Lòng tốt của Thiên Chúa
(Trích trong ‘Hạt
Giống Nảy Mầm’ – Những gợi ý suy niệm
của Lm Trọng Hương)
1. Tư
tưởng Của Thiên Chúa không giống tư
tưởng loài người
Loài
người chúng ta suy nghĩ giống như một người
buôn bán: món hàng trị giá thế nào, vậy phải mua
thế nào, bán thế nào? bao nhiêu thì đúng, bao nhiêu thì sai?
Chúng
ta áp dụng suy nghĩ ấy chẳng những trong
đối xử với người khác, mà còn cho cả
Thiên Chúa nữa: tôi đã làm gì và làm bao nhiêu, cho nên Thiên Chúa
phải ban cho tôi ơn gì và ban bao nhiêu. Chúng ta cho rằng
như thế là công bằng.
Nhưng
Thiên Chúa không muốn làm người bán, cũng không
muốn làm người mua. Ngài chỉ muốn làm
người Cha, yêu thương chúng ta là con. Ngài chỉ có
thương yêu và chỉ dùng lòng tốt để
đối xử. Đối với từng dứa con,
Ngài không xét xem nó đã làm được gì, nó đáng
được bao nhiêu. Ngài chỉ nghĩ nó cần được
chăm sóc như thế nào, ban cho nó cái gì là tốt
nhất.
Khi
lẩm bẩm trách, những người thợ làm
nhiều giờ muốn lấy suy nghĩ của mình áp
đặt lên suy nghĩ của ông chủ, họ muốn
ông đừng làn người cha yêu thương mà hãy làm
người buôn bán vô tình.
2. Công bình
và thương xót
Nhiều
người đọc xong dụ ngôn này đã nghĩ
rằng Thiên Chúa đối xử không công bình vì Ngài đã
trả cùng một đồng cho những người làm
việc suốt ngày và người chỉ làm có một
giờ.
Thực
ra chẳng có gì là không công bình cả: Vì ông chủ đã
thỏa thuận với thợ về tiền công mỗi
ngày là một đồng, nên nếu ông trả không
đủ một đồng thì mới bất công. Nói cho
đúng hơn: đối với những người làm
suốt ngày thì ông chủ công bình; còn đối với
người làm chỉ có một giờ thì ông chủ đã
đối xử hơn mức công bình: ông đối
xứ theo lòng thương xót.
Xem
ra, đòi hỏi công bình là điều hợp lý. Nhưng
xét theo thực tế, chúng ta không chịu nổi nếu
Chúa cứ theo công bình mà đối xừ với chúng ta,
đúng như lời Thánh vịnh “Nếu Chúa chấp
tội thì ai nào đứng vững được”. Cho nên,
xét cho cùng thì chúng ta cần đến lòng thương xót
của Chúa hơn là đến đức công bình của
Ngài.
Vả
lại đối xử công bình là đối xử
bằng lý, còn đối xử với lòng thương xót
là đối xử theo tình. Mỉa mai thay, bất chính
như con người thì hay đòi đối xử
bầng lý, còn công chính như Thiên Chúa lại thích
đối xử bằng tình.
Flor
McCarthy đã chứng kiến một cảnh tượng
tương tự với dụ ngôn này và cho biết ông đã
thay đổi cách suy nghĩ ra sao sau khi chứng kiến
nó: có lần ông đến Cape Town nước Nam Phi.
Đó là một buổi sáng mùa hè. Ông thấy một đám
đông đứng ngoài đường không làm gì cả.
