MỤC
SỞ THỊ
(Chúa
Nhật III Phục Sinh, Năm B)
Mục
Sở Thị nghĩa là “nhìn tận
mắt”, đó là cách nói rút
gọn của câu “thực mục sở
thị”. Từ điển Hán Nôm giải
thích: MỤC là con mắt; SỞ là
rõ ràng, minh bạch; THỊ là thân
cận, gần gũi. Người ta cũng dùng
chữ “mục kích” (mục: mắt,
kích: đập vào). Cách nói phổ
biến là “nhãn tiền”. Chữ
“nhãn tiền” (nhãn: mắt, tiền:
trước – ý nói “thấy
trước”) do câu “quả báo
nhãn tiền”, ý nói về điều
không tốt, nhưng ngày nay chữ này
cũng được dùng khi nói về
điều tốt.
Tình
yêu thương là hiện thân của
Thiên Chúa (1 Ga 4:8 và 16). Tình yêu
đó cũng chính là Lòng Thương
Xót của Ngài. Lòng Chúa Thương
Xót luôn được nhắc đến
suốt Năm Phụng Vụ, đặc biệt
vào Mùa Phục Sinh – cách riêng
là Chúa Nhật II Phục Sinh. Chẳng phải
mới đây mà từ thuở khai thiên
lập địa, Kinh Thánh đã nói
đến tình yêu thương. Đây
là vài câu cụ thể trong sách
Sáng Thế:
St
19:19 – “Này, tôi tớ ngài đây
đã được đẹp lòng ngài,
và ngài đã tỏ LÒNG THƯƠNG
lớn lao của ngài đối với tôi
khi để cho tôi sống. Nhưng tôi
không trốn lên núi được đâu,
tai ương sẽ đuổi kịp, và tôi
chết mất!”
St
24:14 – “Xin mời ông, con sẽ cho cả
lạc đà của ông uống nữa",
thì đó là người Chúa đã
xe duyên cho tôi tớ Chúa là I-xa-ác;
cứ đó, con sẽ biết rằng Chúa
đã tỏ TÌNH THƯƠNG đối
với chủ con”.
St
24:27 – “Chúc tụng Đức Chúa
là Thiên Chúa của ông Áp-ra-ham,
chủ tôi, đã không ngừng tỏ
TÌNH THƯƠNG và lòng thành tín
của Người đối với chủ tôi;
còn tôi, Đức Chúa đã dẫn
dắt tôi trên đường đến
nhà anh em họ hàng của chủ tôi”.
St
33:10 – “Tôi đã nhìn thấy
mặt ngài như nhìn thấy mặt Thiên
Chúa, và ngài đã tỏ LÒNG
THƯƠNG với tôi”.
Bởi
vì “Thiên Chúa là tình yêu”
(1 Ga 4:8 & 16) – cách định nghĩa
của Thánh Gioan, thế nên Đạo
(của) Chúa là Đạo Yêu Thương.
Yêu thương, tình thương, tình
yêu, hoặc lòng thương đều là
một – có thể rút gọn còn
một từ YÊU. Phàm ngôn có nhiều
cách gọi, nhưng thực chất vẫn là
Lòng Chúa Thương Xót. Ngay trong Việt
ngữ cũng không thống nhất, khi thì
Lòng Thương Xót Chúa, khi thì
Lòng Chúa Thương Xót, đó
là cách rút gọn của cách nói
“Lòng Thương Xót của Thiên
Chúa”. Đôi khi Việt ngữ dễ
gây hiểu lầm do cách “rút gọn”
văn phạm! Cuộc sống đời thường
có nhiều loại thực tế, cuộc sống
tâm linh cũng vậy.
THỰC
TẾ TỘI LỖI
Có
lẽ không thực tế nào buồn và
đáng sợ bằng thực tế tội
lỗi. Nó không chỉ khiến người
ta sa sút về tinh thần, nguy hiểm về
phần rỗi, mà còn gây yếu đuối
cả về thể lý.
