Chứng nhân ánh sáng trung thực
(Suy niệm của Lm. Giuse Nguyễn Hữu An)
Gioan Tẩy Giả, có lẽ, là vị Thánh Công Giáo
đi vào hội họa nhiều nhất. Có vô
số tranh vẽ về ông với đề tài khá đa
dạng, hướng đến những giá trị tư
tưởng khác nhau. Gần như hầu hết các
họa sĩ nổi tiếng nhất trong lịch sử
nghệ thuật Công giáo, từ Leonardo da Vinci, Titian,
Caravaggio đến Rubens...đều tìm thấy trong
cuộc đời của ông một chi tiết nào đó
làm nguồn cảm hứng sáng tác cho mình. Riêng Caravaggio,
đã vẽ đến hàng chục tác phẩm về Gioan
Tẩy giả…
Không chỉ nhiều, Gioan Tẩy
Giả có lẽ cũng là vị Thánh đi vào hội
họa sớm nhất.
Icon thể hiện hình ảnh Thánh lâu đời
nhất được tìm thấy, là icon về Gioan
Tẩy Giả, được vẽ vào khoảng cuối
thế kỷ thứ V đầu thế kỷ thứ VI,
có nguồn gốc Palestine. Dưới đây
là ảnh tác phẩm. Bức tranh đã
bị hư hại nhiều, không thể nhận biết
hai hàng chữ viết hai bên chuyển tải thông
điệp gì. Ở trên cùng, dễ
nhận biết, bên trái, là hình ảnh Chúa Giêsu, và bên
phải, là hình ảnh Đức Mẹ Maria.
Giữa vô số tranh vẽ Thánh Gioan tẩy giả,
chiếm số lượng nhiều nhất, và có nhiều
tác phẩm xuất sắc nhất, là ở mảng chủ
đề: "Thánh Gioan Tẩy giả bị trảm
quyết".
Dưới đây là icon thể
hiện chủ đề "Thánh Gioan Tẩy giả
bị trảm quyết" được cho là lâu
đời nhất được vẽ vào khoảng
đầu thế kỷ thứ VII, thuộc truyền
thống Byzantium.
Đứng chính giữa, là Thánh
Gioan Tẩy Giả.
Ông đang nói: "Tôi không phải là ánh sáng, nhưng tôi
đến để làm chứng cho ánh sáng". Phía sau là dòng sông, nơi ông thực hiện phép
Rửa cho Chúa Giêsu. Bên trái, là đầu
của ông, đã bị chặt lìa, nhưng vẫn như
đang hướng nhìn về phía chúng ta. Bên phải:
ở dưới là con chiên tượng trưng cho Dân Chúa
như đang suy ngẫm về những gì Thánh Gioan Tẩy
giả nói trong sự tôn kính, và bên trên là cây tượng
trưng cho sự sống.
Bức tranh như vậy, theo
một số học giả, là sự khái quát trọn
vẹn cuộc đời và sứ mệnh của Thánh
Gioan Tẩy Giả: “là nhà tiên tri cuối cùng, là
người dọn đường cho sự ra đời
của Chúa”. (Nguyên Hưng).
1. Chứng nhân ánh sáng trung thực
Khởi đầu Phúc Âm Thánh Gioan đã viết: “Có
một người được Thiên Chúa sai đến,
tên là Gioan. Ông đến để làm chứng, và làm
chứng về ánh sáng, để mọi người
nhờ ông mà tin.” (Ga 1,6-7).Thánh Gioan là
chứng nhân của Đức Kitô ánh sáng. Ngài làm chứng
cho Đức Kitô bằng chính cuộc đời trong sáng
của mình. Ngài là chứng nhân ánh sáng của sự trung
thực.
