Thập giá, biểu tượng
của tình yêu.
(Trích trong ‘Niềm
Vui Chia Sẻ’)
Văn sĩ Công giáo người Anh, tên là
Gilbert Chesterten, trong cuốn tiểu thuyết mang tựa
đề: “Bầu Trời Và Thập Giá”, đã kể câu
chuyện sau đây:
“Tôi biết có một người thù ghét
thập giá. Ông ta
tìm mọi cách để triệt hạ cho bằng
được. Bao nhiêu tác phẩm
nghệ thuật có hình thập giá ông đều xé nát.
Ngay cả cây thập giá bằng vàng ở cổ vợ ông,
ông cũng tìm cách để giựt đứt và liệng
đi. Ông bảo rằng thập giá là biểu tượng
của sự dã man, hoàn toàn đối nghịch với
niềm vui, với cuộc sống.
Ngày kia, không còn chịu
đựng nổi hình thù của thập giá nữa, ông
đã leo lên tháp chuông nhà thờ giáo xứ, đập
gẫy thập giá và liệng xuống.
Sự thù hằn đối với thập
giá không mấy chốc đã biến thành điên loạn. Một buổi chiều mùa hè nóng bức, ông
đứng tựa lưng vào một ban công gỗ,
miệng phì phà khói thuốc. Bỗng chốc, ông thấy
nguyên cả chiếc ban công gỗ biến thành một dãy
thập giá. Rồi trước mặt ông, đàng sau ông
nơi nào cũng có thập giá. Hoa cả mắt lên, ông
cầm gậy đánh đổ tất cả những cây
thập giá ấy. Vào trong nhà, bất cứ vật gì làm
bằng gỗ cũng được ông nhìn thấy
với hình thù thập giá. Không thể dùng gậy mà
đập nữa, người đàn ông đành phải
dùng đến lửa mới mau ra tiêu diệt
được thập giá. Thế là ngọn lửa
bốc cháy thiêu trụi căn nhà. Ngày hôm sau,
người ta tìm thấy xác của người đàn ông
đáng thương trong dòng sông bên cạnh nhà”.
Nhà văn đã
kết luận: “Nếu bạn bắt
đầu bẻ gẫy thập giá, thì chẳng mấy
chốc bạn cũng sẽ phá hủy chính cái thế
giới có thể sống được này”.
Thưa anh chị em,
với cái chết của Chúa Kitô, thập giá đã trở
thành biểu tượng của sự chiến thắng,
đó là chiến thắng của tình yêu trên hận thù. Nơi nào có thập
giá, nơi đó con người còn tin ở sức mạnh
của tình yêu. Đập đổ thập
giá, có nghĩa là chối bỏ tình yêu và nâng đỡ
hận thù. Một thế giới không có
tình yêu là một thế giới của chết chóc.
Không cần phải leo lên tháp chuông nhà
thờ để có thể triệt hạ thập giá. Hình thù của thập giá, dấu chỉ của
tình yêu đã được ghi khắc trên mỗi con
người rồi, bởi lẽ mỗi người
đều là giá máu của Chúa Kitô.
Trong Tin Mừng hôm
nay sau khi Chúa Giêsu báo trước cho các môn đệ cuộc
tử nạn thập giá của Ngài, Ngài liền mời
gọi: “Ai muốn theo Thầy, phải
từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”. “Bỏ mình,
vác thập giá mà đi theo Thầy”là
những yếu tố cấu tạo ra cuộc sống
của người môn đệ Chúa Giêsu. Những
điều kiện Chúa Giêsu đề ra cho các môn
đệ của Ngài cũng là những điều
kiện được đề ra cho chúng ta hôm nay. Những điều kiện này không dễ gì
được chấp nhận, vì nó bao gồm đau
khổ và tử nạn thập giá. Tuy nhiên, Chúa Giêsu
không những loan báo cuộc khổ nạn mà còn loan báo
cuộc phục sinh: “Ngày thứ ba sẽ sống lại”,
và lời loan báo đó đã được thực
hiện.
