Chứng
nhân hiện đại – AM. Trần Bình An
Linh mục Gioan
Lee Tae-seok sinh năm 1962, là con thứ 9 trong 10 người
con. Cha mẹ ngài là người Công giáo khiêm nhường, sống
ở TP Busan, Nam Hàn. Gioan mồ côi cha lúc 9 tuổi, mẹ ngài phải
nuôi cả gia đình bằng nghề thợ may. Gioan học
rất giỏi, rất ấn tượng với tiểu
sử của Albert Schweitzer và ước muốn làm bác
sĩ.
Nhưng khi ngài thấy
người anh đi tu dòng Phanxicô, ngài cảm thấy có
ơn thiên triệu. Tuy nhiên, mẹ ngài muốn ngài học
nghề thuốc trước. Một phần vâng lời mẹ,
ngài đã làm bác sĩ. Ngài là bác sĩ phẫu thuật trong
quân đội Hàn quốc. Nhưng ngài vẫn cảm thấy
ơn gọi làm linh mục. Thấy con trai muốn vậy,
người mẹ chiều theo ý con. Ngài tu Dòng Salêdiêng, sang Sudan phục vụ.
Tại Tonj, ngài
xây dựng một bệnh viện điều dưỡng.
Mỗi ngày ngài điều trị khoảng 300 bệnh nhân.
Ngài có chiếc xe Jeep để có thể tự lái đi
đến các bệnh nhân chưa bao giờ đến gặp
ngài. Ngài đích thân tìm kiếm các bệnh nhân. LM Gioan lớn
lên trong cảnh nghèo khổ và không bao giờ xa cách người
nghèo ở Tonj.
ĐGM Choi Duk-ki
quyết định đến Tonj để tận mắt
chứng kiến LM Gioan bằng xương bằng thịt.
Thấy tỏ tường, ĐGM nói LM Gioan “như một
vị thánh”. ĐGM nói rằng kinh nghiệm giống như
“đồng hành với LM Damian ở Molokai, đồng hành với Chúa Giêsu”. LM Gioan làm cho tình yêu
Chúa Kitô là ánh sáng dẫn đường trong mọi nỗ
lực của ngài dành cho người phong cùi và cho thấy
rõ ràng là “chúng ta phải đối xử với nhau như
Chúa Giêsu”.
Tính cách và nụ
cười của ngài đã thu hút giới trẻ. Giáo dân
đến xưng tội thường gọi ngài bằng
biệt danh “Cha Jolly” (Cha Vui vẻ). Ngài xây trường học
với sự trợ giúp của các học sinh mà ngài dạy
toán và nhạc. Ngài còn lập ban kèn đồng Don Bosco và thấy
giới trẻ phấn khởi vì họ sống trong cảnh
khốc liệt.
Nhưng có lần
ngài đi nghỉ ở Seoul.
Ngài có thói quen kiểm tra sức khỏe tổng quát, ngài
được chẩn đoán bị ung thư đại
tràng và ung thư gan. Đầu tiên ngài được hóa trị,
nhưng trong vài tháng cuối đời, bệnh ngài sa sút
mau chóng và qua đời ngày 14/1/2010, khi mới 47 tuổi.
Tài liệu của
đài truyền hình Hàn quốc về cuộc đời LM
Gioan ở Tonj đã được chuyển thành phim “Đừng
Thương Tiếc Ngài Sudan” (Don’t Cry For Me Sudan). Chỉ xem phim 10 phút là ai
cũng sụt sùi cảm động. (Theo Trầm Thiên
Thu, Thánh Nhân của Thế kỷ 21, Catholic Herald.co.uk)
Trong Tin Mừng Chúa Nhật 3 Phục Sinh hôm
nay, Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ, các Kitô hữu
trở nên chứng nhân của Người. LM Gioan Lee
Tae-seok đã thực sự vâng theo, trở nên nhân chứng
hiện đại và đích thực, đem tình yêu đến
sưởi ấm những thân phận đau khổ bất
hạnh. Làm chứng là đứng ra chứng thực, xác
nhận, việc đã xảy ra theo sự thấy biết.
(Lê Văn Đức và Lê Ngọc Trụ, Việt Nam Tự
Điển)
Thấy biết có thể không thấy trực
tiếp qua ngũ quan, nhưng có thể gián tiếp qua tâm hồn
bén nhạy, qua con tim tràn đầy tình yêu. Thánh Gioan Tông
Đồ nhận biết Chúa Giêsu sống lại qua tình
yêu Chúa nồng nàn, khi chỉ nhìn thấy các băng vải
cuộn lại và khăn che đầu không để lẫn,
mà xếp riêng ra. Ông đã thấy và đã tin.
Chứng nhân tình yêu
Mầu nhiệm cứu độ là mầu
nhiệm tình yêu vĩ đại, vô song mà Đức Chúa
Giêsu, Ngôi Hai Nhập Thể, dành cho nhân loại. Vì quá yêu
thương loài người, Thiên Chúa Cha đã hiến tế
Con Một, chịu tội thay cho mọi người, để
được cứu khỏi cái chết muôn đời.