Chúa Giêsu đã nói về Gioan: “Đây còn hơn cả
ngôn sứ nữa” (Mt 11, 9). Và Chúa còn nói thêm về Gioan:
“Trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng
có ai cao trọng hơn ông Gioan Tẩy giả” (Mt 11,11). Nhưng so sánh với Chúa Giêsu, Gioan
nhận ra mình thật nhỏ bé. Thấp kém
đến nỗi “không xứng đáng cúi xuống cởi
dây giày cho Người”. Gioan trung thực
nói lên một sự thật. Đó là mình kém xa vì Gioan
chỉ là một thụ tạo yếu đuối mỏng
dòn.Trong khi đó, Đức Kitô là Thiên Chúa, là Chúa của
Gioan và là chủ tể của mọi loài. So sánh với Chúa
Giêsu, Gioan chỉ là một giọt nước giữa lòng
biển cả mênh mông, chỉ là một cây nhỏ trong
đại ngàn trùng điệp, chỉ là một hạt cát
giữa sa mạc bao la.
Khi thấy Gioan xuất hiện,
rao giảng phép rửa thống hối, dân chúng tự
hỏi xem có phải ông là Đấng Cứu Thế không? Gioan phủ nhận địa
vị mà họ gán cho ông (Ga 1,20; Cv 13,25). Gioan tự xóa mình trước Đức Kitô.
Ông chẳng sợ mất uy tín trước
bao nhiêu người ngưỡng mộ. Ông nhìn nhận phép rửa của ông chỉ
nhằm chuẩn bị cho một phép rửa lớn hơn
trong Thánh Thần.Gioan trung thực trong những lời nói
về chính mình. Ngài không dám nhận
những vinh quang người đời tưởng
lầm ngài có. Gioan chỉ nhận những sự
thực rất khiêm nhường, rất bé nhỏ của
mình mà thôi.
Trung thực với lòng mình, nên
Gioan sống một cuộc sống khổ hạnh, không
phô trương, không giả dối. Trung thực trong
sứ vụ nên Gioan chẳng nể vì kiêng cữ ai.
Những luật sĩ thông thái phái Pharisiêu, những bậc
vị vọng có nhiều ảnh hưởng lớn trong
xã hội thuộc phái Sađucêô, những thầy cả
tư tế đạo cao chức trọng, tất cả
đều bị Gioan cảnh cáo nặng lời. Gioan
gọi họ là loài “rắn độc” (Mt 3,7).
Ngay cả vua Hêrôđê, Gioan cũng thẳng
thắn cảnh cáo vì vua muốn chiếm vợ của anh
mình (Mt 14, 3-12). Vua Hêrôđê vẫn nể sợ Gioan vì
biết ông là người công chính, thánh thiện (Mc 6,20). Chính vì trung thực trong
sứ mạng ngôn sứ mà Gioan phải trả giá bằng
ngục tù và bị chém đầu. Nhưng sự trung
thực ấy đã làm sáng lên cuộc đời chứng
nhân. Ánh sáng trung thực khiến cho lời chứng của
Gioan càng có sức thuyết phục.
Gioan đã làm chứng nhân ánh sáng trung thực nên
đã sống một cuộc đời thật
đẹp và đã chết hào hùng.
2. Thánh Gioan sống rất đẹp
Gioan sống đẹp vì dám từ bỏ đời
sống dễ dãi tiện nghi của gia đình và xã
hội, rút vào trong sa mạc hoang vắng
để sống gắn bó với Thiên Chúa, lắng nghe và
thực hiện ý Ngài.
Gioan sống đẹp khi có được một
số môn đệ theo mình, nhưng ngài cũng không
ngần ngại giới thiệu Chúa Giêsu là Chiên Thiên Chúa cho
họ (Ga 1,36) để họ trở thành môn đệ
Chúa Giêsu, một bậc Thầy cao cả hơn.
Gioan sống đẹp khi ngài thu phục
được đám đông dân chúng, được dân
chúng ngưỡng mộ, xem ngài như một tiên tri cao
cả, nhưng Gioan lại chỉ cho họ biết có
Đấng cao cả hơn đang đến, Đấng
mà ngài không đáng cởi quai dép cho Người (Ga 1,27) để cho dân chúng thôi ngưỡng
mộ mình mà quay sang ngưỡng mộ Chúa Giêsu.
Gioan sống đẹp khi chủ trương
rằng: “Chúa Giêsu phải nổi bật lên, còn tôi phải
lu mờ đi”.(Ga 3,30)
3. Thánh Gioan chết cũng rất đẹp, rất
hào hùng.