Tội
lỗi liên quan ma quỷ, nghĩa là đối
lập với Thiên Chúa. Thánh Phêrô
nói: “Thiên
Chúa của các tổ phụ Ápraham,
Isaác và Giacóp, Thiên Chúa của
cha ông chúng ta, đã tôn vinh Tôi
Trung của Ngài là Đức Giêsu,
Đấng mà chính anh chị em đã
NỘP và CHỐI BỎ trước mặt
quan Philatô, dù quan ấy xét là phải
tha. Anh chị em đã CHỐI BỎ ĐẤNG
THÁNH và ĐẤNG CÔNG CHÍNH, mà
lại xin ân xá cho một tên sát
nhân. Anh chị em đã giết ĐẤNG
KHƠI NGUỒN SỰ SỐNG, nhưng Thiên
Chúa đã làm cho Ngài trỗi dậy
từ cõi chết”
(Cv 3:13-15). Chúng ta thật khốn nạn, dám
“giao nộp” Chúa Giêsu, dám
“chối bỏ” Ngài, dù biết
rõ Ngài là “Đấng Thánh”,
là “Đấng Công Chính”, là
“Đấng khơi nguồn sống”. Tội
to lắm!
Và
rồi với “kinh nghiệm đau thương”
về việc này (tội chối Thầy) nên
vị giáo hoàng tiên khởi đã
chân thành kêu gọi: “Thưa
anh chị em, giờ đây tôi biết anh
chị em đã hành động vì
KHÔNG HIỂU BIẾT, cũng như các thủ
lãnh của anh chị em. Nhưng, như vậy
là Thiên Chúa đã thực hiện
những điều Ngài dùng miệng tất
cả các ngôn sứ mà báo trước,
đó là: Đấng Kitô của Ngài
phải chịu khổ hình. Vậy anh chị
em hãy SÁM HỐI và TRỞ LẠI cùng
Thiên Chúa, để Ngài xoá bỏ
tội lỗi cho anh em”
(Cv 3:17-19). Ông Phêrô đã sám
hối và được Thầy Giêsu xót
thương. Tấm gương sám hối đáng
để chúng ta noi theo mỗi khi sảy bước
sa chân.
Từ
ngàn xưa, có thể dân Do Thái
hành động vì thiếu hiểu biết,
bởi vì họ quá bất ngờ và
quá bị “sốc” khi nghe
chàng-thanh-niên-con-bác-thợ-mộc nói
chính mình là Con Thiên Chúa. Nếu
lúc đó chúng ta nghe được
điều đó, chắc chắn chúng ta
cũng thấy “chói tai” lắm đấy!
Nhưng ngày nay, chúng ta không thể
biện minh là chúng ta không hiểu biết
– bởi vì chúng ta được dạy
quá nhiều rồi.
Thế
thì làm sao? Nếu thực sự không
thể tự biện hộ, thực sự biết
mình đã và đang phạm nhiều
tội lỗi thì chúng ta phải biết
thành tâm sám hối, chân thành
trở lại, tin tưởng và khẩn cầu
LCTX: “Lạy
Thiên Chúa là đèn trời soi xét,
khi con kêu, nguyện Chúa đáp lời.
Lúc ngặt nghèo, Chúa đã mở
lối thoát cho con, xin thương xót nghe
lời con cầu khẩn”
(Tv 4:2). Nên biết rằng Chúa biệt đãi
người hiếu trung với Ngài; khi kêu
cầu thì Ngài luôn nghe lời. Có
thể chính chúng ta cũng đã bao
lần thắc mắc: “Ai
sẽ cho ta thấy hạnh phúc?”
(Tv 4:7a). Chính trong câu hỏi đó đã
mặc nhiên có câu trả lời –
nghĩa là không ai khác, không một
thần linh nào khác ngoài Thiên Chúa.
Và vì thế, chúng ta càng phải
kêu cầu: “Lạy
Chúa, xin toả ánh Tôn Nhan Ngài trên
chúng con” (Tv
4:7b).
