Bản hương khinh bỉ -
Lm. Minh Vận, CMC
Ngày kia, có một anh
chàng tên là Dương Bố, lúc ra khỏi nhà để
đi thăm bạn bè, thì mặc bộ đồ
trắng, nhưng dọc đường, chẳng may
gặp cơn mưa to, áo quần bị ướt
đẫm, anh ta phải ghé vào nhà người quen,
mượn tạm được một bộ đồ
đen mặc đỡ. Khi trời hết mưa, anh ta
trở về nhà, thì bị con chó bông nhà anh ta, xổ ra
sủa ầm ĩ, xông tới muốn đớp anh ta, vì
coi anh ta như một người xa lạ, khiến anh ta
nổi xung đùng đùng, bèn vớ lấy cây gậy toan
đập chết con chó một trận nên thân. May nhờ
người anh ruột từ trong nhà bất ngờ
bước ra, biết được sự thể công
việc, nên khuyên can, Dương Bố mới dừng tay không rượt theo để đập
chết con chó nữa.
Dương Bố nổi giận
với con chó, đó là một điều nông nổi
chẳng nên làm, vì nó là loài vật đâu có trí khôn, làm sao nó
biết phân biệt người nhà với khách lạ, khi
anh ta đang mặc bộ đồ mầu trắng
lại đổi ra mầu đen. Nó là con vật, chỉ
có thể phân biệt được người này
với kẻ kia, qua cách phục sức của họ bên
ngoài: Người ra đi, mặc bộ đồ
trắng là người quen, còn người trở về
đổi bộ đồ đen chắc là người
lạ, có thế thôi.
Còn loài người
chúng ta mới đáng kết tội; bởi lẽ, chúng ta
là loài có trí khôn, biết suy nghĩ, phân biệt phải trái,
điều lành điều dữ, điều thiện
điều ác, điều chính điều tà... Thế
nhưng, thường thường người ta cũng
chỉ biết đánh giá trị kẻ khác, theo
dáng vẻ bên ngoài của họ, y như con chó không nhìn
nhận ra chủ nó, khi ông thay bộ đồ trắng ra
bộ đồ đen. Đó mới chính là
điều đáng trách khiến chúng ta phải suy nghĩ.
I. Nhãn quan hẹp hòi kiêu
căng
Trong bài Tin Mừng
chúng ta vừa nghe, những người đồng
hương với Chúa, mặc dầu rất sửng
sốt khi nghe Chúa giảng dạy những lời khôn ngoan,
chứng kiến biết bao việc lạ lùng Chúa đã
thực hiện; nhưng với tâm trí kiêu căng tự
phụ, thấy ai hơn mình thì ghen tương. Đúng
như người ta nói: "Trâu cọc ghét trâu ăn".
Lại thêm cái óc yên trí: "Bụt nhà không thiêng". Nên
họ đã dám mỉa mai phạm thượng tới Chúa
khi nói: "Ông này chẳng phải là bác thợ mộc, con
bà Maria sao?" Khi tường thuật lại sự
kiện này, Thánh Sử Marcô đã phải kết luận
rằng: "Họ đã vấp phạm vì
Người", để nói lên cái thực trạng
cố chấp của họ.
Chúa Kitô đã thấu
tỏ tâm tư của họ, nên Ngài đã công khai vạch
trần cái tâm trạng chai đá cứng lòng tin của
họ, bằng lời quả quyết: "Không một
tiên tri nào mà không bị khinh bỉ ở quê hương, gia
đình, họ hàng mình".