Là một ngôn sứ trong một đất
nước đang thời nhiễu nhương,bị đế quốc Roma cai trị hà
khắc,nhiều phe nhóm trong dân nổi loạn,dân chúng
lầm than. Gioan mang nặng những ưu tư, những trăn trở yêu nước thương
dân.
Vua Hêrôđê, một hôn quân bạo chúa, sống
loạn luân. Lương tâm ngôn sứ thúc đẩy, Gioan
lên tiếng can ngăn và tố cáo những hành vi sai trái của nhà vua, kêu gọi vua trở
về nẻo chính đường ngay.Vì thế, Gioan đã
bị vua chém đầu. Cái đầu vị
ngôn sứ đổi bằng bữa tiệc và điệu
múa vũ nữ. Hêrôđê tàn bạo, Hêrôđiađê lăng loàn và thủ đoạn. Cái chết
của Gioan cao đẹp và hào hùng vô cùng.
Trước mặt người
đời, Gioan là kẻ thất bại. Sứ mạng của ngài không
hoàn thành,bị những kẻ gian ác ghen
ghét hãm hại, cuối cùng chịu chết chém trong tù. Ngôn sứ, chứng nhân của sự thật
thời nào cũng phải trả giá. Điều quan
trọng trước mặt Thiên Chúa chẳng phải là
danh giá hay thành tích mà là thái độ sống.Thái độ
sống của Gioan là bất khuất trước bạo
lực, dám nói sự thật bảo vệ công lý, cho dù
sự thật đó dẫn đến tù đày và cái
chết.
Người theo Đạo Hồi
giáo Islam sùng kính Thánh Gioan Tiền Hô ở giáo
đường bên Syria. Theo sự tin
tưởng và tương truyền, trong ngôi đền
thờ Hồi giáo Omajjden bên Syria có nấm mộ chôn
đầu bị chém của Thánh Gioan Tiền Hô. Người Hồi
giáo Syria gọi thánh nhân
bằng tên Yaya Ben Zakariyah. Năm 2001, Đức Chân Phước
Gioan Phaolo II đã đến hành hương kính viếng
cầu nguyện trước ngôi mộ Thánh nhân tại ngôi
đền thờ này với mọi người Hồi
giáo tại đó. Một vị Thánh sống tôn
trọng và rao giảng sự trung thực, sự ăn năn sám hối. Từ đó
cho tới nay, người Hồi giáo vẫn luôn luôn sùng
kính mộ mến thủ cấp của vị ngôn sứ
chứng nhân sự thật.
4. Theo gương Thánh Gioan, sống chứng nhân trung
thực
Nói sự thật có thể
bất lợi cho mình hoặc cho người khác. Gioan đã dám nói
sự thật, dù phải chết. Gioan không sợ
quyền lực, không hùa theo kẻ có
quyền lực. Trước điều sai trái, ngài không im
lặng để được an toàn
bản thân, để được xã hội ưu
đãi. Gioan lên tiếng làm chứng cho lẽ
phải, ngài không thể nói ngược lại lương
tâm mình. Không thể nói điều sai trái
là đúng, hay nói điều đúng là sai trái.
Có lẽ chưa bao giờ
người dân Việt Nam lại ngao ngán
trước những tiêu cực, tệ nạn, bất
công, gian dối đầy dẫy trong xã hội như ngày
hôm nay. Người
dân phải chấp nhận sống chung
với gian dối, tiêu cực, tệ nạn như
người miền Tây, miền Trung được khuyên
tập sống chung với lũ vậy.Ông Trần
Quốc Thuận, văn phòng Quốc Hội Việt Nam tuyên bố: “Chúng ta sống trong
một xã hội mà chúng ta phải tự nói dối với
nhau để sống. Nói dối hằng ngày
nên thành thói quen. Thói quen đó lập lại nhiều
lần thành ‘đạo đức’, mà cái ‘đạo
đức’ đó là mất đạo đức.”. Gian
dối trở thành tập quán xã hội, một bản tính
thứ hai, một nền “đạo đức” của
con người, như vậy thì tương lai của dân
tộc Việt Nam sẽ đi về đâu?
