Bệnh
thành tích
(Suy niệm của Lm. Jos Tạ Duy Tuyền)
Con người thường thích tạo ra
vẻ hào nhoáng cho mình. Đó là điều mà thế gian
bảo là thích đánh bóng cho bản thân. Bệnh thích
đánh bóng cho bản thân mù quáng đến độ tự tạo cho mình một cái
vỏ bọc hào nhoáng nhằm tìm kiếm những fan hâm
mộ cho mình.
Ngày nay với công nghệ thông tin hiện
đại, con người lại càng dễ dàng đánh
bóng bản thân. Họ tự do tô vẽ mình trên các diễn
đàn online, blog cá nhân, nơi mà mọi thứ, kể
cả cuộc sống, đều là ảo. Họ sống
ảo và ảo tưởng về chính bản thân mình.
Đôi khi sự ảo tưởng còn trở thành lố
bịch cho thiên hạ.
Có một chàng
trai từng sinh ra và lớn lên ở một thị trấn
nhỏ. Anh lên thành phố học và trở thành một
luật sư.
Ra trường
thất nghiệp, anh ta quay trở về quê mở một
văn phòng luật sư ở ngay trung tâm thị trấn
và trang trí cực kỳ bắt mắt.
Tuy nhiên, thị
trấn nơi anh ở vốn rất yên bình và chẳng
mấy khi người ta cần luật sư cả.
Chờ mãi mà không thấy khách hàng nào đến, anh chàng
lấy làm rầu lòng lắm!
Một hôm, anh ta
nhìn thấy một người đàn ông bước vào
văn phòng của mình. Để ra oai, ngay khi người
đàn ông bước vào, anh ta liền nhấc ngay điện
thoại và nói một cách lưu loát, vừa nói vừa ra
hiệu cho người đàn ông ngồi chờ:
- Không, tất
nhiên là không thể được! Tên tội phạm đó
nổi tiếng nguy hiểm ở thành phố này và tôi không
thể chấp nhận vụ này với giá ít hơn 100 ngàn
đôla... Thật sao? Tại sao Tòa án tối cao lại có
thể đưa ra phán quyết như thế cơ
chứ?... Được rồi, anh yên tâm, vài ngày nữa
tôi sẽ đến gặp ông chủ của anh để
bàn bạc chi tiết hơn về vấn đề này… Yên
tâm nhé! Tôi quyết theo vụ này đến cùng… Rồi! Ok!
Ok!…
Đoạn anh ta
gác máy và bước đến bắt tay người
đàn ông nãy giờ đang ngồi chờ:
- Tôi thật
sự xin lỗi vì đã để ngài chờ lâu như
thế. Nhưng mà ngài thấy đấy, tôi quả là
rất bận rộn… À, mà ngài đến đây có việc
gì vậy nhỉ?
Người
đàn ông trả lời:
- Tôi là nhân viên
bưu điện đến để nối dây
điện thoại cho anh thôi. Điện thoại anh
hư rồi mà sao anh vẫn nói chuyện được
nhỉ?
Thật xấu khổ khi tự đánh bóng
mình mà bị phát hiện. Thật không có sự xấu
hổ nào đáng thương khi giả dối bị
phơi bày ra ánh sáng. Điều đáng sợ là
người đánh bóng chính mình sẽ tự giết mình
trong cô độc và cô đơn.
Trong Thần
thoại Hy Lạp có một chàng trai tên là Narcisse, con của
thần sông và tiên nữ Liriopé. Chàng đẹp đến
nỗi có quá nhiều nữ thần say mê van xin tình yêu nhưng
chàng vẫn một mực lạnh lùng từ chối.
Trong số
những kẻ thất tình có Echo. Đau khổ vì bị
Narcisse từ chối, Echo cầu xin các vị thần và các
nữ thần cùng yêu chàng tập hợp lại để
trừng phạt chàng. Từ đó, Narcisse sẽ chỉ
được phép yêu chính bản thân chàng.
