Chúa Giêsu chữa lành các bệnh tật
"Kiên
nhẫn như ông Gióp" là câu nói đầu lưỡi
của thế giới công giáo, phổ thông nhất là ở
ngôn ngữ các nước tây Âu. Nó ngụ ý tán thưởng
những ai kiên cường chịu đựng nghịch
cảnh lâu dài. Nhưng chắc chắn bài đọc
một hôm nay không chứng minh được điều
đó. Ngược lại, bài đọc cho thấy trong
đau khổ, ông cũng phẫn uất như ai:
"Cuộc sống con người nơi dương
thế chẳng phải là thời khổ dịch sao? Và
chuỗi ngày lao lung vất vả đâu khác gì đời
kẻ làm thuê?" Hoá ra ông Gióp chẳng kiên nhẫn chút nào!
Cứ như sự khôn ngoan bình dân thời đó thì khổ
đau là hình phạt của những điều dữ
người ta đã phạm. Nhưng xét trong lương
tâm, ông có làm gì xấu đâu? Vậy tại sao ông phải
gánh chịu số phận long đong thế này: Con cái
chết hết, của cải tiêu tan, mình đầy
ghẻ chốc, bạn bè xa lánh, cả đến
người vợ thân yêu cũng không tiếc lời
khiển trách: "Ông còn kiên vững trong đường
lối vẹn toàn của ông nữa hay thôi? Hãy nguyền
rủa Thiên Chúa và chết đi cho rồi" (G 2,9). Ông
Gióp đã không hiền lành chấp nhận số phận.
Ông phản kháng và lý lẽ của ông có phần thuyết phục.
Lời cầu khẩn đó xem ra khuyến khích những ai
đang chịu đựng cuộc đời gian truân, túng
quẫn được phép ta thán trước Thiên Chúa.
"Kiên
nhẫn như ông Gióp" xem ra không còn mấy ý nghĩa. Vô
số người dám gán cho Thượng đế là nguyên
nhân gây nên những bất hạnh của mình, bởi
mặc dầu đã cố gắng hết sức ăn
ngay ở lành, đáng được Thiên Chúa thương
gởi tới điều may mắn. Thì thực tế
không phải vậy, toàn gian truân, khổ dịch. Lại có
những người khác không dám mở miệng kêu ca, mà
giữ im lặng khó hiểu với tâm can uất ức.
Lâu dần họ trở nên lạnh lùng, thù địch cùng
Thiên Chúa. Trong thánh kinh Cựu ước chúng ta cũng
thấy vô số lời phàn nàn trước tôn nhan Thiên Chúa,
nhất là trong các Thánh vịnh: "Ngày con kêu cứu không
lời đáp ứng, đêm van nài mà cũng chẳng
được yên" (Tv 22,3). Suy nghĩ kỹ, những
lời than vãn như trên không phải để trách móc
Thượng đế mà để bày tỏ cảm xúc
chân thực của lòng mình. Chúng có khả năng làm tan
biến thái độ đạo đức giả hình,
dồn ép, sơ cứng. Càng trung thực bao nhiêu thì càng
đạo đức bấy nhiêu. Chúng ta có quyền
giải bày lòng mình trước Thượng đế,
Đấng có thể thay đổi sự việc,
bằng không, chúng ta là những kẻ thụ động
nhu nhược.
Trong quá trình
sống, nhiều lúc tình hình xem ra vượt khỏi
tầm kiểm soát, có bàn tay nào đó điều khiển
cuộc đời chứ không phải đương
sự. Chúng ta tự hỏi: "Ai chịu trách nhiệm
ở đây?" những khổ dịch, những sự
dữ chúng ta kinh nghiệm chắc chắn không phải do
bàn tay Thiên Chúa yêu thương. Ông Gióp cũng cảm
nhận như vậy khi nói: "Chuỗi ngày lao lung
vất vả đâu khác gì đời kẻ làm thuê?"
Thuê mướn là công việc của người khác, làm
sao chúng ta có quyền kiểm soát? Ngày của một
người nô lệ là khổ dịch dưới sức
nóng ghê gớm của ánh nắng mặt trời.
Người nô lệ luôn khát khao bóng mát. Ấy cũng là tâm
trạng của ông Gióp, của mỗi người chúng ta.
Nhưng vấn đề là điều chi đã sui
khiến nên như vậy? Ông Gióp đã phạm lỗi gì?
Còn tội của mỗi người chúng ta thì đã rõ. Vì
vậy những lời ta thán của tác giả sách Gióp cho
độc giả biết tính mỏng dòn của thân
phận con người. Chúng ta cảm thấy như đi
trên mặt hồ đóng lớp băng mỏng, có thể
chìm xuống nước lạnh bất cứ lúc nào!