Giáo sư Hoàng Tụy nhận định: Sự giả
dối hiện nay đang có nguy cơ trở thành nỗi
nhục trong khi truyền thống dân tộc Việt Nam không phải là dân tộc giả
dối. Ngành giáo dục càng không thể là ngành
giả dối. Thế nhưng, đã có hơn một
nhà khoa học nước ngoài nói thẳng với tôi
rằng, điều thất vọng lớn nhất mà ông
ta cảm thấy là sự giả dối đang bao trùm lên
nhiều lĩnh vực của đời sống xã
hội ở các tầng nấc... Trung
thực thế nào được khi mà người ta hàng
ngày phải sống trong một môi trường giả
dối mà minh chứng rõ nhất là tiền lương công
chức. Chẳng ai sống nổi
bằng lương nhưng rồi ai cũng sống
đàng hoàng, dư giả. (x.Báo
Khuyến học & Dân trí, Thứ sáu, 28/11/2008).
Lm Nguyễn Hồng Giáo nhận định: Xã
hội ta thì xưa nay đã quá quen với việc làm
dối, nói dối, báo cáo láo đến nỗi dường
như không còn coi đó là một điều xấu
nữa. Chúng ta còn nhớ một khẩu hiệu
được tung ra thời đầu
đổi mới là "Nói thẳng, nói thật". Có chủ trương như thế là vì có tình
trạng quanh co, gian dối. Một bài
thơ châm biếm đăng trên Sài Gòn Giải phóng ngày 18.
5. 1990 có nhan đề đáng để ý.
Thôi xài chữ giả
Chữ nghĩa du di
chả mấy hồi
Đói không nói đói,
"thiếu ăn" thôi!
Học hành "hạn
chế": y chang dốt
Báo cáo "tuy nhiên":
ắt hẳn... tồi.
"Vượt
mức chỉ tiêu"? Nên bớt nửa,
"Có
phần sơ sót"? Hãy nhân đôi...
Mực đen gấy
trắng đòi trung thực
Chữ
giả xài lâu hỏng lắm rồi.
(Long Vân)
Các nhà nghiên cứu đã phân tích và nêu lên nhiều
nguyên nhân của tình trạng thiếu trung thực tràn lan. Nhưng tôi thiển nghĩ
rằng, ta còn có thể nghĩ tới một nguyên nhân sâu
xa mà hình như chưa ai đề cập tới cách
thẳng thắn. Đó là liệu tình trạng này có
liên quan cách nào đó chăng tới nhân sinh quan chính thức
của xã hội ta hay ít nhất là tới một cách làm,
cách nghĩ lâu đời đã ăn quá
sâu vào trong tâm thức của giới cầm quyền và nhân
dân? Tôi không dám khẳng định mà chỉ nêu câu hỏi
như một "giả thuyết làm việc", như
người ta quen nói trong phạm vi
nghiên cứu khoa học (hypothèse de travail)… Tôi thiển
nghĩ, muốn cải tổ giáo dục theo
chiều hướng trung thực, cần phải có
một sự cải tổ sâu hơn về não trạng và
về quan niệm đạo đức, tựu trung là
về nhân sinh quan. (x. Giả dối lan
tràn, tại sao? Lm Nguyễn Hồng Giáo, OFM).
Thiên Chúa của chúng ta là Thiên Chúa Trung Tín (1 Tx 5,24). Ngài là “đường, là sự thật
và là sự sống” (Ga 14,6). Ngài đã tin
tưởng và gọi chúng ta là môn đệ của Ngài (Mt
25,22), và trao cho chúng ta những trách
nhiệm lớn (Mt 25,21; Mt 28,19). Vì thế,
chúng ta phải là chứng nhân trung thực của sự
thật và trung tín giữa một xã hội mà sự gian
dối đã trở thành “đạo đức”.
Thiết nghĩ, bài học về
lòng trung thực phải là bài học đầu đời
cho các bộ óc trẻ trung đang còn trong trắng tuổi
học sinh.
Theo gương Thánh Gioan chứng nhân ánh sáng trung
thực, với tư cách ngôn sứ, chúng ta cần sống
chứng nhân cho chân lý và tình yêu. Sống chân chính ngay
thẳng theo lương tâm Kitô giáo, chúng
ta góp phần mở đường dọn lối cho Chúa
đến.
|