Đức Kitô đã sống lại thật - ViKiNi
(Suy niệm của Lm. Giuse Vũ Khắc
Nghiêm – trong ‘Xây Nhà Trên Đá’)
1. “Nếu Đức Kitô không sống lại,
thì lời rao giảng của chúng tôi trống rỗng. Và cả
đức tin của anh em cũng trống rỗng. Thế
ra chúng tôi là những chứng nhân giả của Thiên Chúa,
như thế là chúng tôi chống lại Thiên Chúa” (1Cor. 15,
14-15).
Thánh Phaolô thật rõ ràng, thật quả quyết
về Đức Giêsu đã sống lại, nếu Người
không sống lại thì Phaolô và tất cả các tông đồ,
các tín hữu thời đó vừa phạm tội ác chống
lại Thiên Chúa, vừa bị người đời bắt
bớ, đánh đập, tù ngục và đóng đinh giết
đi. Các tông đồ chịu chết vì điều giả
dối đó để làm gì ? Để chịu khốn nạn
hơn hết mọi người sao ? Và giả dối thì
tất nhiên, Giáo hội không thể xuất hiện và tồn
tại bền vững cho đến ngày nay được.
Nhưng chính vì Đức Kitô đã sống lại, đã
tiếp xúc với các tông đồ, các ông đã trông thấy,
ăn uống, đã đụng chạm đến Người,
đã nhận nhiệm vụ Người trao phó đi giảng
dạy muôn dân, cho muôn dân tin mà được cứu độ,
được sống lại, giải thoát họ khỏi
cái chết kinh khủng ngàn thu. Chính vì Đức Kitô sống
lại, Phaolô đã bỏ đường bắt đạo,
trở lại giảng đạo, giảng sự sống
lại của Đức Kitô, ông đã sống chết vì
Đức Kitô, đã chịu trăm ngàn khổ cực,
đã chịu đóng đinh như Đức Kitô để
rao giảng Đức Kitô sống lại cho muôn dân
được sống lại với Đức Kitô.
Khi Đức Giêsu bị bắt, bị xét xử,
bị đóng đinh chết trên thập giá, thì các tông
đồ bỏ trốn, tinh thần các ông đã chết,
khi các ông nghe tin mồ trống, các ông cũng khủng hoảng,
vì lính canh mồ đang phao tin các môn đệ đã lấy
trộm xác. Đó là án tử hình đang đeo vào cổ các
ông. Luật thời đó kết án tử hình kẻ trộm
cắp. Nhưng khi gặp Đức Giêsu sống lại,
các ông đã trở nên dũng mạnh, can trường
đứng trước công trường rao giảng Đức
Giêsu đã chịu chết và sống lại cho toàn dân
đang dự lễ tại đền thánh Giêrusalem (Cv.
2,14-4,31). Các ông còn vui mừng khi bị điệu ra trước
thượng hội đồng Do thái để chịu
xét xử tù ngục, đánh đòn, chịu khổ vì Đức
Kitô. Tuy nhiên, người ta vẫn thắc mắc: Sự sống
lại của Đức Kitô quan trọng như vậy,
đã thay đổi cuộc sống của các tông đồ
như vậy, đã lôi cuốn dân chúng đồng thời
với các ông trở lại như vậy, để xây dựng
Giáo hội tồn tại vững bền như vậy, tại
sao bốn thánh sử chỉ kể lại vắn tắt
hai ba lần Đức Giêsu hiện ra với các môn đệ
thôi ? Còn về cuộc chịu chết khổ nạn của
Đức Giêsu thì các ngài viết rất dài và đầy
đủ chi tiết.
2. Thánh Marcô chỉ viết 8 câu kể tên 3 bà
đi thăm mộ và hoảng sợ khi vào trong mộ thấy
một thanh niên mặc áo trắng nói: Đức Giêsu
Nagiareth …. đã chỗi dậy rồi …”.
Thánh Luca kể hai lần Chúa hiện ra: Một
lần hiện ra với hai môn đệ trên đường
Emmau, một lần hiện ra với các tông đồ,
Người chúc bình an cho các ông rồi cho các ông rờ xem
chân tay có xương thịt rõ ràng, chứ không phải ma,
và ăn trước mặt các ông. Rồi Người dạy
dỗ và mở trí các ông hiểu Kinh Thánh ứng nghiệm về
Người. Người truyền cho các ông đi rao giảng
cho muôn dân, rồi Người được rước
lên trời.
Thánh Matthêu chỉ kể vắn tắt Đức
Giêsu hiện ra với các phụ nữ, rồi hiện ra với
11 môn đệ. Ngài nhấn mạnh đến việc các
thượng tế lừa đảo, bảo lính canh mồ
phao tin các môn đệ lấy trộm xác.
Thánh Gioan kể dài hơn: Chúa hiện ra ba lần:
trước hết với Maria Madalena, và hai lần với
các môn đệ: một lần không có ông Tôma, lần sau có
cả Tôma, và đoạn 21 cuối do các môn đệ Gioan
kể thêm Đức Giêsu hiện ra ở biển hồ
Tiberia lúc các ông đánh cá. Người nướng cá cho các
ông ăn và hỏi ba lần Phêrô “Con có yêu mến Thầy
không ?”.
