Anh em hãy vui lên
(Suy niệm của Lm. Antôn Nguyễn Văn
Độ)
Bước vào Chúa nhật thứ I Mùa
Vọng, Lời Chúa mời gọi chúng ta: “Hãy tỉnh
thức” (Mt 24, 44). Sang Chúa nhật thứ II, tiếng hô
lớn của Gioan Tẩy Giả vọng vang: “Hãy dọn
đường Chúa, hãy sửa đường Chúa cho ngay
thẳng” (Is 40, 3). Chúa nhật thứ III hôm nay, Phụng
vụ Giáo hội đang màu tím chuyển sang hồng như
Chúa nhật IV Mùa Chay, nhằm đánh dấu một giai
đoạn sám hối, nay nghỉ một chút để nhìn
lại chặng đường đã qua với niềm
vui vì những gì đã đạt được, và lấy
thêm đà mới chuẩn bị mừng (Chúa Giáng Sinh), nên
Giáo hội mời gọi con cái mình “Gaudete - Hãy vui lên”.
Vui lên “Gaudete” là chủ
đề của Chúa nhật này. Vui lên như Isaia:
“Tôi hớn hở vui mừng trong Chúa, và lòng tôi hoan hỉ
trong Chúa tôi” (Is 61, 10).Lời nguyện nhập lễ hôm nay
đưa chúng ta vào chính niềm vui thiêng thánh ấy:
“Lạy Chúa, xin đoái xem, này dân Chúa đem tất cả
niềm tin đợi chờ ngày lễ Sinh Nhật
Đấng Cứu Thế. Xin hướng niềm vui chúng
con về chính nguồn hoan lạc của mầu nhiệm
Giáng Sinh cao cả để tâm hồn chúng con hoàn toàn
đổi mới mà họp mừng ngày cứu độ
đã gần kề” (Lời nguyện nhập lễ CN III Mùa
Vọng).
Với những lời trên làm
tâm hồn chúng ta rạo rực hẳn lên, dẫn chúng ta
bước vào mầu nhiệm của niềm vui ơn
cứu độ. Làm sao không thể không vui khi nghe
những lời loan báo đầy niềm vui của Isaia:
“Thánh Thần Chúa ngự trên tôi: vì Chúa đã xức dầu
cho tôi; Người đã sai tôi đem tin mừng cho
người nghèo khó, băng bó những tâm hồn đau
thương, báo tin ân xá cho những kẻ bị lưu
đày, phóng thích cho những tù nhân, công bố năm
hồng ân của Thiên Chúa” (Is 61, 1-2).Và làm sao không thể
không mừng “vì Người đã mặc cho tôi áo phần
rỗi, và choàng áo công chính cho tôi, như tân lang đầu
đội triều thiên, như tân nương trang sức
bằng ngọc bảo. Như đất
đâm chồi, như vườn nảy lộc, Chúa
cũng làm phát sinh công chính và lời ca tụng trước
mặt muôn dân” (Is 61, 10-11).
Đọc Trang Tin Mừng (Ga 1,
6-8. 19-28), chúng ta bắt gặp một nhân vật có vai trò
đặc biệt trong việc chuẩn bị mừng Chúa
Giêsu giáng sinh đến với nhân loại là Gioan Tẩy
Giả. Ngài xuất hiện trong tư
cách là vị tiên tri cuối cùng của Cựu Ước,
là hy vọng cuối cùng của một dân tuyệt
vọng. Chúng ta đang vui sẵn, sự
xuất hiện của ngài làm cho chúng ta vui thêm, vì lời
hứa được thành hiện thực.
Gioan rút lui vào hoang địa để
sống một cuộc sống rất khổ hạnh, và
qua cuộc sống của mình, ông mời gọi dân chúng
hoán cải; ông làm phép rửa trong nước, một nghi
thức thống hối đặc biệt, khác với
nhiều nghi thức thanh tẩy bên ngoài của các giáo phái
thời đó, khiến những người Do thái từ
Giêrusalem phải sai các vị tư tế và các thầy Lêvi
đến hỏi xem: "Ông là ai?" Chúng ta
phải cám ơn họ, vì nhờ họ mà chúng ta biết
được Gioan là ai?
Câu trả lời của thánh nhân thật là
khiêm tốn lạ thường, ông không phải là
Đức Messia, không phải là ánh sáng. Không
phải là Elia trở lại trái đất, cũng không
phải là một vị đại ngôn sứ đang
được chờ đợi. Ông là
vị tiền hô, một chứng nhân, hoàn toàn tùng phục
Đấng mà ông rao giảng, ông là một tiếng kêu trong
hoang địa.
Thế giới cần tiếng kêu của
chúng ta: Chúng ta đang sống trong một thế giới,
thu hẹp hơn là một đất nước với
chủ nghĩa vô thần, phủ nhận Thiên Chúa, sống
như thể không có Thiên Chúa, và chúng ta cũng cảm
thấy vắng bóng Thiên Chúa. Người kitô hữu có
bổn phận phải cất lên những tiếng kêu vang
vọng khắp bốn phương trời rằng:
"Có Thiên Chúa hiện hữu, Chúa luôn ở gần kề,
cả khi Thiên Chúa có vẻ vắng bóng".
Gioan là một tiếng kêu trong hoang
địa, là một chứng nhân của ánh sáng. Đó chính
là sứ mạng của Mùa Vọng: tức là trở thành
những chứng nhân của Ánh Sáng và chúng ta chỉ có
thể là chứng nhân như vậy nếu chúng ta mang ánh
sáng trong mình, nếu chúng ta không những xác tín là có ánh sáng,
nhưng cả chúng ta cũng thấy một chút ánh sáng. Và
trong Giáo Hội, trong Lời Chúa, chúng ta cử hành các bí tích,
trong bí tích giải tội, với sự tha thứ mà chúng
ta nhận lãnh, trong việc cử hành Thánh Lễ qua đó
Chúa hiến mình trong tay và trong tâm hồn chúng ta, chúng ta
chạm đến ánh sáng và nhận lãnh sứ mạng này
là trở thành những chứng nhân, chứng tỏ có ánh
sáng và mang ánh sáng vào trong thời đại chúng ta".
Trong mùa vọng này, chúng ta hãy củng cố
xác tín Chúa đã đến giữa chúng ta và chúng ta hãy tín
thác nơi Chúa; như thánh Augustinô cũng đã quả
quyết, do kinh nghiệm của ngài: “Chúa gần chúng ta
hơn chúng ta gần chính mình” (Le Confessioni, III, 6,11).
Chúng ta hãy phó thác
hành trình của chúng ta cho Đức Maria, thần trí
của Mẹ đã vui mừng trong Chúa là Đấng
Cứu Thế. Xin Mẹ hướng dẫn tâm hồn
chúng ta trong sự vui mừng chờ đợi Chúa Giêsu
đến, một sự chờ đợi đầy kinh
nguyện và việc lành. Amen.
|