“Lời Mẹ ru con
đến những khu vườn”
Ru con trưa nắng (í a) trong mộng,
cười ngon.
Ru mộng con thơm, lời Mẹ
ru con nghe ra nỗi niềm.
Ru con nghiêng nằm con ngủ giấc tròn, cho mẹ
ngồi trông..”
(Trịnh Công Sơn – Lời Mẹ ru)
(Rm 3: 8)
Có lẽ cũng phải nói
ngay ở đây rằng: ru cho con
ngủ, vẫn cứ là chức năng của
người mẹ, mà thôi. Và hơn nữa, ru
con ngủ đến độ “con
ngủ giấc tròn, cho mẹ ngồi trông…” thì chừng
như, đó vẫn là đặc trưng/đặc thù
riêng của mẹ Việt Nam, mà thôi. Phải
thế không bạn? Phải thế không
tôi?
Thật
ra thì, với tác giả họ Trịnh, lời Mẹ
Việt Nam ru, còn
mang nhiều ý nghĩa khác nữa như:
“Thuở mẹ ru, mẹ ru
con ngủ,
Con ngủ trên mây, con ngủ trên mây
Tiếng khóc ban đầu, ban đầu
còn đau, còn đau, còn đau…”
(Trịnh Công Sơn – bđd)
Thật
sự thì, tiếng “khóc ban
đầu, ban đầu”, “còn
đau, còn đau”, chắc gì là tiếng của con
trẻ, mà có khi còn là tiếng của bà mẹ nữa,
chứ không chừng. Như truyện kể, ở ngay
dưới:
“Có chú bé con, cứ lon ton chạy
đến bên mẹ rồi lại hỏi:
-Mẹ
ơi, sao mẹ lại cứ khóc hoài khóc mãi thế hả
mẹ?
-Tại
vì… ừ, tại vì Mẹ là phụ nữ.
-Con vẫn chưa hiểu ý Mẹ muốn nói gì. Là
phụ nữ, sao mẹ lại cứ phải khóc như
thế?
-Mẹ có nói nhiều, thì con cũng chẳng bao
giờ hiểu được điều ấy đâu.
Sự đời là thế đó…
Thời gian trôi nhanh. Người con dấu yêu vẫn không tìm ra
được câu giải đáp, chú bé lại lon ton
đến hỏi bố:
-Bố
ơi, sao mẹ lại hay khóc thế hả bố?
-Phụ
nữ là thế đấy con à. Khóc, là bản chất
của phụ nữ mà!
Chú bé con nay lớn dần thành trai tráng, còn rất
trẻ. Dù thế, chú vẫn hỏi mình và hỏi
người: sao phụ nữ, lại cứ phải khóc
nhỉ?
Cuối cùng, thì người trai trẻ chạy
đến bèn nhà hiền triết, rất kinh nghiệm, thì
được vị ấy cho biết: “Khi xưa
Thượng Đế tạo nên đàn bà, Ngài đã ban cho
họ nhiều cung cách đặc biệt, khác hẳn nam
nhân. Ở đôi vai, Ngài ban cho họ
đủ sức cứng cát, để họ có thể
đùm bọc cả và thế giới. Với đôi tay, Ngài tạo cho họ đôi tay mềm
mại tươi mát. để, họ
vỗ về nhiều yêu thương. Nơi tâm can, Ngài còn
ban cho họ sức mạnh tiềm ẩn, công thêm lòng kiên
nhẫn vượt mức chịu đựng, để
các bà có thể cưu mang dỗ dành cả đàn con đông
đảo. Ngài cũng phú ban cho họ lòng dũng cảm
khó sánh vì, để họ có thể chăm lo nuôi nấng gia
đình nhỏ. Cũng rất khó.
Khó đây là ở chỗ: họ có thể đùm
bọc và phục vụ bạn bè/người thân cả
khi người đó có xuôi tay, ngã
gục. Có điều tuyệt vời hơn nữa, là: dù
nhọc nhằn, mệt mỏi mấy đi nữa, các bà
các cô vẫn chẳng khi nào hé miệng để vãn than,
nỗi nhục nhằn. Thượng Đế lại
cũng ban cho người phụ nữ phụ một tình
cảm tươi mát, dễ chịu để các bà có
thể thương yêu đàn con đông đảo, ở
mọi nơi. Suốt đời.
