Nên một trong Thiên Chúa
Chúa Nhật VII Phục Sinh năm – B
(Ga 17, 11b - 19)
Bước vào Chúa nhật thứ
VII, Chúa nhật cuối cùng mùa Phục Sinh, Phụng vụ
Giáo hội mời gọi chúng ta chuẩn bị tâm hồn
mừng Chúa Thánh Thần hiện xuống như lời Đức
Giêsu đã hứa với các môn đệ trong bữa tiệc
ly trước khi về trời là không bỏ chúng ta mồ côi,
Người sẽ gửi Chúa Thánh Thần là Đấng Bầu Chữa
đến.
Khi đến giờ rời bỏ
thế gian mà về cùng Đức Chúa Cha, Chúa Giêsu đã nói với
các môn đệ nhiều điều, toàn bộ Phúc Âm thánh Gioan
chương 17 là một bằng chứng. Sau một loạt diễn
từ ly biệt, được kết thúc bằng kinh nguyện
vô cùng cảm động Chúa Giêsu dâng lên Cha. Kinh nguyện mở
đầu bằng lời khẩn cầu danh Cha, ca tụng
Ngôi Cha và Ngôi Con (Ga 17, 1-5). Thứ đến là xin "Cha tôn vinh Con Cha để Con Cha tôn
vinh Cha" (Ga 17, 1). Và sau cung là lời cầu xin cho các
môn đệ.
Xin
cho chúng nên một
Chúa Giêsu thấu hiểu những
yếu đuối mỏng giòn của các môn đệ, nên Người
tha thiết cầu xin Cha cho họ được hiệp nhất
trong tin yêu, để các ông có thể thi hành sứ mạng rao
giảng tin mừng Nước Thiên Chúa, một sứ mạng
vô cùng khó khăn và đầy những thử thách. Các ông phải tự
mình đương đầu với những khó khăn ở trong thế
gian, mặc dù sống giữa thế gian, nhưng không thuộc
về thế gian, hoạt động của các ông phải qui
hướng về thế giới khác. Đó là lý do khiến
Chúa Giêsu cầu nguyện : "Xin
cho họ nên một như Cha ở trong con và con ở trong Cha"
(Ga 17, 21). Nhờ "sự hiệp
nhất của Chúa Thánh Thần", được ràng buộc
"bởi sợi dây bình
an", tất cả họ sẽ "duy trì sự hiệp nhất của Thần
khí... Chỉ có một Thân mình và một Thần khí
" (Ep 4, 3 - 4), giúp họ đồng lòng hợp ý với
nhau.
Vì muốn nhân loại kết
hiệp ở trong Thiên Chúa, nên đã sai Con Ngài đến thế
gian để thánh hiến họ trong chân lý. Khi đầu
thai trong lòng Trinh Nữ Maria, Chúa Giêsu đã thực hiện
một sự hiệp thông đầy kinh ngạc giữa bản
tính Thiên Chúa với bản tính loài người "Đức Giêsu Kitô, là Thiên Chúa thật
và là người thật" (Kinh Tin Kính). Trong cuộc Thương
Khó, Người đã xuống ngục tổ tông, nhà tù giam
hãm chúng ta để giải thoát và đưa chúng ta lên cùng Thiên
Chúa.
Chúa Giêsu ban vinh quang cho các môn đệ
: "Con đã ban cho họ
vinh quang mà Cha đã ban cho con" (Ga 17, 22). Vinh quang ở
đây là Chúa Thánh Thần, Đấng liên kết con người với
Thiên Chúa. Chúa Giêsu đã ban cho họ vinh quang khi nói, "Hãy lãnh nhận lấy
Chúa Thánh Thần" (Ga 20, 22). Chúa Giêsu đã nhận được
vinh quang khi mặc lấy bản tính loài người chúng ta, bản
tính đã được tôn vinh trong Thánh Thần. Vinh quang Người
đã có "trước khi tạo
thành thế gian" (Ga 17,5) liên kết nhân loại nên một
trong Chúa. Vì thế, Chúa Giêsu nói: "Lạy Cha, vinh quang mà Cha đã ban cho con, con đã
ban cho chúng, để họ nên một như chúng ta là một" (Ga 17,22).
Xin
Cha gìn giữ chúng
Trong suốt thời gian ở
giữa các môn đệ, Chúa Giêsu đã trung thành gìn giữ
họ. Khi trở về cùng Cha, Người không vắng mặt,
Người cầu xin Cha cho họ, để họ giữ vững
niềm tin vào Thiên Chúa Ba Ngôi, là Cha và Con và Thánh Thần.
