BÀI LỜI CHÚA 147
những
TƯ TẾ không BƯỚC LÊN BÀN THỜ
Trích lược sách Sáng thế ch.14
và Thư Hip-ri ch.7-8
Khi
ông Abraham đánh bại vua Cơ-đo, Lao-me và các vua liên
mình mà trở về, thì... có Men-ki-sê-đê, Vua Salem và là
tư tế của Thiên Chúa Tối cao, đã ra đón ông,
chúc lành cho ông và đem cung cấp bánh rượu.
Nhưng
trong dân Cựu Ước, thì lại có hàng tư tế
Lêvi, dâng tế lễ chiên bò, nhưng chiên bò là súc vật, máu
chúng không tài nào tẩy sạch lương tâm người
ta khỏi tội lỗi mà nên hoàn thiện, nên Thiên Chúa
đã quyết định lập Đức Giêsu làm Tư
tế theo kiểu Men-ki-sê-đê dâng bánh rượu, khi Chúa phán : “Con là Thượng
tế cho đến đời đời theo kiểu
Men-ki-sê-đê”.
Do đó, Thư Hip-ri viết
: “Ta có một vị Thượng Tế cao cả,
(đó là Chúa Kitô), Ngài đã lên ngự bên hữu ngai Đấng
Oai nghi trên các tầng trời, làm Chủ tế trong một
Cung thánh chân thật, chính Thiên Chúa dựng nên. Mà đã là
Thượng Tế, thì được thiết lập
để tiến dâng lễ vật; do đó, nhất
thiết, Đức Kitô Thượng Tế cũng
phải hiến dâng Lễ vật, và lễ vật Ngài dâng sẽ
không là máu chiên dê, bê bò, như trong Cựu Ước, nhưng
nhờ Thần Khí hằng có giúp sức, Ngài dâng chính mình làm
lễ vật hi sinh vô tì tích lên Thiên Chúa, và lễ tế
ấy có sức tẩy sạch lương tâm loài
người khỏi tội lỗi mà phụng sự Thiên
Chúa hằng sống.
- Đó là
Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa
!
Suy niệm Lời Chúa
Một
cảnh thường thấy : Trong những Thánh Lễ Chúa
Nhật, nhất là lễ chiều, tại các nhà thờ
lớn của thành phố, chẳng hạn như ở Dòng
Chúa Cứu Thế, Sàigòn..., một số người
đi dự lễ dàn ra ngoài sân đằng trước,
đằng sau, và lề đường chung quanh..., đa
số là người trẻ ; và tại đó thấy
diễn ra những cảnh khá “zdui zdẻ” : người thì
đứng xớ rớ nhìn ngang nhìn dọc, người
thì điện thoại nói chuyện với ai đó…, có
những đôi trai gái cùng ngồi vắt vẻo trên yên xe
Honda, quần áo mô-đen thời thượng, rầm rì nói
chuyện… (có khi còn ôm eo nhau, miệng hút
phì phèo điếu thuốc) ; đang khi ấy, từ trong
nhà thờ loa vang ra lời giảng hay lời kinh trong Thánh
Lễ linh mục đang cử hành...
Người
khách bàng quang mới đau lòng tự hỏi :
Không biết những người ấy kéo nhau đến đây
làm gì đó ? Thái độ và cử chỉ của họ
cho thấy họ chẳng
hiểu gì về việc cao trọng trên hết
mọi sự đang diễn ra :
Việc Chúa Kitô hi sinh tế lễ mình lên Thiên Chúa Cha, mà
đáng lẽ họ phải hết lòng sốt sắng đồng tế với Linh
mục và nhất là với Chúa Kitô là Thượng Tế,
đang tế lễ mình cho họ được
cứu rỗi.
Cũng
có những người sốt sắng, đi sớm, vào
trong nhà thờ, cố gắng dành những hàng ghế
đầu để dự lễ cho chu
đáo... Nhưng khi hỏi họ đang làm gì, thì đáng buồn ! lại nghe có
người trong họ nói : đi
xem lễ, đi nghe
ông cha giảng… Thì ra, là “đi xem” với “đi nghe” thôi
à ? Như thế, những người
ấy cũng chưa
hiểu rằng : đi
dự lễ là đi đồng tế lễ
với linh mục, là vị đại diện Chúa Kitô Thượng
tế !