Cầu
nguyện là khiêm hạ và hạnh
phúc, chính lúc cầu nguyện là
lúc chúng ta trở nên vĩ đại,
bởi vì được thưa chuyện với
Thiên Chúa và được Ngài
lắng nghe chúng ta trút mọi nỗi niềm.
Có ai như Thiên Chúa của chúng
ta? Chắc chắn là không! Đó chính
là thực tế về ân sủng.
THỰC
TẾ HỒNG PHÚC
Thiên
Chúa vô cùng đại lượng và
hào phóng, hằng ngày Ngài luôn
ban muôn vàn hồng ân cho chúng ta –
từng phút, từng giây. Đơn giản
nhất mà lại cần thiết nhất chính
là KHÔNG KHÍ – vì thiếu không
khí vài phút là chúng ta chết
ngay! Mọi người, không trừ ai, đều
đã và đang nhận lãnh hồng
ân của Thiên Chúa – dù chúng
ta chưa hề mở lời xin Ngài.
Chưa
nói được lời tạ ơn thì
cũng đừng đối kháng. Thánh
Gioan khuyên chúng ta “đừng phạm
tội”, và “láy” một câu:
“Nếu
ai phạm tội, thì chúng ta có một
Đấng Bảo Trợ trước mặt Chúa
Cha: đó là Đức Giêsu Kitô,
Đấng Công Chính”
(1 Ga 2:1). Thật quá tuyệt vời!
Chắc
chắn chúng ta đều là những tội
nhân khốn nạn, nhưng chúng ta lại
vô cùng may mắn có Chúa Giêsu
là luật sư biện hộ cho chúng ta
trước Tòa Án Công Lý của
Chúa Cha. Hơn nữa, “chính Đức
Giêsu Kitô là của lễ đền bù
tội lỗi chúng ta, không những tội
lỗi chúng ta mà thôi, nhưng còn
tội lỗi cả thế gian nữa” (1 Ga
2:2). Nhận xét của Thánh Gioan rất
“ăn khớp” với lời khẩn cầu
trong Chuỗi LCTX: “Lạy
Cha hằng hữu, con xin dâng lên Cha Mình
và Máu, linh hồn và thần tính
của Con rất yêu dấu Cha, là Đức
Giêsu Kitô, Chúa chúng con, để
đền vì tội lỗi chúng con và
toàn thế giới”.
Tha thiết lắm, Thiên Chúa không nỡ
làm ngơ đâu!
Một
thực tế khác: Nếu chúng ta tuân
giữ các điều răn của Ngài,
chúng ta nhận ra mình là những người
biết Thiên Chúa. Nhưng “ai nói
mình biết Ngài mà không tuân
giữ các điều răn của Ngài,
đó là kẻ nói dối, và Sự
Thật không ở nơi người ấy”
(1 Ga 2:4). Ngược lại, “ai giữ lời
Ngài dạy, nơi kẻ ấy tình yêu
Thiên Chúa đã thực sự nên
hoàn hảo” (1 Ga 2:5). Tình yêu và
bổn phận luôn có mối quan hệ
chặt chẽ. Thực tế thế thôi!
Chiều
Chúa Nhật Phục Sinh, sau khi hai môn đệ
nhận ra Sư phụ Giêsu trên đường
Emmau khi Ngài bẻ bánh, họ vội vã
trở lại Giêrusalem và thuật lại
chuyện đã xảy cho các môn đệ
khác biết. Các ông còn đang bàn
tán thì chính Đức Giêsu hiện
ra đứng giữa họ và bảo: “Bình
an cho anh em!”
(Lc 24:36). Thế nhưng các ông kinh hồn
bạt vía, hồn xiêu phách lạc
tưởng là thấy ma. Nhưng Ngài nói:
“Sao
lại hoảng hốt? Sao lòng anh em còn
ngờ vực? Nhìn chân tay Thầy coi, chính
Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu
có xương có thịt như anh em thấy
Thầy có đây?”