Chúa Giêsu đến thế gian để
hoàn thành sứ mạng mà Chúa Cha đã trao, đến lượt
các môn đệ, họ cũng được trao cho một sứ mạng
(x. Ga 13, 1). Chúa Giêsu không xin Cha đưa họ ra khỏi thế
gian, nhưng xin gìn giữ họ khỏi những hiểm
nguy của thế gian (x. Ga 17, 15). Vì nếu đưa họ
ra khỏi thế gian thì sứ mạng tông đồ của
họ chấm dứt. Xin Cha gìn giữ họ khỏi
bị thế gian lây nhiễm, và thánh hoá họ trong sự
thật (x. Ga 17, 17), xin cho họ được tràn đầy thần
chân lý. Lời cầu nguyện của Chúa
Giêsu làm sáng tỏ : "Chúng không
thuộc về thế gian, cũng như Con không thuộc về thế gian" (Ga 17,16).
Chúa Giêsu xuống tận vực
thẳm của con người để kéo con người lên vì
: "Thiên Chúa là Tình Yêu". Đây là tột đỉnh của Mạc Khải.
Lời cầu nguyện của Chúa Giêsu thôi thúc chúng ta hiệp
nhất với Thiên Chúa, và trong vinh quang đầy quyền thế
Chúa Giêsu không ngừng cầu nguyện và gìn giữ để :
"Không một
ai trong chúng bị mất" (Ga 17,12).
Xin thánh hiến họ
Lời
khẳng định trên cho thấy Chúa Giêsu và các môn đệ không
thuộc về thế gian. Để hoạt động trên
thế gian và trong thế gian, mà không liên can đến thế
gian, nghĩa là được miễn dịch khỏi thế gian,
các môn đệ cần phải được hiến thánh (x. Ga
17-19).
Khi
muốn bảo vệ các môn đệ khỏi Sự Dữ
trong thế gian, Chúa Giêsu đã tự thánh hiến chính
mình, Người nhấn mạnh đến tầm quan
trọng là "viên mãn trong Thiên Chúa" khi "ở
trong tình yêu". Nguồn gốc của sự thánh
hiến này là trung thành với Chúa Giêsu, Con yêu dấu của
Chúa Cha, Đấng tự hiến chính mình. Người ban
Chúa Thánh Thần cho họ và xin cho họ sớm đạt được
điều Người cầu xin. Chúa Thánh Thần là sự
hiệp nhất của Chúa Cha và Chúa Con, liên kết tâm
hồn họ với Chúa Cha, kết hợp trái tim tội
lỗi của chúng ta với Chúa Giêsu Đấng Cứu
Thế. "Con đã ban
lời Cha cho chúng, và thế gian đã ghét chúng, vì
chúng không thuộc về thế gian, cũng như Con không
thuộc về thế gian" (Ga 17, 14). Họ đã
nhận được Lời, từ "Logos", Ngôi Lời của Thiên Chúa,
đã trở thành nhục thể và ở giữa chúng ta
(Ga 1, 14).
"Lời Cha là chân lý
"(Ga 11, 14). Bản chất của
Lời là ở với Chúa Cha, đó là chân lý. Kể
từ khi Người cho họ tham dự vào sứ mạng
của Chúa Con (x. Ga 10, 36 và Ga 17, 18), họ cũng phải
tham gia vào sự thánh thiện của Thiên Chúa. Người
đã chọn và cắt đặt họ để họ sinh
nhiều hoa trái. Đức Giêsu được thánh hiến trong
sự thật. Người cũng xin Chúa Cha thánh hiến
họ "trong sự thật".
Sự thánh hiến này không phải là bên ngoài nhưng nó là
sự thật, sâu sắc, thực sự.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã cầu
xin cho chúng con được hiệp nhất. Xin cho chúng con biết
thể hiện tinh thần hiệp nhất giữa chúng con
bằng sự biết cộng tác với nhau trong những
việc làm chung, để xây dựng nhiệm thể cộng
đoàn nhỏ bé, trong tình huynh đệ tương thân tương ái. Chúng
con tin tưởng vào lời Chúa hứa mà chúng con đã đọc
trước bài Tin Mừng, đó là được ở với Chúa đến
muôn đời. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ
|