Chúa sai tôi đi – Thiên Phúc
(Trích
trong ‘Như Thầy Đã Yêu’ của Thiên Phúc)
Sau thế chiến
thứ nhất, một linh mục trẻ người Pháp
được bài sai đi coi xứ. Tay xách vali, cha
mạnh dạn ra đi truyền giáo. Đến nơi
chỉ thấy hầm sâu, tường đổ. Nhà
thờ, nhà xứ, chỉ còn duy nhất một bức
tường xiêu vẹo.
Không một chút
sờn lòng, cha cùng với các tín hữu tích cực kiến
thiết lại ngôi thánh đường đổ nát.
Chẳng bao lâu sau, đền thờ vật chất đã
hoàn thành khang trang đẹp đẽ. Giờ đây, cha
lại tiếp tục xây dựng đền thờ tâm
hồn. Nhờ đời sống gương mẫu, cha
đã tu sửa lại lòng đạo đức của
cả đoàn chiên.
Tuổi cha chưa
cao nhưng đã kiệt sức, giữa lúc tình cha con
đang mặn nồng, gắn bó. Dầu vậy, nằm
trên giường bệnh, cha vẫn thản nhiên vui vẻ.
Giờ hấp hối đến, cha nhỏ nhẹ nói
với những người chung quanh:
- Giờ đây tôi
vui mừng vì đã trung thành giữ lời nhủ bảo
của thân phụ ngày tôi chịu chức linh mục:
"Nay con làm linh mục Chúa, cha chỉ cầu ước
cho con 3 điều: Thứ nhất, lúc con chết
đừng nợ ai xu nào; Thứ hai, khi qua đời con
cũng chẳng còn xu nào; Thứ ba, lúc lâm chung con
đừng vướng một chút tội nào với
Chúa". Và ngài an bình đi về với
Đấng mình đã trọn đời dâng hiến.
***
Vị
linh mục trong câu chuyện trên đây, không những đã
làm theo lời khuyên của thân phụ, mà
còn thi hành đúng lời dạy của Đức Giêsu trong
bài Tin mừng hôm nay. Khi sai các tông đồ đi truyền
giáo, Chúa phán: "Không được mang lương
thực, bao bị, tiền bạc..." (Mc.6,8).
Hành trang của các ông chỉ là chiếc áo
đang mặc, cây gậy và đôi dép đi
đường. Vì chính Người đã từng nói:
"Con chồn có hang, chim trời có tổ, con Người
không có chỗ dựa đầu". Người
muốn các ông hoàn toàn nương tựa vào Chúa, phó thác cho
tình yêu quan phòng của Người, và cậy dựa vào lòng
tốt của tha nhân.
Đó
là thân phận của kẻ được sai đi: ra
đi mà không gì bảo đảm, ra đi mà không mảy may
dính bén. Sẵn sàng đến mà cũng sẵn sàng đi. Thành công không thụ hưởng mà thất bại
cũng chẳng đắng cay. Vì "Phaolô trồng,
Apollo tưới và Chúa mới cho mọc lên" (1Cr.3,6).
Hôm
nay Chúa cũng sai chúng ta đi vào lòng thế giới,
để "rao giảng sự sám hối" (Mc.6,12). Sám hối rất khó nói vì
chẳng mấy ai thích nghe. Đó cũng là thách
thức của người tông đồ: can đảm
nói lên những điều phải nói. Nói mà
không giảm nhẹ những đòi hỏi của Tin
mừng. Nói mà không lợi dụng tin
mừng để mưu cầu cá nhân. Nói
mà không trích dẫn Tin mừng để khoe khoang kiến
thức. Nói mà không bóp méo Tin mừng
để vuốt ve quần chúng. Dù sao
Tin mừng vẫn phải được loan báo. Chúng
ta hãy xem câu nói của Thánh Phaolô như là của chính mình:
"Khốn thân tôi, nếu tôi không rao giảng Tin
mừng" (1Cr.9,16).
Hôm nay, Chúa cũng trao cho chúng ta những
quyền năng như hành trang để lên
đường. Đó là quyền rao giảng
Tin mừng, quyền trừ quỷ và quyền chữa
bệnh.
Chúng
ta có thể chia sẻ Tin mừng với niềm hân hoan
của người tìm được viên ngọc quí.
Chúng ta có thể nói về Chúa như nói
về một người bạn thân.
Chúng ta có thể xua trừ quỉ bằng
cách đẩy lui những thói hư tật xấu.
Chúng ta có thể chữa bệnh bằng cách
lau khô những giọt lệ của bao người quanh
ta.
***
Lạy Đức
Giêsu, mỗi thánh lễ là một bài sai, mỗi bài Tin
mừng là một sứ điệp Chúa gởi cho trần
gian qua từng người chúng con. Xin cho chúng con
đừng bao giờ cậy dựa sức riêng mình,
nhưng tin tưởng vào quyền năng Chúa mà chu toàn sứ vụ Người đã trao
ban. Amen.
|