(Lc 24:38-39). Lời-chúc-bình-an đó là
Chúa Giêsu đã trao ban Chúa Thánh
Thần cho các môn đệ lúc đó
– và ban cho cả chúng ta ngày nay.
Vừa
dứt lời, và để các môn đệ
thấy thực tế minh nhiên, Ngài đưa
tay chân ra cho các ông xem. Ấy thế mà
họ còn chưa tin, có lẽ một phần
vì quá vui mừng, một phần vì
quá ngỡ ngàng. Mừng vì Thầy đã
sống lại thật chứ không bị bọn
ma mãnh lấy mất xác Thầy, mừng
vì hai môn đệ kia (gặp Chúa trên
đường Emmau) cũng nói thật chứ
không hề “nổ” hoặc “xạo”
chút nào. Và cũng là để
cho “chắc cú”, Ngài hỏi rất
thực tế: “Ở
đây anh em có gì ăn không?”
(Lc 24:43). Các ông đưa cho Ngài một
khúc cá nướng thơm phức, thế
là Ngài cầm lấy và ăn ngon lành
trước mặt họ. Ôi, Sư phụ
Giêsu thật chứ không phải tay nào
khác giả dạng. Thế thì trên cả
tuyệt vời luôn rồi!
Sau
khi ăn khúc cá nướng, Ngài giải
thích: “Khi
còn ở với anh em, Thầy đã từng
nói với anh em rằng tất cả những
gì sách Luật Môsê, các Sách
Ngôn Sứ và các Thánh Vịnh đã
chép về Thầy đều phải được
ứng nghiệm”
(Lc 24:44). Vâng, Thánh Ý Chúa quá
mầu nhiệm, vượt xa tầm hiểu biết
của nhân loại – dù là những
bậc thông thái. Bấy giờ, chính
Ngài mở trí cho các ông hiểu
Kinh Thánh và Ngài nói: “Có
lời Kinh Thánh chép rằng: Đấng
Kitô phải chịu khổ hình, rồi
ngày thứ ba, từ cõi chết sống
lại; phải nhân danh Ngài mà rao giảng
cho muôn dân, bắt đầu từ
Giêrusalem, kêu gọi họ sám hối
để được ơn tha tội”
(Lc 24:46-47). Một thực tế minh nhiên và
các môn đệ cũng đã “thực
mục sở thị”. Rõ ràng và
rạch ròi rồi.
Tất
nhiên Chúa-Giêsu-phục-sinh biết rõ
chúng ta luôn yếu đuối, luôn sai
phạm, nên Ngài cũng luôn nhấn
mạnh động thái “sám hối”
và “tín thác”. Có được
hai điều đó thì LCTX luôn chan
hòa trên chúng ta. Và chính Ngài
xác định bổn phận được
trao cho chúng ta: “Chính
anh em là chứng nhân về những điều
này”
(Lc 24:48). Bổn phận và trách nhiệm
không của riêng bất kỳ ai!
Cuối
cùng, Chúa Giêsu vừa hứa hẹn
vừa dặn dò: “Thầy
sẽ gửi cho anh em điều Cha Thầy đã
hứa. Còn anh em, hãy ở lại trong
thành, cho đến khi nhận được
quyền năng từ trời cao ban xuống”
(Lc 24:49). Lời hứa đó đã, đang
và sẽ được Ngài thực hiện
cho nhân loại chúng ta mãi cho tới
khi niên tận thế cùng.
Lạy
Thiên Chúa chí tôn chí thánh,
xin thánh hóa và gia tăng ba đức
đối thần cho chúng con, và cũng
ban các đức đối nhân để
chúng con làm người xứng đáng.
Xin Ngài luôn ban Thần Khí để
chúng con can đảm làm chứng về
Lòng Thương Xót của Ngài và
Đức Kitô phục sinh, hôm nay và
mãi đến hơi thở cuối cùng.
Chúng con cầu xin nhân danh Đức Giêsu
Kitô, Đấng cứu độ nhân loại.
Amen.
TRẦM
THIÊN THU
|