Cả vào lúc, đàn con lớn nhỏ cứ hè nhau làm
mẹ mình đau khổ.Thượng Đế vẫn ban
cho các bà một sức mạnh vô song, để còn nâng
đỡ chồng chỏi mọi khuất tất, mỗi
khi người chồng của mình vấp ngã. Làm như
thế, Thượng Đế tạo dựng phụ
nữ từ xương thịt của người nam.
Để bảo vệ con tim của
họ.
Không những thế, Ngài còn ban cho các bà tính khôn ngoan,
sáng suốt để biết rằng: người
chồng tốt, là nguời chẳng bao giờ làm tổn
thương danh dự phụ nữ. Không khi
nào phụ rẫy vợ mình. Có thế, người
người mới thông hiểu được sức
chịu đựng vô song, của bất kỳ
người nữ nào khác. Chỉ phụ nữ, mới có
thể đứng cạnh và đứng sau chồng mình,
tạo thuận lợi cho chồng thành công. Nhằm giúp
tất cả nữ phụ hoàn thành chức năng, Ngài
trao phó, Thượng Đế lại đã ban thêm cho
phụ nữ nguồn nước mắt dôi dào, dễ
rơi trào. Thế nên, mỗi khi ta thấy người
phụ nữ khóc, hãy đem bình an đến với
họ, tự thâm tâm. Hãy trân trọng giọt “nước
mắt ngà, của phụ nữ…”
Khóc, vào
khi ru con ngủ, các bà mẹ đều
có thể khóc bằng tiếng ru vời vợi, như
ở dưới:
“Lời mẹ ru đêm
vắng ngón tay hồng
Ru con khôn lớn ( .í... ... a) con Rồng
Rồng Tiên con ngủ cho yên.
Một đời ru con nên mắt ưu phiền
đôi khi cũng ưu phiền con ngủ giấc hiền
Mưa nhỏ ngoài đêm lá đổ ngoài sân
Lá đổ ngoài sân để ru mẹ ngủ…”
(Trịnh Công Sơn – bđd)
Khóc,
khi nhớ con, mẹ nào mà chẳng khóc bằng nuớc
mắt, cũng rất thật. Chí ít, là khi, người
mẹ để mất đi đứa con, chưa
gặp mặt. Hoặc, khi lòng mình nhiều hối hận,
hơn một lần trót dại. Nghe xúi dại. Và, cứ
tưởng Đạo mình sẽ dễ dãi, cũng bỏ
qua.
Khóc,
nhiều khi, không chỉ là chức năng của riêng
người mẹ. Mà là, cung cách diễn tả nỗi
niềm chua cay. Nghẹn ngào. Khó bộc lộ. Khóc, có lúc, là
hối hận triền miên, do sai sót. Không nắm rõ tình
tiết luật lệ, ở Đạo Chúa. Như, câu
hỏi của độc giả nọ gửi về ban
biên tập báo The Catholic Weekly ở
Sydney, với lời lẽ đơn sơ. Thật thà. Và
dễ cảm thông như sau:
“Tôi lấy làm lạ, sao có
một số báo Công giáo lại cứ cho rằng: việc
nạo giết thai nhi, theo luân lý, chẳng bao giờ
được cho phép làm thế, trừ khi sự sống
của người mẹ có nguy cơ không cứu nổi,
nếu sanh con. Nay, xin mạn phép hỏi linh mục
rằng: quyết đoán như thế có đúng không? Trường
hợp này là thế nào?(Một
giáo dân)
Với đức thày nhà
Đạo ở Sydney vốn rất nghe quen và chuyên trị
về thần học/giáo luật, thì câu hỏi đây, tuy
đầy thắc mắc, nhưng cũng dễ. Dễ,
là vì xưa nay có bao giờ Hội thánh lại ung dung cho phép
những chuyện như thế xảy ra đâu. Thế
nên, lời bàn của Đức thày, ở đây, vẫn
thế này:
“Ông bạn ngạc nhiên là
phải. Bởi, có khi nào chuyện nạo phá thai lại
được cho phép thực hiện cách dễ dàng như
thế đâu. Cả khi sự sống của người
mẹ khó có cơ cứu vãn nữa. Nhưng, hãy để
tôi có đôi lời giải thích, cho minh bạch. Ngọn
ngành.