Trước tình thế như vậy, dù có sống tốt
thì cũng không thể tránh khỏi hoạn nạn. Và khi
nghe đọc bài sách thánh chúng ta có khuynh hướng
bịt tai, la lớn như đứa trẻ khi nghe cha
mẹ doạ nạt, hoặc nói về những
điều chúng không ưa thích. Dĩ nhiên bây giờ chúng ta
đã lớn, ý thức được những hành
động mình làm. Nhưng chúng ta lại có những thái
độ để khỏi phải nghe điều mình
không ưa, như thay đổi đề tài, nói lảng
sang chuyện khác. Chúng ta né tránh những điều mình
không muốn nghe: bệnh tật, tuổi già, ly dị và các
hậu quả tai hại v.v... chỉ thích nghe những
điều lạc quan, như tuổi trẻ, sắc
đẹp, thể thao, kỹ thuật mới v.v... Cho nên
lời của ông Gióp trong Phụng vụ hôm nay khó mà
lọt thủng tai. Dầu sao một ngày nào đó trong
tương lai, mỗi người đều phải
thốt lên: "Gia tài của tôi là những ngày tháng
khốn cùng, số phận của tôi là những đêm
khắc khoải ê chề."
Tôi đã cố
gắng tìm ra khía cạnh lạc quan, ơn thánh trong
đoạn văn này - nó kết thúc quá ư buồn
thảm: "Tôi sẽ chẳng được trông
thấy hạnh phúc nữa đâu!"- Khi trước ông
Gióp đã là người giầu có, phát tài, của cải
nhiều vô kể mà nay rơi vào cảnh khốn cùng, thì
lời yếm thế của ông thức tỉnh tinh
thần tôi, không thể cậy nhờ vào vật chất
chóng qua mà phải trông mong vào một mình bàn tay Thiên Chúa mà
thôi. Tôi phải rút ra từ cuộc đời ông Gióp
một bài học quí giá, không chi so sánh nổi. Đó là
vững tin vào lượng hải hà của Thiên Chúa. Ngài
chẳng bao giờ nỡ bỏ quên chúng ta để chúng
ta thất vọng trong vòng kiểm toả của tử
thần. Trong lúc khốn cùng ông Gióp đã cố gắng
khơi dậy niềm tin. Ông kêu lên: "Lạy Đức
Chúa, xin nhớ cho, cuộc đời con chỉ là hơi
thở..." Ông không phải là nguồn gốc sự
sống của mình, ông hoàn toàn lệ thuộc vào Thiên Chúa,
Đấng đã dựng lên ông, ông như thể muốn
nói với Thượng đế: "Lạy Ngài xin
nhớ lại, Ngài đã dựng nên con bằng gì! Con hoàn
toàn mỏng dòn, chỉ là hơi thở, một cơn gió
thoảng cũng có khả năng làm nó tiêu tan. Xin nhớ
lại con chẳng là chi cả, là hư vô, con hoàn toàn
lệ thuộc vào Ngài để được sống,
được tồn tại!" Ông Gióp muốn gợi
lại tương quan giữa Đấng tạo hoá và
tạo vật. Hơi thở trong nguyên bản là
"ruah". Nó có hai nghĩa, vừa là gió thổi, vừa
là thần lực phát xuất từ Thiên Chúa thâm nhập vào
các tạo vật để ban cho chúng sự sống.
Cuộc sống con người đúng thực mỏng manh
như gió thổi, như mây nổi, như chiêm bao, như
bóng ngựa qua cửa sổ, nhất là trước
những khổ đau và hoạn nạn. Nhưng cuộc
sống con người cũng đến từ hơi
thở của Thiên Chúa tức là từ nguồn mạch
bền vững và đời đời. Thiên Chúa không
thể nào bỏ quên hơi thở của mình. Do đó ông
Gióp hy vọng vào sự cứu giúp của Thượng
đế. Hy vọng của ông Gióp cũng là hy vọng của
mỗi linh hồn tín hữu chúng ta.
Tin mừng hôm
nay có cả thảy bốn nội dung. Hợp với Phúc
âm tuần vừa rồi, chúng làm nên "một ngày
hoạt động của Đức Giêsu". Có rất
nhiều điều xảy ra trong ngày đó. Chúa Giêsu
rất bận rộn, Ngài hoạt động liên tục.
Thiên Chúa cũng rất bận rộn, tất bật.
