Sửa lối cho thẳng để Người đi!
(Suy niệm của Anmai, CSsR)
Từ thành phố Hồ Chí Minh muốn ra
thăm lăng Bác thì phải mất hơn ba mươi
giờ đồng hồ. Đoạn đường
hơn kém 1.500 km vậy mà mất thời gian dài như
vậy. Có dịp ra Hà Nội thực tập mục vụ
ngồi trên xe mất 34 tiếng đồng hồ mới
đến nơi thấy sao mà nó vất vả quá! Chưa
đi nước ngoài nhưng báo chí và các phương
tiện truyền thông cho biết là chỉ cần 5
đến 6 giờ đồng hồ để đi
đoạn đường như trên. Như vậy, tính ra
ở Việt Nam,
cũng một đoạn đường như thế ta
phải mất một khoảng thời gian gấp 6
lần. Nếu tính thiệt hại về tiền bạc,
kinh tế, ta sẽ thấy tổn hao một con số
khổng lồ cho bao nhiêu con người ngồi trên xe di
chuyển trên một đoạn đường như
thế! Nguyên nhân do đâu thì ai cũng biết: đó là do
đường sá Việt Nam
quá kém!
Gần đây thôi, Cần giờ, một
huyện ngoại thành thành phố Hồ Chí Minh, cách thành
phố Hồ Chí Minh 60 km nhưng phải đi mất
hơn 2 giờ rưỡi đồng hồ. Khi đó,
Trung Tâm Mai Hoà - nơi nuôi dưỡng, chăm sóc bệnh
nhân Sida giai đoạn cuối cách thành phố Hồ Chí
Minh cũng khoảng 60 km nhưng chỉ hơn một
giờ đồng hồ là ta có thể đến với
Trung tâm. Đoạn đường, xét về địa
lý thì khoảng cách như nhau nhưng mà thời gian cần
đến của hai nơi lại cách biệt đến
một nửa thời gian. Lý do tại sao thì chúng ta cũng
hiểu rõ đó là do con đường về Cần
Giờ xấu và phải nói là con đường này quá
xấu.
Ngay như chúng ta, muốn đi đến
đích thì phải có một con đường thật là
thẳng, không được quanh co, không có ổ gà hay
ổ voi. Đừng càng thẳng,càng đẹp thì chúng ta
có cảm giác thích thú vô cùng. Ngược lại, đi trên
con đường xấu ta cảm thấy chán và không
muốn đi. Phải nói là đường nào cũng
đến nơi nghèo để phục vụ nhưng
bảo chọn thì ai cũng thích đến Mai Hoà hơn vì
đường đến Mai Hoà thẳng và đẹp
hơn đường đi Cần Giờ. Đó là tâm lý
thường tình của con người thôi.
Thi thoảng có dịp chạy về Sài Gòn
ngồi trên xe mà thầm xót xa. Giá như mà những
người có trách nhiệm làm con đường này có
trách nhiệm hay nói một cách mạnh hơn một chút là
có lương tâm thì sẽ làm con đường này tốt
hơn và sẽ tu bổ mỗi khi nó có vấn đề.
Nếu như đi quen thì sẽ thấy buồn
cười. Nếu như mà người ta chịu khó
chăm chút, tu sửa khi nó mới bị thôi thì sẽ không
có vấn đề nhưng đàng này người ta
cứ như cố làm ngơ để cho con
đường ngày mỗi ngày xấu đi.
Nghĩ về con đường về
Cần Giờ tôi nhớ đến các bài đọc trong
Thánh Lễ hôm nay. Các bài đọc trong Thánh Lễ hôm nay
vẽ lên hình ảnh của ngày Đức Chúa xuất
hiện, ngày vinh quang của Đức Chúa tỏ hiện
trên trần gian này. Các bài đọc gợi lên cho chúng ta
thái độ, tâm tình mà chúng ta phải có để đón
chờ Đức Chúa.
Có hai vấn đề mà chúng ta phải
đặt lại trong các bài đọc mà chúng ta nghe hôm nay?
Chúa có phải là Đấng quyền thế
hơn Gioan, đến sau Gioan mà Gioan đã tự nhận
là Gioan không đáng cúi xuống cởi quai dép cho
Người. Gioan chỉ cử hành phép rửa bằng
nước còn Người thì Người rửa bằng
Thánh Thần hay không?
Vấn đề thứ hai là khi nhận ra
Người rửa bằng Thánh Thần rồi chúng ta có
dọn đường để mà đón Người hay
không?
Chắc có lẽ không chỉ là dân Do Thái
thời Gioan Tẩy Giả không nhận ra Đấng
Cứu Độ trần gian đã đến thế gian
này nhưng trước đó, thế hệ cha ông của
họ đã không nhận ra. Vì cha ông của họ đã
không nhận ra Đấng Cứu Độ nên Đức
Chúa - Thiên Chúa của họ đã gửi đến
nhiều ngôn sứ cảnh báo có, răn đe có, ngọt
ngào có để mà bảo họ hãy bỏ đường
xưa lối cũ để chỉ còn phụng thờ
một mình Đức Chúa là Thiên Chúa duy nhất của họ
nhưng họ nào có nghe đâu? Một trong những ngôn
sứ lớn thời Cựu Ước đó là Isaia. Isaia
đã nói lên tiếng nói của mình.