Chân Phước Giáo Hoàng Gioan
Phaolô II cũng đã đề cập rất dài về
vấn đề này, trong tông thư có tựa đề là Evangelium
Vitae (tức “Lời Sự Sống”) ban hành năm 1995. Nhận thấy có sự mù
mờ dễ lẫn llộn trong đầu óc của
rất nhiều người về định nghĩa
thế nào là phá thai, Chân Phước Giáo Hoàng Gioan Phaolô II
đã định nghĩa rất rõ như sau: “Nạo
phá thai có suy tính đơn giản vẫn là hành động
giết người, cách trực tiếp/có cân nhắc, dù
dưới hình thức nào cũng thế. Giết
người, ngay giai đoạn đầu bản thể
vừa hiện hữu, cho đến khi cưu mang và sinh
đẻ.” (x. Tông thư Phúc Âm
của Sự Sống #58)
Sau khi tóm
tắt các luận cứ từ luật tự nhiên, ngang qua
Kinh thánh, Truyền thống và Giáo huấn của Hội
thánh, Chân Phuớc Gioan Phaolô II đã khẳng định
với quyền uy đầy đủ của vị Giáo
hoàng đương đại bằng ngôn từ không
mờ tối, ngài còn nói rất rõ: Hội thánh nghiêm cấm
việc phá thai, như sau: “Với
quyền uy được Chúa ủy thác cho thánh Phêrô và các
vị kế nhiệm của ngài cùng hiệp thông với
các Giám mục –là các vị từng lên án việc phá thai trong
nhiều trường hợp có hội ý cẩn trọng
được lan truyền nhiều nơi trên thế
giới, các vị đã đồng chấp thuận
về tín lý này- Tôi tuyên bố
rằng việc trực tiếp phá thai, là việc nạo
giết thai nhi có ý thức coi đó như mục đích
hoặc phương tiện, cốt tạo sự bất
ổn nặng về luân lý, bởi đây là hành
động giết người có chủ tâm. Rõ rang là,
giết chết đi hữu thể vô tội.” (x. Tông thư Lời của Sự
Sống #62)
Và Chân Phước Gioan Phaolô
II cũng lặp lại lời khẳng định
rằng giáo huấn này không luật trừ: “Không
một ai, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, bằng vào
bất cứ mục đích gì, ngang qua luật pháp gì
lại có thể biến hành động tự nó đã phi
pháp, lại trở thành hợp lệ được. Bởi,
điều ấy nghịch với Luật của Chúa
viết trong tâm khảm mỗi người,
được chính lý trí của mình dạy cho mình biết,
và cũng được Hội thánh công bố, cách minh
nhiên.” (x.Tông Thư Lời
Sự Sống như đã dẫn #62)
Qua Giáo huấn không sai sót này,
rõ ràng việc nạo giết thai nhi chẳng bao giờ
được biện minh, cho phải lẽ. Dù, có
để cứu vớt sự sống của
người mẹ, đi chăng nữa. Cũng không
thể chấp nhận được. Chính Đức Chân
Phước Gioan Phaolô II từng nói rõ: “Không hoàn
cảnh nào. Cũng chẳng vì mục đích gì hết…” lại có thể biến việc
nạo giết thai nhik thành hành động hợp lệ,
được hết.Dù cho có sử dụng việc đó
như cái cớ để cứu vớt sự sống
của người mẹ, nữa.
Nói khác đi, việc này cũng
đơn giản như sử dụng nguyên tắc ai
cũng biết là cứu cánh biện minh cho phương
tiện được. (x. Rm 3: 8). Trực tiếp nạo
giết thai nhi, vốn là hành động bất
hợplấy sự sống của chính mình
được.