May
mắn, có một số khác được hỏi thì nghe
họ đáp rằng : chúng tôi hợp
lòng hợp ý với linh mục tế lễ Chúa Kitô lên Thiên
Chúa Cha và tế lễ mình chúng tôi cùng với Ngài.
Những
người này đã
hiểu họ đi dự lễ là làm gì : Thật, họ đã hiểu đúng
như lời Kinh Thánh dạy :
“(Anh em đã) thành hàng tư tế thánh để dâng
lên những lễ tế thiêng liêng đẹp lòng Thiên Chúa,
nhờ Đức Giêsu Kitô” (1 Pr 2.5).
Theo lời Thánh Phêrô đó, dù chúng ta chỉ là
những giáo dân, song đã được Thiên Chúa họp lại
thành hàng tư tế, tức là những người
thi hành chức vụ tế tự Thiên Chúa. Đúng vậy, các tín hữu, một
khi tin và chịu phép Rửa tái sinh, thì đã được
tháp nhập vào Chúa Kitô, như thân thể dính liền
với đầu, liền được
Chúa Kitô thông chia cho mình 3 quyền chức của Ngài :
quyền chức tư tế, tiên tri, và làm vua.
Ở
đây chỉ bàn đến chức tư tế
: Có chức tư tế, song là những tư
tế không bước lên bàn thờ, Giáo Hội gọi
chức vụ đó là “chức
tư tế cộng đồng”, còn có những người (như G.mục,
linh mục) được bước lên bàn thờ dâng
tế lễ, thì được Giáo Hội gọi là “chức tư tế thừa
tác”.
Mời
nghe giải nghĩa
:
1/ Chức
tư tế là gì ? Là chức được
phong để phụng tự tế lễ Thiên Chúa : “để
dâng lên những lễ tế thiêng liêng đẹp lòng Thiên
Chúa, nhờ Đức Giêsu Kitô”. Thiên Chúa là
Chúa tể, Đấng Tạo thành vũ trụ vạn
vật, và cũng dựng nên cả loài người chúng ta.
Tuy Chúa không trực tiếp dựng từng
người chúng ta, Chúa đặt vào trong mình cha mẹ
mầm sống, rồi nhờ cha mẹ truyền sinh,
tức là truyền mầm sống ấy mà tạo nên thân
xác ta. Còn linh hồn mỗi người thì Thiên Chúa
trực tiếp tạo dựng, khi Người thấy bào
thai do cha mẹ nắn đúc đã
bắt đầu thành hình. Ngoài ra Thiên Chúa còn ban biết bao
ơn phần hồn, phần xác khác, nhiều khôn xiết : chẳng hạn ơn
được làm con cái Chúa, được cứu
độ, được phúc sau này hưởng thiên
đàng và hạnh phúc vô tận..., cùng với những ơn
cứu giúp, ơn soi sáng, ơn sức mạnh... cho
cuộc sống hằng ngày của ta.
Để tạ ơn tạo dựng và tất
cả các ơn trên, ta phải dâng lễ tế bằng cách
dùng những vật Chúa đã dựng nên cho loài
người hưởng dùng, mà dâng lên.
