YẾU BÓNG VÍA
Các cụ ta xưa thường hay gọi những anh
chàng nhát không dám đi một mình trong đêm tối là “yếu
bóng vía”, vì hay sợ ma nhát. Mà kể ra cũng lạ lắm,
những anh chàng yếu bóng vía ấy nếu ban ngày có ai hỏi
đến chuyện ma cỏ, thì lại rất hùng dũng
vỗ ngực xưng mình là người can đảm số
một, chẳng ma quỷ nào làm gì nổi. Lạ hơn nữa
là nếu vì một lý do gì bất đắc dĩ phải
một mình đi trong đêm tối, thì chỉ cần một
con đom đóm bất chợt bay ngang, hoặc một con
cú thình lình rúc lên một tiếng, thì bảo đảm anh
chàng đó ngất xỉu ngay, hoặc ít ra thì cũng mồ
hôi đầm đìa, nói không thành tiếng! Rõ thật là “thần
hồn nhát thần tính”! Ngoài mặt thì không sợ
ma, nhưng trong lòng thì bất cứ một cảnh giới,
một hiện tượng nào cũng có thể là ma
được cả. Ấy mới chết
một cửa tứ.
Nói chuyện sợ ma để có cái cớ suy niệm
bài Tin Mừng hôm nay, bởi bài TM hôm nay trình thuật về
biến cố Đức Giê-su đi trên mặt biển,
khiến các môn đệ hoảng hồn lại tưởng
là ma! Người bộc lộ rõ nhất tâm
trạng này lại chính là Thánh Phê-rô. Như
vậy thì có phải thánh nhân là người "yếu bóng
vía" hay không? Nếu tìm hiểu kỹ
thì chắc chắn thánh Phê-rô không phải típ người
"ngoài mịêng thì hùng hồn, nhưng trong lòng thì... thỏ
đế có hạng". Thánh nhân có một
đức tính bộc trực, ngay thẳng, trong lòng
nghĩ sao thì nói ra như vậy, không hề màu mè, tô vẽ.
Cũng vì đức tính ấy, nên ngài đã nhiều lần
bị Thầy quở trach, thậm chí có lần còn bị gọi
là "Sa-tan" ngay sau khi vừa tuyên xưng Thầy là Con
Thiên Chúa (Mt 16. 13-20), bởi "vì tư tưởng của
anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của
loài người" (Mt 16, 23). Rõ ràng thánh nhân chẳng "yếu
bóng vía" một chút nào.
Nếu không yếu bóng vía thì tại sao vừa mới
chia tay Thầy ở bờ bên kia, bây giờ
thấy Thầy đi trên mặt biển trở lại với
mình, thánh nhân lại la lên "ma đấy"? Thầy
đã trấn an: "Cứ yên tâm, chính Thầy đây,
đừng sợ!", vậy mà còn
đặt điều kiện "Thưa Ngài, nếu quả
là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà
đến với Ngài." Tuy nhiên, bình tĩnh đọc
tiếp đoạn trình thuật này, vấn đề sẽ
sáng tỏ ngay. Vâng, "Ông Phê-rô liền thưa với
Người: "Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin
truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với
Ngài." Đức Giê-su bảo ông: "Cứ đến! " Ông Phê-rô từ thuyền
bước xuống, đi trên mặt nước, và đến
với Đức Giê-su. Nhưng thấy gió thổi
thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên:
"Thưa Ngài, xin cứu con với! " Đức
Giê-su liền đưa tay nắm lấy
ông và nói: "Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi? " Khi
thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng ngay. Những
kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói:
"Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa!" (Mt 14, 28-33).
Cuối cùng thì có thể kết luận :
Thánh Phê-rô (kể cả các môn đệ khác nữa) không
"yếu bóng vía", mà là "yếu đức tin".
Lời Thầy quở trách đã quá rõ ràng "Người
đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi?"
Cũng chính vì thế nên không chỉ lần này thánh nhân tuyên
xưng "Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa!", mà sau này
còn khẳng định chắc nịch "Thầy là
Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống." (Mt 16, 16) ; để rồi sau đó lại chối
Thầy 3 lần trong một đêm, trước một
đứa tớ gái nhà Cai-pha. Hành trình đức
tin của người Ki-tô hữu ngày nay cũng có thể
so sánh với cuộc đọ sức của Phê-rô đã
trải qua trên mặt biển. Phê-rô có những
bước đầu chắc chắn, mạnh dạn.
Chúng ta cũng đã có những bước khởi đầu
như thế để đi theo Chúa. Rồi năm tháng trải qua, gió ngược nổi
lên, và bắt đầu nhen nhúm những nghi ngờ khiến
lòng hoang mang lo sợ. Và thế là, con
người nặng dần và muốn chìm nghỉm trước
sóng gió cuộc đời. Ngày xưa Phê-rô chối bỏ
đức tin chỉ vì một đứa tớ gái nhà
Cai-pha, ai cũng cho là thỏ đế ;
nhưng ngày nay còn hơn thế nữa kia. Không ít người
chẳng bị ai cật vấn, tra hỏi, chỉ mới
nghe đồn, nghe nói thôi, đã vội vàng cất giấu
bàn thờ để chưng ảnh lãnh
tụ. "Chưa khảo đã xưng" (tục ngữ
VN), chưa ai bắt đã vội vàng khai là "không tôn giáo" ! Hoá cho nên, rất cần phải có
liều thuốc chữa căn bệnh "yếu bóng
vía" và "yếu đức tin", đó là điều
tất yếu.
Để chữa được căn bệnh "yếu
bóng vía" thì điều tiên quyết là bản thân phải
có một quyết tâm, tiếp theo là phải thực sự
va chạm với thực tế các sự kiện diễn
ra trong cuộc sống, trong thiên nhiên, để mở rộng
đầu óc mà hiểu rằng có một Đấng Quyền
Năng quan phòng mọi sự trong vũ trụ. Đấng
ấy chỉ có thể là "ông Trời", là
"Thượng đế", là "Thiên Chúa", mà
thôi. Tin vào Đấng ấy, thì ma mị quỷ
quái chẳng làm gì được. Còn căn bệnh
"yếu đức tin" thì cũng đừng vội
bi quan, bởi đó cũng là căn bệnh của những
người "yếu bóng vía" và nói chung, của tất
cả mọi người trần thế. Duy chỉ có
điều, muốn chữa được căn bệnh
này, ngoài vấn đề hết sức cần thiết là
trau giồi, củng cố cho bản thân một niềm
tin vào duy nhất một Thượng đế, còn cần
phải ý thực rằng con người là mỏng giòn là yếu
đuối, không thể tự mình làm được công việc
to tát ấy nếu không biết cậy dựa vào Đấng
Bảo Trợ, Người sẽ bảo vệ và trợ
giúp đắc lực tuyệt đối cho những kẻ
tin vào Người. Đấng ấy cũng chính là Thượng
đế, là Thiên Chúa, là ông Trời, và đó chính là Ngôi Ba
Thánh Thần vậy.
Xin đừng bao giờ nói: "Thưa Ngài, nếu quả
là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà
đến với Ngài", mà hãy luôn luôn nói, mạnh dạn
nói, tha thiết nói, nói với tất cả chân tình:
"Thưa Ngài, xin cứu con với!" Vâng, "Libera me, Domine", Lạy Chúa, xin
thương xót con, xin cứu vớt con, bây giờ và mãi
mãi, bây giờ và trong giờ lâm tử. Amen.
JM. Lam Thy ĐVD.
|