Thánh nữ Gianna Beretha Molla còn
chỉ dẫn nhiều điều về vấn
đề này. Là một bác sĩ khoa nhi người Ý có ba
con rất kinh nghiệm về sinh sản, thánh nữ
lại được chẩn đoán là ngay vào tháng thứ
hai bào thai em bé có xơ bướu ở tử cung. Bác
sĩ đề nghị bà hoặc nạo phá, bào thai
hoặc cắt khối u độc ấy mới tránh
được mọi rắc rối về sau. Bà bèn
chọn giải pháp sau. Quyết tâm cứu thai nhi, bằng
mọi giá. Cũng may, là vụ giải phẫu thành công
cứu được thai nhi dù nguy hiểm cho tính mạng
của người mẹ. Và 7 tháng sau, khi phải quyết
định, một là sự sống của chính mình
hoặc của đứa con, thì bà nói với bác sĩ
giải phẫu rằng: “Nếu các ngài phải
quyết định chọn lựa chính tôi hoặc
đứa bé, thì hãy cứ chọn đứa trẻ,
đừng do dự. Tối nhắc lại, hãy cứu em
bé.”
Vào tảng sáng ngày 21/4/1962,
Gianna sinh con gái bèn đặt tên cho bé là Gianna Emanuela. Và, bác
sĩ làm đủ mọi cũng không cứu sống
được cả mẹ lẫn con, nên một tuần
lễ sau đó, tức ngày 28/4/1962, trong cơn đau
đến cùng cực, bà đã kêu tên cực trọng mà
rằng: “Lạy Đức Giêsu, con yêu Chúa hết
long. Lạy Đức Giêsu, con yêu Chúa hết long hết
linh hồn con. Con phú hồn con trong tay Chúa.” Và, bà đã trút hơi thở cuối cùng, ngay sau
đó. Hưởng dương 39 tuổi. Và, chính Chân
Phước Gioan Phaolô II là người đã phong thánh cho
Gianna Beretta Molla vào ngày 16/5/2004.
Trong đời mình, thánh
nữ Gianna Beretta Molla đã sống đích thực lời
dạy của Hội thánh trong việc bảo vệ
sự sống của thai nhi, hy sinh chính cuộc đời
mình hơn là giết chết chính con mình. Có lần thánh
nữ từng quả quyết: “Với
tư cách là y sĩ, không ai được phép can thiệp
vào sự việc này. Quyền của con trẻ có ngang
bằng quyền của người mẹ, phải
được sống. Không một y sĩ nào lại có
quyền quyết định những việc như
thế. Giết bào thai trong bụng mẹ, tức là mang
tội tày trời, với nhân thế.” (x. Lm John Flader, The Catholic Weekly 20/11/2008, tr. 10)
Tội
tày trời, bao giờ chẳng là thế. Chí ít, là theo
luật Đạo. Luật tự nhiên. Luật của
lương tâm. Trách nhiệm. Có nhân quyền. Người
nhà Đạo, không có gì phải chối cãi. Không giống
như người đời, ở ngoài đời,
vẫn cứ ru ời ợi, nhưng lời ru còn vang
vọng rất nhiều đời. Nhiều kiếp
người, như sau:
“Lời mẹ ru như tiếng
hát trên trời
ru con ru mãi (i...i... a...)
Nên người mẹ vui
Ru bạc tóc thôi
Đời mẹ ru con mây kia
cũng buồn
Nên mây xa đường
trần
con ngủ giấc hồng
cho mẹ tròn lưng
Thuở mẹ ru
mẹ ru con ngủ
Con ngủ trên mây
con ngủ trên mây
Tiếng khóc ban đầu
ban đầu
còn đau
còn đau
còn đau…”
(Trịnh
Công Sơn – bđd)
Cũng một
lời lẽ rất tương tự, thánh nhân nhà Đa
vẫn từng ru dân con trong Giáo hội, để rồi
hỏi:
"Sao
ta không cứ làm điều dữ đi,
để nhờ đó mà
được điều lành? "
như có những kẻ vu cho
chúng tôi
nói câu đó.