Cũng vì yêu thương, Đức Giêsu
đã tình nguyện hy sinh Máu và Thịt trở nên Thánh Thể,
Lương Thực hằng ngày, dưỡng nuôi con người
trường sinh. Hai môn đệ trên đường Emmau
đã nhận ra Chúa Giêsu, khi Ngài bẻ bánh, đều là những
chứng nhân tình yêu cho các môn đệ khác, cũng như
cho toàn thể Kitô hữu. “Khi đồng bàn với họ,
Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc trụng, và
bẻ ra trao cho họ. Mắt họ liền mở ra và họ
nhận ra người, nhưng Người lại biến
mất.” (Lc 24, 30-31)
Tình yêu Thiên Chúa không chỉ nhắm vào số
đông, không chỉ dành cho 99 con chiên ngoan, mà còn dành ưu ái
đặc biệt cho một con đi hoang, ngộ nạn,
lạc bầy. “Tìm được rồi, ngưới ấy
mừng rỡ vác lên vai...Vậy tôi cho các ông hay: trên trời
cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người
tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì 99 người
công chính không cần phải sám hối, ăn năn.” (Lc 15,
4-7)
Cũng như Người luôn quan tâm,
thương xót đến những thân phận khó khăn,
đơn côi, bệnh hoạn, bị xã hội gạt ra
bên lề, như người phung, người quỷ ám,..
Chứng nhân tình yêu là sống đức bác ái, là thực
hành đức Mến thật sự trong mọi nơi, mọi
hoàn cảnh và mọi lúc.
Chứng nhân phục vụ
Hơn nữa, chính Đức Giêsu còn hóa thân,
mặc lấy những thân phận bần hàn. Nên phục vụ
những kẻ hẩm hiu, xấu số chính là tận tụy
phục vụ Chúa qua tha nhân, vì Người công khai xác nhận:
“xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các
ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các
ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng,
các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các
ngươi đã thăm nom; Ta ngồi tù, các ngươi
đã đến thăm.” (Mt 25, 35-36)
Trong bữa Tiệc Ly, bất ngờ Đức
Giêsu đã đứng dậy, rời bàn ăn, cới áo
ngoài ra, và lấy khăn mà thắt lưng, quỳ xuống
rửa chân cho các môn đệ, một hành động khiêm
nhường, hầu hạ của kẻ tôi tớ phục
vụ, như Người đã phán: “Con Người đến
không phải để được người ta phục
vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng
sống mình làm giá cứu chuộc muôn người." (Mc
10, 45) Người còn khẳng định: “Thầy đây,
Thầy sống giữa anh em như một người phục
vụ.” (Lc 22, 27)
Muốn thật sự phục vụ tha nhân
thì tiên quyết bỏ mình, thoát khỏi cái tôi hẹp hòi, vị
kỷ, mới có thể khiêm tốn, hạ mình, hoàn toàn xả
kỷ, vị tha, nhìn đến người khác với những
nhu cầu cấp bách, khó khăn, hoạn nạn, bệnh tật,
cô đơn, thấp cổ bé họng. Phục vụ tha
nhân vì tin chắc chắn rằng, họ chính là Đức
Kitô đã bị bỏ rơi trong vườn Giêtsimani
đêm khuya và trên núi Canve chiều hoang. Đức tin biến
thành hành động cụ thể và hữu hiệu, đức
tin mới khỏi xơ cứng chết đi, như Thánh
Giacôbê Tông Đồ khuyên bảo.
Chứng nhân hy vọng
Lời nói gần cuối ở Tin Mừng
Thánh Luca, Chúa Giêsu căn dặn: “Có lời Kinh Thánh chép rằng:
Đấng Kitô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ
ba, từ cõi chết sống lại; phải nhân danh Người
mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giêrusalem,
kêu gọi họ sám hối để được ơn
tha tội. Chính anh em là chứng nhân về những điều
này.” (Lc 24, 46-48)
Người mong muốn các Tông Đồ trở
nên chứng nhân hy vọng. Đồng cảm, Thánh Phaolô gửi
tín hữu Thêxalônica thư thứ nhất giải thích khá cặn
kẽ: “Chúng ta thuộc về ban ngày (sự sáng), nên hãy sống
tiết độ, mặc áo giáp là đức tin và đức
mến, đội mũ chiến là niềm hy vọng
ơn cứu độ.”
Hy vọng là hoàn toàn trông cậy vào Thiên Chúa mọi
lúc, mọi nơi, mọi hoàn cảnh. Phó thác tất cả
niềm vui lẫn nỗi khổ đau cho Chúa, để
được chia sẻ và an ủi, thêm nghị lực
đi về Nước Chúa. Đức Cậy không thế
thiếu với bất cứ ai nhận mình là Kitô hữu.
“Con hãy làm cho người Công giáo tin tưởng
ở ơn thiên triệu Kitô hữu, ơn thiên triệu gia
đình, ơn thiên triệu vợ chồng, ơn thiên triệu
nghề nghiệp. Họ sẽ hết chán nản, họ sẽ
tràn đầy hy vọng, vì họ ý thức rằng, Đấng
đã gọi sẽ đưa họ đi đến cùng
đích.” (Đường Hy Vọng, số 969)
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh, kính xin phục hồi
ba nhân đức Tin, Cậy, Mến trong tâm hồn chúng con,
để chúng con luôn biết sám hối, ăn năn trở
về, luôn canh tân đổi mới, yệu thương,
phục vụ và hy vọng, để thực sự trở
nên chứng nhân hiện đại.
Lạy Mẹ
Maria, kính xin Mẹ đồng hành với chúng con trên con
đường chứng nhân, như xưa Mẹ đã luôn
đồng hành cùng Con Mẹ suốt ba năm rao giảng,
tới tận chân thập giá trên đồi Canve. Xin Mẹ
cầu bầu cho chúng con luôn trung thành sứ vụ chứng
nhân của Con Mẹ đến suốt đời. Amen.
|