Vậy
ta phải dâng lễ vật nào ? Thật
ra Thiên Chúa có thiếu gì đâu ! Ta dâng gì
mà Người lại chẳng đã có rồi, và hơn
nữa, ta có dâng gì thì cũng là do Người ban cho ta, ta
mới có mà dâng : “9 Bò của ngươi, Ta
nào có thiết ; chiên của ngươi, chẳng lẽ Ta
ham ! 10
Vì thú rừng là của Ta hết thảy, cả
ngàn muôn loài vật núi đồi. 11 Mọi
thứ chim trời, Ta đều biết rõ, động
vật nơi hoang dã thuộc về Ta. 12
Ta mà đói, Ta đâu cần nói ngươi hay, …13 Thịt bò há là
thức Ta ăn ? Máu chiên há là đồ Ta uống
? 14 “Hãy tiến dâng Thiên Chúa
lời tạ ơn làm hy lễ...” (Tv
50.9-14)
Bởi vậy, suy ra, ta thấy
Thiên Chúa chẳng cần lễ vật gì của ta,
Người chỉ cần tấm lòng tin yêu và biết
ơn chân thành của ta mà thôi. Tuy nhiên, đã là
người có thân xác, thì cũng cần phải dâng lên
chút gì vật chất bên ngoài để biểu lộ
tấm lòng bên trong : “Có qua có lại mới
toại lòng nhau”. Biết vậy nên Đức Giêsu đã
hiến cho ta một lễ vật đẹp lòng Thiên Chúa
nhất : đó là Mình Thánh, Máu Thánh Ngài, lễ vật rất
tinh tuyền, thánh thiện, đẹp lòng Chúa Cha mọi
đàng (Ep 5.2). Công Đồng Vaticanô 2 dạy
: “Khi tham dự Thánh
Lễ, nguồn mạch và chóp đỉnh của
đời sống Kitô giáo, các tín hữu dâng lên Thiên Chúa
lễ vật thần linh (tức là Mình Máu Chúa Kitô), và
cùng với lễ vật ấy, họ dâng chính mình
họ... và dâng các của lễ thiêng, tức là mọi
hoạt động của người Kitô hữu” (Hiến
Chế Giáo Hội, số 11).
2/ Bây giờ, cắt nghĩa chữ “cộng đồng”. Chúa Kitô thông chia cho mọi tín
hữu nói chung quyền chức tư
tế, như thế tất
cả mọi tín hữu nam nữ già trẻ lớn bé
đều là tư tế,
do vậy gọi là chức
tư tế cộng đồng. Vì khi
dâng lễ, không thể nào tất cả mọi
người đều bước lên bàn thờ, chỗ
đâu mà đứng. Do đó, Chúa Kitô mới chọn
ra một số người đại diện (là linh
mục, giám mục) làm những tư
tế thừa tác, thay mặt Chúa Kitô cử hành
tế lễ tạ ơn dâng lên Thiên Chúa, nhân danh toàn
thể cộng đồng (Hiến Chế Giáo Hội, số
10), và có thể nói, nhân danh và đại diện cho cả
nhân loại nữa. Còn các giáo dân đứng chung
quanh hợp ý, hợp lòng mà tế lễ Chúa, (thi hành chức
tư tế cộng đồng). Chứ không phải
đứng xung quanh mà “xem lễ”, như nhiều
người thường quen nói, như thể xem kịch,
xem hát đâu, nhưng là đồng tế với linh
mục, y như thể mình đứng trên bàn thờ cùng
tế lễ vậy. Công Đồng Vaticanô 2 dạy : “Chức
tư tế cộng đồng và chức tư tế thừa tác, tuy khác nhau
về cấp bậc, về bản chất, song phải
bổ túc cho nhau, vì cả hai đều dự vào chức
tư tế duy nhất của Chúa Kitô” (Hiến Chế Giáo
Hội, số 10).
Mà
kiểu tế lễ của Chúa Kitô Thượng Tế,
không còn là tế lễ súc vật, như trong Cựu
Ước xưa, Thiên Chúa không ưa thích lễ vật
chiên bê, bò dê nữa... Đó là một giai
đoạn làm hình bóng và chuẩn bị, nay đã qua
rồi. Chúa thích một tế lễ
trong sạch. Chúa Kitô đáp ứng
nguyện vọng đó của Thiên Chúa. Ngài đã dâng
tiến chính mình làm lễ vật hi sinh vô tì tích, vì Đức
Kitô trong sạch, thánh thiện vô cùng, không hề có bợn
nhơ tội lỗi nào nơi Ngài. Như thế, lễ vật
Đức Kitô dâng chính là mạng sống Ngài, con
người Ngài, cuộc đời Ngài. Lễ
vật như thế mới xứng đáng là của
lễ đẹp lòng Thiên Chúa, và mới có sức “tẩy rửa lương tâm
chúng ta sạch tội lỗi”, để rồi
đến lượt chúng ta cũng kết hợp với
Chúa Kitô “mà phụng sự Thiên
Chúa hằng sống”.