Họ có bị kết
tội cũng là đích đáng.”
(Rm 3:
8)
Cũng trong tình
huuống rất “ru ời ợi”, thánh nhân còn khẳng
định them:
“Người Do-thái chúng tôi có
hơn gì người khác không?
Không hơn gì cả!
Quả thế, chúng ta đã
chứng minh rằng
mọi người, Do-thái
cũng như Hy-lạp đều bị tội lỗi
thống trị.
Như có lời chép rằng:
Không ai là người công
chính,
dẫu một người
cũng không;
chẳng ai có lương tri,
chẳng ai kiếm tìm Thiên
Chúa.
Người người
đã lìa xa chính lộ,
chỉ biết theo nhau làm
chuyện suy đồi;
chẳng có một ai làm
điều thiện,
dẫu một người
cũng không.”
(Rm 3:
9-12)
“Chẳng một
ai làm điều thiện”. Phải chăng đó là một
nhận định, về cách hành sử của
người đời. Xưa cũng như nay. Một
hành xử, nhìn theo nhãn giới của nghệ sĩ ở
đời, sẽ như sau:
“Rồi
một mai con đã lớn khôn rồi
con thôi thơ ấu (... ...a)
Mẹ rời thật mau
Mẹ rời chiêm bao
Đời mẹ ru con bao lâu mỏi mòn
Nên lâu cũng mỏi mòn
Bây giờ mẹ nằm
Lá đổ ngoài sân..”
(Trịnh Công Sơn – bđd)
Hẳn
bạn cũng như tôi, sống ở đời,
chẳng dám quyết đoán những lời như thế.
Bản thân tôi, đâu là người lành thánh, nên càng không dám
nói. Và, cũng chẳng dám ru. Lâu lâu, giỏi lắn cũng
chỉ dám quay về với chuyện vui ngưởi
đời kể lể, mà nhận ra được chân lý
nào đó. Chí ít, là thứ chấn (tình rất có) lý, của
cuộc đời, ở phía chân trời nào đó, có
những truyện kể rất ngắn để suy
tư, như câu truyện ở bên dưới, rất
ư là ngắn. Không khó hiểu. Dễ lựa chọn:
“Truyện rằng:
Ở
ngoà toà hôm ấy, vị quan toà chất vấn bị can,
bằng ngôn ngữ không mấy khó hiểu, như câu
hỏi:
-Có
phải bà là vợ của nạn nhân không?
-Chính
là thế, thưa toà.
Thế
tại sao bà lại dính vào chuyện thúc ép ông nhà tự
vẫn?
-Không
phải thế đâu, thưa Toà. Tôi nói nhỏ với ông
ấy có vài câu rất đơn giản, răng: “Này,
tôi bảo cho mà biết: đừng có hòng Mà tính chuyện
ly hôn với chẳng ly dị. Giữa tôi và đầu xe
lửa, ông cứ việc chọn”. Và thế là ông ấy chọn cái đầu tầu
khỉ gió kia, đấy chứ…”
Vâng.
Chính thế. Rút cuộc một đời, chuyện gì
cũng chỉ là lựa chọn chọn. Lựa chọn
sự sống, của riêng mình, hay của ai đó. Chí ít, là
con mình. Còn ở trạng thái thai nhi. Chọn ai và chọn gì
cũng đều kéo theo một hậu quả. Có khi là
sơ xuất, đến chết người. Cuối
cùng, cuộc sống nhà Đạo cũng thế. Tức, cũng
tùy vào lựa chọn của mỗi người. Bởi
thế nên, vấn đề đặt ra hôm nay, chính là: Tôi
sẽ chọn thứ gì đây. Niềm vui. Sống ích
kỷ. Hay, huấn truyền cùng Lời Vàng của Hội
thánh, rất Kitô? Câu trả lời xin dành cho tôi. Cho bạn.
Cho mọi người.
Trần Ngọc Mười Hai
Chỉ dám chọn
cho mình,
một quyết định
liên can đến chính mình mà
thôi.
Chẳng dám khuyên,
cũng chẳng chọn
giùm ai.
Bao giờ..
.
|