Mở đầu sách của mình, Isaia đã
lên tiếng kêu ai oán: "Trời hãy nghe đây, đất
lắng tai nào, vì ĐỨC CHÚA phán: "Ta đã nuôi
nấng đàn con, cho chúng nên khôn lớn, nhưng chúng đã
phản nghịch cùng Ta. Con bò còn biết chủ, con lừa
còn biết cái máng cỏ nhà chủ nó. Nhưng Ít-ra-en thì
không biết, dân Ta chẳng hiểu gì. Khốn thay dân
tộc phạm tội, dân chồng chất lỗi lầm,
giống nòi gian ác, lũ con hư hỏng! Chúng đã bỏ
ĐỨC CHÚA, đã khinh Đức Thánh của Ít-ra-en, mà
quay lưng đi". (Is 1,2-4)
Đó là lời sấm mà Isaia nói với dân
của Đức Chúa. Isaia cũng không quên gửi những
lời sấm đến với dân ngoại: "Hãy rên
siết, vì ngày của ĐỨC CHÚA đã gần kề;
ngày đó đến như cuộc tàn phá của
Đấng Toàn Năng. Vì thế ai nấy đều
rụng rời tay chân, đều sờn lòng nản chí.
Chúng kinh hoàng, lên cơn đau, quằn quại, đau
thắt như sản phụ. Chúng sửng sốt nhìn nhau,
mặt đỏ bừng như lửa. Kìa, ngày của
ĐỨC CHÚA đến, ngày khắc nghiệt, ngày
của phẫn nộ và lôi đình, ngày làm cho đất tan
hoang và tiêu diệt phường tội lỗi, không còn
một tên nào ở đó". (Is 13, 6-9)
Isaia cũng loan báo ngày giải thoát cho Israel mà
trong bài đọc thứ nhất chúng ta vừa nghe
đấy: Có tiếng hô: "Trong sa mạc, hãy mở
một con đường cho ĐỨC CHÚA, giữa
đồng hoang, hãy vạch con lộ thẳng băng cho
Thiên Chúa chúng ta. Mọi thung lũng sẽ được
lấp đầy, mọi núi đồi sẽ phải
bạt xuống, nơi lồi lõm sẽ hoá thành
đồng bằng, chốn gồ ghề nên vùng
đất phẳng phiu". (Is 40, 3-4)
Isaia mời gọi dân chúng hãy sửa
đường đến cho Đức Chúa ngự
đến và rồi khởi đầu tin mừng theo Thánh
Maccô chúng ta vừa nghe cũng nói đến chuyện sửa
lối để Người đến. Và hôm nay, sau
những ngày tháng ẩn dật trong hoang địa, cầu
nguyện và ăn chay xong Gioan lên đường. Gioan lên
đường để thực thi sứ mạng
của mình là người hô cho mọi người biết
Đức Chúa đến. Gioan kêu gọi mọi
người sám hối để đón chờ Người
rửa trong Thánh Thần.
Lời của Isaia, lời của Gioan
dẫu rằng cách chúng ta quá lâu. Gioan thì hơn 2000 năm
còn Isaia thì hơn nữa nhưng mà lời đó hình như
vẫn còn như quá mới, quá thiết thực và quá
gần với chúng ta. Chúng ta đã để cho lòng chúng ta
còn quá nhiều hố sâu, còn quá nhiều đồi núi.
Hố sâu, đồi núi đó chính là những hành vi,
những lối sống ngược với Tin mừng.
Nếu như chúng ta cứ để những cái hố sâu
đó ban đầu be bé mà không chịu sửa thì dần
già thời gian chúng ta sẽ khó lường được
hậu quả. Cũng như trên con đường đi,
thoạt đầu nó chỉ là cái lỗ nho nhỏ
nhưng nếu như người ta lấp đi thì nó
không có phá đường nhưng đàng này người ta
làm ngơ. Ngày qua ngày cái ổ gà trở thành cái ổ voi và
hết sức vất vả để qua con
đường đó và thậm chí đến một lúc nào
đó thành một cái vũng thì ta không thể nào qua
được.
Chúng ta cũng không quên một điểm
nhỏ là khi Gioan tin nhận Đấng Cứu Thế thì
Gioan đã thi hành sứ mạng của mình là loan báo
Đấng Cứu Thế cho người khác tin nhận
như ông. Và đoạn sách ngôn sứ Isaia mà chúng ta vừa
nghe cũng mời gọi chúng ta hãy thi hành sứ mạng
ngôn sứ của mình: "Bấy giờ vinh quang
ĐỨC CHÚA sẽ tỏ hiện, và mọi người
phàm sẽ cùng được thấy rằng miệng
ĐỨC CHÚA đã tuyên phán." Có tiếng nói: "Hãy hô
lên! " Tôi thưa: "Phải hô lên điều gì? " -
"Người phàm nào cũng đều là cỏ, mọi
vẻ đẹp của nó như hoa đồng nội.