Đó là ngày thứ bảy- ngày nghỉ của con cháu loài
người, và xúc vật. Nhưng Thiên Chúa lại liên
tục thi ân, giáng phúc trên những tạo vật của
Ngài. Sự việc xảy ra ở thành phố cảng
Capharnaum (người ta gọi là thành phố của Chúa
Giêsu), không phải ở Giêrusalem. Thời ấy Giêrusalem là
nơi duy nhất có hy lễ hiến tế. Tín hữu bình
thường hoạ hiếm mới được
đến đấy. Thường thì họ đi thờ
phượng ở các hội đường trong làng
mạc hay thành thị. Họ đến để cầu
nguyện và nghe giáo huấn.
Chúa Giêsu rời
hội đường Capharnaum, nơi Ngài đuổi
quỉ ô uế, chữa lành một người điên
khùng và bước vào nhà hai anh em Anrê và Phêrô. Lập tức
người ta nói cho Ngài hay về bệnh tình của bà
mẹ vợ ông Simon Phêrô. Ngài tiến lại chỗ bà
nằm "cầm lấy tay bà và đỡ dậy. Cơn
sốt dứt ngay và bà phục vụ các ngài." Nghe
như một câu chuyện bình thường, nhưng
thực ra thánh Marcô đã dùng ngôn ngữ Tân ước
để mô tả câu truyện khỏi bệnh. Chúa Giêsu
nâng bà dậy. Đó là từ ngữ để diễn
tả Chúa làm cho kẻ chết sống lại. Người
được chữa lành có sức sống mới.
Sự sống của kẻ Phục sinh. Chỉ một
mình Chúa Giêsu có quyền ban cho, ngoài ra không ai làm
được việc đó cả.
Sự sống
mới đó thế nào? Kinh Thánh nói khi bà mẹ vợ ông
Phêrô được chữa khỏi, bà liền đi
phục vụ các ngài. Phục vụ trong gia đình là
bổn phận của nữ giới. Nhưng thánh Marcô
lại dùng từ "diakoneo" từ này chỉ công
việc phục vụ trong Hội thánh. Tiếng Anh gọi
là "deacon". Tiếng Việt nam mình gọi là phó
tế. Rõ ràng ám chỉ phục vụ cộng đoàn. Khi
người ta kinh nghiệm được Chúa Giêsu ban
ơn phục sinh, họ lập tức bị thúc
đầy phục vụ Giáo hội, phục vụ các linh
hồn. Họ muốn chia sẻ những ơn đã lãnh
nhận với người khác. Không muốn phục
vụ hội thánh là dấu chỉ chắc chắn chưa
nhận được ơn phục sinh của Chúa Giêsu.
Một tư tưởng đáng sợ cho mọi tín
hữu. Ngược lại những linh hồn hồ
hởi làm việc tông đồ là những người
đã được lãnh nhận ơn Chúa sống lại.
Theo kinh nghiệm thì những tín hữu hăng say việc
tông đồ thường nói rằng: Họ
được lợi rất nhiều khi hết mình
phục vụ Hội thánh. Không ca thán, không đòi hỏi.
Họ đã được sung mãn trong cộng việc
của mình. Họ còn cho biết rằng khi làm công việc
ấy hình như Chúa Giêsu đang cầm lấy tay họ
nâng đỡ dậy.
Tóm lại,
chẳng có câu trả lời dễ dãi cho vấn đề
người vô tội phải chịu đau khổ,
kiểu như ông Gióp. Thực ra đau khổ là một
mầu nhiệm, vượt quá sức hiểu biết
của chúng ta. Nhưng ông Gióp chỉ là câu chuyện
tưởng tượng, tác giả đặt ra
để thử giải quyết vấn đề.
Quyền năng của Chúa Giêsu chữa lành các đau
khổ bệnh tật của nhân loại là điều có
thực. Không ai chối cãi được. Chúa Giêsu,
Đấng vô tội đã tự nguyện gánh tội loài
người để giải phóng chúng ta, cho chúng ta
đựơc tự do. Đó cũng vẫn là
điều nhiệm mầu không thể hiểu thấu.
Chúng ta cử hành và dấn thân vào mầu nhiệm đó.
Điều mà Chúa làm cho bà mẹ vợ ông Phêrô ngày xưa,
Ngài cũng còn thực hiện cho chúng ta hôm nay. Xin ý thức
rõ ràng về điều này. Ngài giơ tay nâng chúng ta dậy
khỏi tội lỗi, đau khổ và sự chết, ban
cho chúng ta sức sống phục sinh để chúng ta trông
thấy các nhu cầu của anh chị em đồng
loại và đáp ứng những nhu cầu đó trong
nghị lực và niềm vui. Amen.
|