II. Sự thật của xã
hội hôm nay
Thông thường
trong đời sống hằng ngày của con người
thời nay, cũng như người Do Thái thời Chúa
Kitô, người ta thường mắc phải cái tật
xấu này là hay xét đoán tha nhân theo trí óc hẹp hòi nông
cạn của mình như lời Chúa đã nói:
"Người ta chỉ xét đoán theo diện mạo bên
ngoài, còn Thiên Chúa thì thấu suốt tận tâm can con
người". Hơn nữa, người ta lại còn
bị cái ác cảm, yên trí về địa vị, dòng
tộc, gia cảnh của người khác, để coi
thường, để dèm pha,
để hạ giá và coi khinh tha nhân. Mặc dầu đôi
khi, không thể phủ nhận được những
điều hay, điều tốt nơi những việc
làm của tha nhân, thì họ lại tìm cách cắt nghĩa
khác theo ý nghĩ vạy vò của họ,
để mặc cho những việc làm của tha nhân
một hình thức không mấy tốt đẹp. Chẳng hạn, khi thấy người này làm
việc thiện giúp đỡ những người nghèo
túng, thiếu thốn thì lại mỉa mai cho họ là
người khoe khoang. Khi thấy kẻ khác
được thành công, được may mắn thì
lại chụp mũ cho là do mánh khóe mưu mô mà
được như thế... Những
trường hợp tương tự như vậy, chúng
ta thường thấy nơi xã hội loài người
chúng ta ngày nay. Thật là bất công, khi thấy kẻ
khác hơn mình, được danh giá địa vị
hơn mình, được thành công may mắn hơn mình,
đã không chung vui chia sẻ chúc mừng,
lại còn ghen tương, dèm pha, hạ giá, mỉa mai, bêu
xấu và mặc cho họ một chủ ý bất
lương.
III. Thái độ của con
cái Chúa
Dân Do Thái đã
từng được nghe những lời giáo huấn khôn
ngoan, những giáo lý cao siêu phát ra từ môi miệng Chúa Kitô,
giúp con người đạt được hạnh phúc,
làm cho xã hội được lành mạnh, khiến
người ta biết sống tương thân tương
ái hòa thuận thương yêu nhau, đến làm cho họ
phải sửng sốt bỡ ngỡ. Thế rồi,
họ còn được chứng kiến bao nhiêu phép
lạ Chúa làm để tỏ lòng thương yêu họ,
làm cho bánh hóa nhiều nuôi sống họ lúc bị đói
lả; chữa lành bao nhiêu người ốm đau
bệnh tật, phục sinh kẻ đã chết, khu
trừ ma quỉ... Biết bao nhiêu phép lạ Chúa đã
thực hiện tỏ lòng yêu thương dân tộc,
tỏ quyền năng cao cả của một Thiên Chúa,
để cứu dân tộc Ngài tuyển chọn khỏi
ách nô lệ Ai Cập... Nhưng họ vốn
cứng lòng tin, vốn ương nghạnh chống
đối không tin nhận Chúa Kitô là Đấng Thiên Sai nhân
loại đợi trông. Chính vì lòng kiêu căng cố
chấp mà họ đã không nhận ra Chúa Cứu Thế,
bởi cuộc sống khiêm nhu, tầm thường, nghèo
nàn của Chúa đã không hợp với nhãn quan lầm
lạc của họ. Vì theo quan niệm tự mãn, tự
cao, tự đại, vinh sang oai hùng của dân tộc
được Thiên Chúa tuyển chọn, cần phải có
một Chúa Cứu Thế uy hùng quyền năng cao cả,
đến thống trị, trên Ngai Hoàng Đế Israel, bá
chủ Thế giới.
Chính vì cái nhãn quan
hẹp hòi nông cạn và quan niệm kiêu căng đó, mà
họ đã chẳng khác gì như "Con chó" không
nhận ra chủ, không nhận ra Chúa và bao nhiêu ơn phúc
Chúa dành cho họ, là dân Ngài đã tuyển chọn.
Kết Luận
Chúng ta là con cái Chúa,
đã được Chúa yêu thương tuyển chọn
làm con, xin Chúa ban cho chúng ta được những ơn
cần thiết sau đây:
1. Biết nhận ra
Chúa để tôn thờ Ngài xứng đáng, biết
nhận ra các ơn Chúa ban để cảm tạ Ngài,
hầu sống xứng đáng hơn địa vị làm
con cái Thiên Chúa với biết bao ơn phúc Ngài ban.
2. Học nơi Chúa
bài học nhân từ, biết phán đoán cách khách quan và ngay
lành cho tha nhân, nhìn nhận điều hay điều
tốt của người khác, không chủ quan nông cạn,
hẹp hòi xét đoán kết tội tha nhân theo nhãn quan bên
ngoài và quan niệm vạy vò, ghen tương, độc
đoán, kiêu căng của mình.
|