Cỏ héo, hoa tàn khi thần khí ĐỨC CHÚA thổi qua.
Phải, dân là cỏ: cỏ héo, hoa tàn, nhưng lời
của Thiên Chúa chúng ta đời đời bền
vững." Hỡi kẻ loan tin mừng cho Xi-on, hãy trèo
lên núi cao. Hỡi kẻ loan tin mừng cho Giê-ru-sa-lem, hãy
cất tiếng lên cho thật mạnh. Cất tiếng lên,
đừng sợ, hãy bảo các thành miền Giu-đa
rằng: "Kìa Thiên Chúa các ngươi! " Kìa ĐỨC
CHÚA quang lâm hùng dũng, tay nắm trọn chủ quyền.
Bên cạnh Người, này công lao lập được,
trước mặt Người, đây sự nghiệp làm
nên. Như mục tử, Chúa chăn giữ đoàn chiên
của Chúa, tập trung cả đoàn dưới cánh tay.
Lũ chiên con, người ấp ủ vào lòng, bầy chiên
mẹ, cũng tận tình dẫn dắt". (Is 40 5.9-11)
Chúng ta là những người
được Thiên Chúa yêu thương, được
Thiên Chúa tuyển chọn và đôi khi chúng ta biết
nhiệm vụ loan báo tin mừng của chúng ta nhưng
dường như chúng ta cứ phớt lờ đi cái
nhiệm vụ ngôn sứ đó của chúng ta. Không chỉ
quên đi nhiệm vụ ngôn sứ mà đôi khi chúng ta còn
sống làm phai mờ đi hình ảnh đẹp của
ngôn sứ.
Lối sống loan báo, ngôn sứ của mình
đẹp nhất mà ông Gioan cũng như ngôn sứ Isaia
loan báo là gì? Chúng ta nhớ lại lời của thánh Phêrô
tông đồ trong thư thứ hai của Ngài: "Anh em
thân mến, một điều duy nhất, xin anh em
đừng quên: đối với Chúa, một ngày ví
thể ngàn năm, ngàn năm cũng tựa một ngày. Chúa
không chậm trễ thực hiện lời hứa, như
có kẻ cho là Người chậm trễ. Kỳ thực,
Người kiên nhẫn đối với anh em, vì
Người không muốn cho ai phải diệt vong, nhưng
muốn cho mọi người đi tới chỗ ăn
năn hối cải. Nhưng ngày của Chúa sẽ
đến như kẻ trộm. Ngày đó, các tầng
trời sẽ ầm ầm sụp đổ, ngũ hành
bốc cháy tiêu tan, mặt đất và các công trình trên
đó sẽ bị thiêu huỷ. Muôn vật phải tiêu tan
như thế, thì anh em phải là những người
tốt dường nào, phải sống đạo
đức và thánh thiện biết bao, trong khi mong
đợi ngày của Thiên Chúa và làm cho ngày đó mau
đến, ngày mà các tầng trời sẽ bị thiêu huỷ
và ngũ hành sẽ chảy tan ra trong lửa hồng.
Nhưng, theo lời Thiên Chúa hứa, chúng ta mong đợi
trời mới đất mới, nơi công lý ngự
trị. Vì thế, anh em thân mến, trong khi mong đợi
ngày đó, anh em phải cố gắng sao cho Người
thấy anh em tinh tuyền, không chi đáng trách và sống
bình an" (2 Pr 3, 8-14).
Thánh Phêrô nhắc nhở chúng ta về ngày Chúa
đến như kẻ trộm vậy và Thiên Chúa là tình
yêu, Ngài không muốn cho ai phải diệt vong. Ngài muốn
và Ngài chờ đợi sự hoán cải của con
người. Thánh Phêrô mời gọi chúng ta hãy sống làm
sao cho tinh tuyền trong những ngày mong đợi Thiên Chúa
này.
Là con người mỏng dòn và yếu
đuối, đôi khi chúng ta đã khép lòng chúng ta lại,
chúng ta không dám mở lòng mình ra để cho Chúa sửa
chữa những khuyết điểm những lầm
lỗi trong ta. Hôm nay, nghe lời của ngôn sứ Isaia, nghe
lời của ông Gioan, nghe lời của Thánh Phêrô
để rồi chúng ta cải hoá con người chúng ta
để chúng ta đứng vững trước mặt
Con Người khi Con Người đến lần
thứ hai trong vinh quang.
Chúng ta hãy siêng năng chạy đến Chúa,
đặt mình trước mặt Chúa, xin Chúa thương
hoán cải con người yếu đuối con
người tội lỗi của chúng ta. Chúng ta cũng xin
Chúa cho chúng ta cái ơn biết hoán cải để rồi
ngày mỗi ngày chúng ta sống chúng ta nhớ đến ngày
Đấng Cứu Độ đến lần thứ hai
trong vinh quang và chúng ta cũng sống làm sao liệu liệu
để dọn con đường cho Chúa đến. Con
đường đó chính là sự thánh thiện, lòng tinh
tuyền mà Thánh Phêrô mời gọi chúng ta.
|