Thánh Gioan cũng thêm một chi tiết khá tế
nhị: Phêrô và Gioan chạy ra mộ khi vào mộ, ông thấy
những băng vải và khăn che đầu Đức
Giêsu cuốn lại và xếp riêng ra một nơi, chứng
tỏ: Không ai đưa xác đi đâu và Đức Giêsu
đã sống lại đàng hoàng mới có sự sắp xếp
như vậy.
3. Sở dĩ các ngài viết vắn tắt
về sự sống lại của Đức Giêsu, có lẽ
vì những lý do sau:
Thứ nhất: Sự sống lại của
Đức Giêsu khác với sự sống lại mà Người
đã cho Lagiarô hay con trai bà góa thành Naim và con gái ông Giairô chết
được sống lại ở đời này, rồi
lại chết. Sự sống lại của Đức
Giêsu là sự sống đời đời: “Người
không còn chết nữa. Sự chết không còn làm chủ
được Người nữa” (Rm. 6, 9). Thân xác Người
trở nên vinh hiển: “Người sẽ biến đổi
thân xác hèn hạ của chúng ta nên giống thân xác vinh hiển
của Người” (Phil. 3, 21). “Thiên Chúa còn đặt mọi
thù địch dưới chân Người, thù địch
cuối cùng là sự chết” (1Cor. 15, 25-26). Như vậy
Người đã chiến thắng sự chết. Cho nên
không thể dùng ngôn ngữ trần gian nào diễn tả sự
sống lại huyền diệu của Đức Giêsu
được. Các ngài chỉ có thể kể: Người
hiện ra đúng như Người lúc bị đóng
đinh, có xương thịt, có lỗ đinh đóng chân
tay và cạnh sườn, có ăn nói, dậy dỗ, trao quyền
rao giảng Tin mừng, chứ không như bóng ma quái. Đồng
thời Người lại giống như thần thiêng,
không bị lệ thuộc vật chất, Người hiện
ra gặp các ông mọi nơi, mọi chỗ dù cửa nhà
đóng kín. Thật lạ lùng mãnh liệt đối với
các ông. Cho nên chỉ kể thế là đủ.
Thứ hai: Các tông đồ đã trực diện
hiển nhiên trước sự sống lại diệu huyền
của Chúa, đâu cần phải sống lâu bên Chúa mới
nhận ra Người sống lại. Các ông tiếp xúc trực
tiếp với Người bằng tất cả mọi
giác quan: tai, mắt, miệng lưỡi, chân tay, lòng trí và cả
tâm hồn với mọi cảm tính từ hoảng sợ,
nghi ngờ đến vui mừng, yêu mến tha thiết, từ
đời sống lo âu đến đời sống bình
thường, từ chốn ẩn lánh kín đáo đến
công trường trước đông đảo quần
chúng, hơn nữa chính Chúa còn mở trí cho các ông thấu hiểu
các sách luật Môisê, các Ngôn sứ và Thánh vịnh, Thánh Kinh
đã ứng nghiệm về Người (Lc. 24, 44-45). Chính
các tông đồ là những cuốn sách sống động
cho muôn dân hơn muôn vàn sách viết chữ. Chính các ông là những
chứng nhân trực tiếp rõ ràng nhất bằng lời
giảng, bằng đời sống, bằng gương
lành, và bằng chính những cái chết anh dũng của
các ngài, nhất là bằng ân sủng của Chúa Con, bằng
tình yêu của Chúa Cha và bằng tác động của Chúa
Thánh Thần. Những người có thiện tâm đều
tin vững vàng Đức Giêsu đã sống lại thật.
Kẻ cố chấp, ác tâm thì dù biết mọi chi tiết
rõ ràng, như quân dữ, họ cũng viện mọi lẽ
để không tin Người.
Thứ ba: Như Tử Cống hỏi Khổng
Tử: “Người chết còn biết không ?”. Người
đáp: “Nếu Ta nói: Người chết còn biết, thì sợ
con cháu hiếu thảo liền chết theo ông cha, nếu Ta
nói người chết không còn biết nữa, thì sợ
con cháu bất hiếu, cha mẹ chết bỏ không chôn” (Khổng
Tử gia ngữ: Trí tự VIII.)
Cũng vậy, nếu Chúa không sống lại,
hay vật chất hóa sự sống lại của Chúa bằng
xương bằng thịt cho người ta thấy luôn
luôn, thì người ta không còn tin Chúa bởi trời xuống
nữa. Người ta chết là hết, hay người ta
tìm được thuốc trường sinh, thì người
ta không cần Thiên Chúa nữa. Người ta sẽ sống
thoải mái theo thú tính của mình và chắc chắn thế
giới này sẽ nguy hiểm kinh khủng vì ai cũng lo
giành dựt, xâm chiếm về cho mình hưởng thụ.
Nếu Đức Giêsu sống lại hoàn
toàn vô hình, các tông đồ không thấy Người sống
lại thì chắc các ông sẽ không thể tin Người
sống lại, do đó, các ông đâu còn dám chết đi
để làm chứng Người sống lại.
Cho nên Đức Giêsu đã xuống thế
gian làm người để chết đi và sống lại
cho người ta thấy tình thương bao la hữu hình
của Người để người ta kính mến
Người, và lên trời vô hình để người ta
tin Người là Thiên Chúa hằng sống.
Lạy Chúa Giêsu,
Người đã sống lại thật. Alleluia. Chúng con
phấn khởi vui mừng. Alleluia. Chúng con cảm tạ và
tung hô Chúa muôn đời. Alleluia.
|