rượu. Rượu tượng trưng
cho mọi nỗi vui buồn sướng khổ của
đời người: khi vui ta uống chén
rươụ mừng nhưng khi buồn ta uống chén
rượu giải khuây. Dâng lên Chúa bánh và rượu là là
chúng ta dâng lên tất cả đời sống với
mọi nỗi vui buồn sướng khổ. Tất
cả dệt nên cuộc sống hiện tại của
chúng ta.
Đến Nhà Thờ dâng lễ, mỗi tín
hữu mang lễ vật riêng là chính đời sống
của mình. Khi dâng lễ, đời sống riêng tư
được thu hợp lại thành lễ vật chung
của cộng đoàn dâng lên Chúa.Tấm bánh
được hình thành bởi trăm ngàn hạt lúa
miến đã được xay nát ra và hoà trộn với
nhau. Ly rượu là kết quả của nhiều trái nho
được ép ra và hoà tan với nhau. Cả hai
tượng trưng đầy đủ ý nghĩa
cộng đồng cho lễ vật mỗi người
cũng như lễ vật toàn thể cộng đoàn. Qua
Lời Truyền Phép của Linh mục, Chúa Kitô làm cho bánh
rượu trở thành Thịt Máu của Người.
Đồng thời Người cũng biến đổi
những hy sinh, những hạnh phúc đau khổ,
những trách nhiệm của cộng đoàn trong hiến
lễ để rồi khi mỗi người rước
lễ họ đón nhận Mình và Máu Chúa Giêsu là đón
nhận lại của lễ mình dâng lên mà giờ đây
đã được thánh hiến.
Người tín hữu được
lớn lên trong đức tin, trong lòng mến nhờ ân
sủng của Thánh Thể Chúa Kitô “Chính tôi là Bánh
trường sinh. Ai đến với tôi không hề
phải đói;ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ” (Ga
6,35); “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai
ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời”
(Ga 6,51). Thánh Thể như thế là mối hiệp
nhất giữa Thiên Chúa và con người; là quà tặng
Thiên Chúa trao ban cho nhân loại. Thánh Thể là lương
thực thiêng liêng, bảo đảm hạnh phúc
trường cửu của chúng ta.
Tham dự thánh lễ cách đầy
đủ tích cực trọn vẹn với tất cả
con người là cách tốt nhất đáp lại tình
thương của Chúa và nhiệt thành cộng tác với
ơn Chúa.
Chúa Giêsu vẫn luôn vẫn hỏi chúng ta
mỗi ngày “Các anh có mấy chiếc bánh” để trao cho
tha nhân?
|