Sửa
lỗi nhau thế nào
(Suy niệm của Lm. Giacôbê Phạm Văn
Phượng)
Trong quyển sách về
truyền thống của các vị ẩn tu có thuật
lại câu chuyện sau đây: Một hôm, khi Đức Giám
Mục A-mô-la đến thăm mục vụ một làng
nọ, dân chúng đã bày tỏ với ngài lòng bất mãn
tột độ của họ đối với một
vị ẩn tu trên núi, vì ông ta đem theo một phụ
nữ để chung sống. Vị ẩn tu này đã không
ngớt là đối tượng để dân làng đàm
tiếu, chỉ trích và lên án: "Hôm nay ngài đã
đến đây thì ngài phải giải quyết dứt
khoát tình trạng bê bối gây nhiều gương mù
gương xấu của vị ẩn tu trên núi kia".
Sau khi nghe những lời kết án gay gắt của dân
làng, Đức Giám Mục quyết định leo lên núi.
Ngài đi đầu, dân làng lũ lượt nối gót
theo sau. Vị ẩn tu thấy đám đông kéo đến
túp lều của mình thì hoảng sợ và bảo
người phụ nữ chui vào trốn trong một
chiếc thùng rỗng.
Đức Giám Mục là
người đầu tiên đến trước túp
lều và cũng là người đầu tiên bước
chân vào. Ngài đưa mắt nhìn chung quanh và hiểu ngay tình
hình. Ngài ung dung đi thẳng đến chiếc thùng
gỗ và ngồi trên đó để nghỉ chân, rồi
bình thản ra hiệu gọi dân làng vào và bảo: "Vào
đây, anh chị em hãy vào mà lục soát túp lều
để tìm người phụ nữ". Họ lăng
xăng lục lọi, nhưng không tìm đâu ra bóng dáng người
đàn bà. Khi ấy, Đức Giám Mục mới nói:
"Bây giờ anh chị em phải quỳ xuống xin
lỗi Thiên Chúa vì đã nói xấu vị ẩn tu này vô
cớ". Nhưng sau đó, khi mọi người đã
kéo nhau xuống núi, Đức Giám Mục tiến lại
gần vị ẩn tu, nắm chặt hai bàn tay của ông,
đưa mắt nhân từ nhưng cương nghị
nhìn sâu vào đôi mắt của ông và chậm rãi nói:
"Hỡi người anh em, hãy cẩn thận giữ
mình kẻo mất linh hồn đấy".
Hai thái độ khác nhau đối với một
người lầm lỗi giữa dân làng và Đức Giám
Mục A-mô-la có thể giúp chúng ta hiểu giáo huấn
của Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay về việc sửa
chữa lỗi lầm của nhau. Chúng ta thấy,
ngược với phản ứng của dân làng,
Đức Giám Mục A-mô-la đã cố gắng áp dụng
lời khuyên của Chúa Giêsu. Trong một tình trạng khó
xử, chúng ta thấy, trước hết, ngài đã tìm
cách đem vấn đề đã được mọi
người bàn tán trở thành một vấn đề cá
nhân, để có dịp thuận tiện nói chuyện
diện đối diện với vị ẩn tu. Tiếp
đến, ngài đã không sửa lỗi ông như một
người có thẩm quyền, trái lại, ngài đã dùng
thẩm quyền của mình bảo vệ cho vị ẩn
tu, để sau đó có thể khuyên nhủ ông như
một người anh em. Sau cùng, dầu không cấu
kết với đám đông để khinh thường và
lên án vị ẩn tu đang vấp phạm, nhưng
cũng không im lặng làm ngơ, ngài đã nêu bật
mối nguy hiểm của lỗi lầm này đối
với phần rỗi của đương sự, qua
một lời khuyên nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn:
"Hỡi người anh em, hãy cẩn thận giữ
mình kẻo mất linh hồn".
Sửa chữa anh em là một điều rất
hợp thánh ý Chúa. Ngài không muốn cho tội nhân phải
hư mất mà được hối cải và
được sống. Sửa chữa nhau là điều
luật của bác ái: yêu tha nhân như Chúa yêu thương
chúng ta. Mà yêu người là muốn sự lành cho
người, là lo lắng kéo người ta ra khỏi tình
trạng tội lỗi, đưa đến chỗ thánh
thiện.
Nhưng để việc sửa chữa anh em đem
lại kết quả mong muốn, thì ngoài sự cầu
nguyện là việc rất cần thiết cho mọi
cuộc trở lại, chúng ta phải thực hiện theo
phương pháp và thứ tự như Chúa Giêsu dạy.
Trước hết là gặp gỡ riêng giữa hai
người, chỉ hai người thôi, ta và người
sai lỗi, nếu chưa kết quả, nhờ một hay
hai người khác cùng góp ý, nếu không kết quả
mới đưa ra cộng đoàn hay trình lên những
vị có thẩm quyền để giải quyết,
hoặc tiếp tục cầu nguyện. Nếu làm hết
cách theo khả năng mà chưa kết quả, hãy nhận
sự giới hạn của mình và phó dâng người anh
em cho lòng nhân từ của Chúa.
Như vậy, giúp nhau sửa chữa lỗi lầm,
thiếu sót là một việc rất tốt và rất
cần, nhưng khi làm việc này chúng ta phải nhớ là
chỉ nên gặp gỡ trực tiếp cá nhân mà thôi, cùng
lắm chúng ta mới nên nói qua trung gian, vì như vậy
tránh được một người khác biết lỗi
lầm đó, và càng tránh được nhiều bao nhiêu
càng tốt. Đồng thời chúng ta hãy tự hỏi:
"Nếu tôi là người được sửa sai
đó, tôi sẽ phản ứng thế nào?". Tự
hỏi mình như thế chúng ta sẽ biết mình phải
nói gì và phải cư xử ra sao, bởi vì mỗi
người đều có lòng tự ái.
Tóm lại, cầu nguyện cho nhau, cầu nguyện
với nhau và sửa chữa lẫn nhau, đó là ba
đặc tính của các cộng đoàn Ki-tô hữu
hoặc trong các đoàn thể, các gia đình, các giáo xứ.
Cầu nguyện cho nhau thì dễ, cầu nguyện với
nhau khó hơn một chút, vì phải đồng tâm nhất
trí, nhưng sửa chữa nhau là điều khó hơn
cả. Việc sửa chữa nhau đòi hỏi một
tình yêu thương cao độ, thứ tình yêu mà thánh Phaolô
nói là chu toàn được tất cả mọi
điều luật, nghĩa là gồm tất cả các
đức tính khác, thứ tình yêu thành thật, thiết tha,
thông cảm, cởi mở, đến nỗi người
sửa lỗi có thể nói được tất cả và
người được sửa lỗi có thể đón
nhận tất cả. Tình yêu nơi người sửa
lỗi nhiệt thành, muốn cho anh em nên tốt thật, và
sẵn sàng hy sinh thời giờ, sức khỏe, nhẫn
nại, chịu đựng, cũng như đem tất
cả tài năng để tìm ra những biện pháp
cần thiết, không kém tế nhị, để
đưa người anh em tới chỗ tốt lành thánh
thiện. Tình yêu nơi người được sửa
lỗi phải thiết tha với sự trọn lành,
tỏ ra biết ơn người sửa chữa mình,
khiêm tốn và vui vẻ đón nhận, cũng như
cương quyết thi hành những điều sửa
bảo để nên tốt.
|