Một lần,
Narcisse nghỉ ngơi bên bờ suối, chợt nhìn
thấy bóng mình dưới nước, chàng ngẩn ra
ngắm mình và chợt hiểu vì sao biết bao con tim
của các cô gái lại tan vỡ vì mình. Càng ngắm, chàng
càng ngưỡng mộ và say đắm cái bóng của mình.
Nhưng cứ đụng tay vào nước suối, cái
bóng lại tan vỡ. Cuối cùng, chàng chết trong mòn
mỏi, với một khối tương tư cái bóng
của chính mình.
Yêu mình và đánh bóng chính mình là chúng ta đang
tự cắt đứt liên hệ với tha nhân.
Điều đó dẫn con người đến
chết trong cô độc. Nhưng tiếc thay, con
người qua mọi thời đại lại thích
đáng bóng chính mình. Họ tự phô diễn mình, đề
cao mình và điều đó khiến họ trở nên cô
đơn giữa anh em, và đôi khi chết trong cô
độc.
Thánh Gioan Tẩy Giả đã không đánh bóng
chính mình. Ông đã làm mọi việc chỉ để
giới thiệu Chúa cho tha nhân. Ông không ảo tưởng
về mình, dù cho nhiều người từng ngộ
nhận ông là Đấng Messia, nhưng ông đã tự
biện bạch cho mình và còn lợi dụng cơ hội
tốt lành này để giới thiệu Chúa cho tha nhân. Ông
không nhận mình là ánh sáng mà chỉ là người
được phản chiếu từ ánh sáng Thiên Chúa. Ông
chỉ nhận mình là chứng nhân cho Đấng phải
đền trong thế gian.
Nhưng tiếc thay, nhiều người
chỉ được một vài thành tích đã nghĩ mình
là Thiên Chúa. Họ ảo tưởng về những gì mình
có là do tài trí, khôn ngoan của mình. Họ cố tình gạt
Thiên Chúa để nhận mình là trung tâm mọi sự.
Họ còn thêu dệt quanh đời mình bằng những
thành tích, những hư danh để đánh bóng chính mình.
Điều không ai ngờ là càng đánh bóng chính mình thì
lại càng thất vọng về mình. Càng đề cao mình
thì càng làm cho mình không bao giờ thỏa mãn về những
gì mình đang có. Đó là điều khiến con
người không bao giờ hạnh phúc về mình, và càng
không bao giờ hạnh phúc về những gì mình đang có.
Chỉ khi nào nhìn nhận những gì mình có là ân ban của
Trời thì lúc đó con người mới hạnh phúc vì ân
lộc trời ban. Chỉ khi nào con người gỡ
bỏ đi những bệnh thành tích, ảo tưởng,
đánh bóng chính mình thì lúc đó con người mới
cảm thấy hạnh phúc về những gì mình đang có,
lúc đó con người mới vui với phận mình mà cám
ơn Thiên Chúa.
Mùa vọng nhắc nhở chúng ta Thiên Chúa
đã đến với chúng ta và ở cùng chúng ta. Ngài
hiện diện trong những thăng trầm cuộc
đời chúng ta. Chính Ngài sẽ dẫn dắt cuộc
đời chúng ta đi trong tình yêu quan phòng của Ngài. Ngài
sẽ bảo vệ, chở che nâng đỡ chúng ta.
Thế nên, chúng ta hãy vui mừng vì Thiên Chúa đang ở cùng
chúng ta. Hãy vui mừng vì Ngài đang đồng hành với
chúng ta. Hãy vui mừng vì Thiên Chúa đang can thiệp vào
từng cuộc đời chúng ta. Xin cho chúng ta luôn tín thác
vào Chúa dẫu cuộc đời còn đó những ngổn
ngang lo lắng. Sự tín thác sẽ giúp chúng ta an vui trong
cuộc sống và bước
đi trong sự tin tưởng nơi Ngài. Amen.
|