- Nếu ở đời này, chúng ta phụng thờ Thiên
Chúa bằng tế lễ tốt lành như thế, thì ngày
sau, Thiên Chúa sẽ chấp nhận chúng ta vào đoàn thể
các thánh, hiệp làm một cùng Chúa Kitô mà phụng sự
Thiên Chúa hằng sống muôn đời trên nơi vĩnh
phúc. Lúc ấy, chúng ta sẽ như cảnh tả trong sách
Khải huyền (7.1-17): chúng ta được ở
trước ngai Thiên Chúa và phụng sự Người ngày
đêm trong Điện Thờ của Người, sớm
tối làm cận thần thân tín kề cận
“Chúa-Thượng” ta là Thượng Đế - Vua trên hết
các vua, Chúa trên hết các chúa. Nhưng việc phụng
thờ như sách Khải huyền vừa tả, không nên
hiểu như một việc nặng nề cực
nhọc, na ná như phải đi nhà thờ dâng lễ
dưới trần thế (nếu như thế thì thiên
đàng buồn chết được !), song thực ra một cuộc sống thân tình, trong yêu thương và
hạnh phúc, tràn trề sung sướng nơi Hoàng cung thiên
triều, nơi phúc lạc chẳng hề vơi; yến
tiệc không ngớt, nhã nhạc không ngừng ; nơi
đó, ta sống cuộc sống vui thú không hề tàn phai.
Bây
giờ, ta trở lại cảnh thuật trên đầu
về những người đi dự lễ cách vô tâm, hời
hợt, ơ thờ, lạnh nhạt, chán chường,
chẳng hiểu sự cao trọng vô biên của Thánh
Lễ... Cảnh ấy làm ta phải chép miệng mà than
tiếc cho họ..., thương hại hơn là chê bai, hay
phê bình kết án họ, và tốt nhất là cầu
nguyện cho họ được ơn hiểu biết
rằng : họ là người được vinh dự cùng
đồng tế lễ với Chúa Kitô, nhờ chức
tư tế cộng đồng của họ.
Nhớ
lại thời phong kiến ngày xưa ở nước
Việt, ai được tham dự một vai trò nào,
nhất là được đứng cạnh Hoàng
đế, trong tế lễ trời đất ở
đàn Nam giao, thì lấy làm hân hạnh và vinh dự vô cùng,
cả làng cả xóm đều phải ganh tỵ, và cho
rằng tu bảy mươi đời mới
được phúc đó. Thế mà tế lễ Nam giao có là gì so sánh với tế
lễ cực trọng của Chúa Kitô ?
Tích
truyện
Tổng Thống Win-sơn của
Hoa Kỳ là người rất thận trọng với
những kỷ niệm nhỏ. Lần kia, ông đi thăm một thành phố ở
tiểu bang Mon-ta-na. Cảnh sát làm hàng rào cản rất
kỹ, không cho ai tới gần vị Tổng Thống.
Nhưng không hiểu sao, có hai cậu bé chui lọt tới
gần ông và say sưa nhìn ngắm vị nguyên thủ
quốc gia. Một cậu tặng Tổng Thống lá
cờ nhỏ của nước Mỹ mà cậu cầm
trên tay. Tổng thống đã đón lấy và vẫy tay
cám ơn em. Cậu bé kia thấy vậy, buồn vì không có
gì để tặng, em gắng mò vào trong túi và lôi ra
được một đồng xu nhỏ. Em cố
vượt qua rào cản để trao cho Tổng
Thống. Em sung sướng vô cùng, bởi chính vị Nguyên
thủ là người chìa tay ra để đón nhận quà
của em với tất cả vẻ trang trọng.
Năm năm sau, Tổng Thống Win-sơn qua
đời. Bà Win-sơn xếp đặt lại các
đồ đạc quen dùng của chồng. Mở
chiếc ví của ông, bà thấy có một bọc giấy
được giữ gìn cẩn thận. Gỡ bọc
giấy, bà nhận ra ngay tức khắc đồng xu
nhỏ mà cậu bé đã tặng chồng bà cách đây 5
năm. Ông quí đồng xu ấy đến độ
đi đâu cũng mang theo và kể truyện về nó.
Đồng
xu nhỏ tặng Tổng thống, được đón nhận
và cất giữ như vật báu... huống chi lễ
vật ta dâng Thiên Chúa Cha lại là Mình Thánh, Máu Thánh
Đức Giêsu Con Một yêu dấu của Thiên Chúa !
³³³³³
|