Ban
đầu ông nghĩ rằng đó là những kẻ
lười biếng, đang khi những người khác lo
làm ăn thì những người này đứng đó
chẳng làm gì cả. Đến trưa ông vẫn còn
thấy đám người ấy vẫn đứng
đó, mồ hôi đã nhễ nhại ướt
đẫm lưng áo. Hỏi kỹ thì mới biết
họ là những người thất nghiệp. Họ
đứng chờ ngoài nắng, hy vọng có ai đến
thuê họ đi làm chăng. Mãi tới chiều ông vẫn
thấy đám người đó.Và khi hết ngày, họ
lủi thủi ra về, trông rất tội nghiệp. Hôm
đó MaCarthy rất hối hận vì đã kết án
những người vô tội thất nghiệp ấy. Và
ông đã soạn một lời cầu nguyện như sau:
“Tư
tưởng của Ta không giống tư tưởng các
ngươi và đường lối Ta không giống
đường lối các ngươi”
“Như
trời xanh cao hơn đất bao nhiêu
thì
đường lối Ta cũng cao hơn đường
lối các ngươi bấy nhiêu”
Lạy
Chúa,
Tư
tưởng chúng con rất nông cạn, đường
lối chúng con rất hẹp hòi, chúng con nghèo nàn và con tim
chúng con chật chội. Xin Chúa mở rộng trí óc và con tim
chúng con để chúng con suy nghĩ giống Chúa hơn, và
hành động giống Chúa hơn.
Xin
giúp chúng con đừng bực bội vì lòng tốt của
Chúa đối với người khác
Xin
giúp chúng con đừng cho rằng chúng con đáng
được Chúa thưởng công
Xin
giúp chúng con ý thức rằng chúng con cần đến lòng
thương xót hơn là đức công bình của Chúa. Amen.
3. Giờ
thứ 11
Cuối
đoạn Tin Mừng này có một câu bất ngờ:
“Kẻ sau hết sẽ nên trước hết, và kẻ
trước hết sẽ nên sau hết “
Trong
Tin Mừng có nhiều thí dụ minh họa: Một chàng
thanh niên giàu có và đạo đức hỏi Đức
Giêsu: tôi đã giữ các giới răn từ thuở
nhỏ, vậy tôi phải làm gì thêm để
được sự sống đời đời làm gia
nghiệp? Lần kia Phêrô áy náy trình với Chúa: Thưa
Thầy này chúng con đã bỏ mọi sự mà theo
Thầy, vậy thì sao? Bồn chồn hơn nữa hai
người con ông Dêbêđê nghĩ rằng mình thuộc
số môn đệ đi theo Thầy trước hết
cho nên xin Thầy dành cho mình hai chỗ tả hữu trong
Nước của Ngài. Nhưng, đối với
những “kẻ trước hết” ấy, Đức
Giêsu đã không dành hai chỗ tả hữu ưu tiên, Ngài
lại ban chúng cho hai tên trộm cướp. Đúng
vậy, hai “kẻ sau hết” này đã ở hai bên tả
hữu của Thập giá.,
Nói
“trước hết” và “sau hết là tính theo thời gian.
Nhưng liên hệ với Chúa không tính bằng thời gian
mà bằng sự gắn bó tình yêu.
4. Hãy có
một não trạng mới
Điểm
sâu sắc nhất của dụ ngôn những người
thợ vườn nho là đặt đối lập nhau
hai não trạng:
a/
Não trạng của những thợ làm nhiều giờ là óc
tính toán: làm gì cũng là để tính công, công càng nhiều
thì phải được hưởng càng nhiều.
Đây
là não trạng của đa số tín hữu chung ta. Chúng ta
tính toán mình đã giữ đạo bao nhiêu năm,
đọc kinh dự lễ bao nhiều lần; làm việc
lành phúc đức bao nhiêu việc v.v.
Với
não trạng ấy, chúng ta chăm chăm nhìn đến
những việc mình đã làm và cứ bo bo nhìn vào sổ thu
của mình. Chúng ta nghĩ rằng khi đến cuối
đời (hết ngày làm việc), trình quyển sổ thu
đó cho Chúa thì chắc chắn Ngài sẽ mở kho tàng ơn
cứu độ và thanh toán sòng phẳng cho chúng ta.