Anh chị em thân
mến, não trạng của con người ngày nay là: “Tôi
muốn sống cuộc sống của tôi”, nghĩa là
sống thoải mái, tự do, hưởng thụ, lạc
thú. Nhưng Chúa Giêsu nói với chúng ta lời
yêu cầu của tình yêu. Và thứ tình
yêu đích thực thì hoàn toàn ngược với những
gì thế gian đề ra cho chúng ta, đó là “hãy từ
bỏ mình”. Yêu là phải từ bỏ
mình để sống cho người mình yêu. Không có tình yêu đích thực nếu không có sự
từ bỏ. Yêu bao giờ cũng
phải trả giá đắt. Chẳng hạn, can
đảm khẳng định mình đi theo Đức
Kitô trong một môi trường thù địch, hoặc
giữ được ý thức san sẻ cho người
nghèo đói khi cuộc sống xung quanh chúng ta đều
kích thích mình lo tích trữ hay tiêu xài phung phí cho chính bản
thân; hoặc sống lương thiện trong công chuyện
làm ăn khi người ta cứ gian tham, bốc lột… Như thế, yêu thực sự, phải trả
cái giá phải trả. Hay nói như Tin
Mừng hôm nay: “Hãy từ bỏ mình”. Hãy
từ bỏ mình như thế để chứng tỏ
mình yêu Chúa thật tình.
Thưa anh chị em,
chúng ta thường bị cám dỗ thêm đường
thêm mật vào Tin Mừng cho dễ nghe, dễ nuốt. Nhiều
người, nhất là giới trẻ, thoạt tiên tỏ
ra say mê Chúa Giêsu như là thần tượng của họ
về tình huynh đệ, về công bằng, về tình yêu…
Nhưng khi phải thực hiện cụ thể câu:
“Từ bỏ mình, vác thập giá của mình mà đi theo Chúa Giêsu”, thì… họ giống như chàng
thanh niên giàu có đã từ bỏ Chúa Giêsu ra đi
trước con mắt thương tiếc của Ngài. Yêu
Chúa phải theo Chúa trung thành đến
tận cùng- đến Núi Sọ và Thập giá – Chính như
thế đó mà đau khổ có một ý nghĩa
đối với người Kitô hữu: đau khổ
làm cho người Kitô hữu giống Thầy mình và
kết hợp với Ngài. Nếu chúng ta yêu
mến Chúa thật lòng, chúng ta cũng phải yêu luôn cả
thập giá của Chúa, những thập giá lớn nhỏ
đủ cỡ mà Chúa gởi đến hằng ngày cho
chúng ta. Đức Hồng Y Suhard đã nói: “Chúng ta
đừng bao giờ tìm Chúa` Kitô mà không có Thánh giá, và
cũng tránh tìm Thánh giá nào không có Chúa Kitô”.
Cái nghịch lý
của thân phận người Kitô hữu là: “Ai muốn
cứu mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai liều
mạng sống mình (hiến dâng mạng sống mình vì tình
yêu) thì sẽ tìm được mạng sống ấy”.
Chân lý này chỉ sáng tỏ sau ngày Phục Sinh. Vì vậy,
nếu Chúa Giêsu “ngày thứ ba Ngài sống lại”, thì
người Kitô hữu trung thành đi theo Chúa Giêsu trên con
đường “từ bỏ mình, vác thập giá”, cũng
sẽ có “ngày thứ ba”của mình, ngày phục sinh vinh quang.
Con đường thập giá là con đường dài,
gồ ghề và đầy bóng tối. Nhưng đó là con
đường nhờ đó mà tình yêu đã gặt hái
được chiến thắng vĩ
đại nhất, chiến thắng trên tội lỗi và
sự chết của cả loài người.
Anh chị em thân
mến, mỗi lần cử hành Thánh lễ là mỗi
lần tái diễn hy lễ trên thập giá của Chúa Giêsu. Chúng ta cùng nhau
nguyện xin Chúa cho chúng ta khi tham dự Thánh lễ, biết
khám phá mầu nhiệm tình yêu và cứu chuộc của
Chúa, đồng thời biết lấy tình yêu đáp
trả tình yêu cũng một cách như Chúa, để
thập giá dẫn đưa tất cả chúng ta
đến vinh quang phục sinh với Ngài.
|