Nhưng
trong não trạng ấy, ta là ai, Thiên Chúa làm ai, liên hệ
giữa Thiên Chúa và ta là gì? Ta chỉ là người làm công,
Thiên Chúa là người thuê mướn, liên hệ hai bên là
hợp đồng làm ăn: sống đạo theo não
trạng này thật là nặng nhọc và vô tình, vô nghĩa.
b/
Thực ra, Thiên Chúa đâu có tự coi là người thuê
mướn và cũng đâu có coi chúng ta là người làm
công. Thiên Chúa yêu thương chúng ta theo hoàn cảnh của
mỗi người chúng ta. Người thì hoàn cảnh này
(đứng trước vườn nho từ sáng sớm),
người thì hoàn cảnh khác (đứng trước
vườn nho khi đã gần hết ngày), nhưng
người nào cũng được Thiên Chúa thương
và ban cho ơn cứu độ (được vào
vườn nho, được lãnh một đồng).
Não
trạng thoải mái và hạnh phúc nhất là cảm
nhận tình thương ấy và đáp lại tình
thương bằng cách tận tâm tận lực canh tác
vườn nho, không tính toán làm lâu hay làm mau, làm
được nhiều hay làm được ít, chịu
cực khổ nhiều hay ít.
Cần
phải thay đổi não trạng: sống đạo không
bằng tính toán mà bằng cả tấm lòng.
5.
Chuyện minh họa
Đây
là diễn tiến một cuộc chạy đua 3000 mét.
Lúc
bắt đầu, những tay đua chạy san sát nhau
thành một nhóm rất đông. Một lúc sau, một nhóm
nhỏ đã tách rời đám đông và chạy phía
trước. Còn vài chục mét nữa thì một
người vọt lên rất nhanh và tới đích.
Khán
giả vỗ tay hoan hô nồng nhiệt. Một số
người ôm những bó hoa tới tặng nhà vô
địch. Các phóng viên xách Camera và máy chụp hình tới,
vừa bấm máy, vừa thu hình, vừa phỏng vấn.
Những người hâm mộ tới xin chữ ký. Một
số hãng thương mại đến đề
nghị ký hợp đồng với nhà vô địch.
Cuối
cùng, ông chủ tịch Ban Tổ chức xuất hiện.
Người ta mời nhà vô địch lên đứng trên
một chiếc bục cao, người hạng nhì
đứng trên bục bên phải thấp hơn một
chút, và người hạnh ba bục bên trái thấp hơn
chút nữa. Người ta mang đến 3 chiếc huy
chương để ông chủ tịch đeo vào cổ
họ.
Nhưng
ông chù tịch ngỏ ý muốn gặp 3 người
tới đích cuối cùng. Ban tổ chức không hiểu,
nhưng vẫn làm theo lời ông. Khi họ tới, ông
tươi cười trao chiếc huy chương vàng cho
người hạng chót, chiếc huy chương bạc
thuộc về người áp chót, và chiếc huy
chương đồng cho người kế tiếp.
Nhà
vô địch bực bội phản đối:
-
Như thế là không công bình!
-
Tại sao? ông chủ tịch hỏi lại.
-
Tôi hạng nhất, tôi phải được
thưởng. Thì anh đã được thưởng
rồi. Này nhé khán giả đã vỗ tay hoan hô anh, báo chí
đã chụp hình anh, những người hâm mộ đã
tặng hoa cho anh, những hãng thương mại đã ký hợp
đồng với anh. Anh đã được
thưởng quá nhiều rồi. Bây giờ anh hãy nghĩ
tới những người chạy sau chót: họ cũng
cố gắng như anh, vất vả không kém gì anh, và
cũng chạy hết đoạn đường 3000 mét
như anh.
Anh
thử nghĩ xem có công bình không khi anh thì được
tất cả còn họ thì chẳng được gì?
|