Phần thưởng
"Kẻ nào tiếp đón một tiên tri
vì danh nghĩa là tiên tri, thì sẽ lãnh phần thưởng
của tiên tri" (Mt 10:41).
Thời nay, mỗi lần đi
đâu xa, người ta có thể ghé vào quán cóc bên
đường hay tiệm ăn trong phố để mua
chút gì lót dạ; người ta cũng có thể thuê một
quán trọ bình dân hay khách sạn hạng sang để trú
ngụ qua đêm. Nhưng trong thời tiên tri Elisa, làm gì có
được chuyện đó, dù rằng người du
hành có nhiều tiền mấy chăng nữa, cũng khó
kiếm được hàng quán để ăn uống và
nghỉ ngơi. Thế nên ai khởi sự đi xa, ra
khỏi phạm vi gia đình hoặc làng xóm là bắt
đầu lệ thuộc vào lòng hiếu khách của
những người xa lạ để sống còn.
Elisa vô cùng may mắn khi gặp
được người phụ nữ ngoại bang
ở thành Sunam đón tiếp và mời dùng bữa với
danh nghĩa là một tiên tri, "vị thánh của Thiên
Chúa." Người phụ nữ này vốn giàu có và
đạo đức. Thấy Elisa thường qua lại
thành Sunam nên bà mới bàn với chồng cất một
căn phòng trên gác cao, có "một cái giường,
một cái bàn, một cái ghế, và một cái đèn,
để mỗi khi đến, ông ở đó."
Trước lòng hiếu khách cao quí đó, tiên tri Elisa
muốn thưởng công cho hai vợ chồng. Thế
rồi khi biết người chồng đã già mà vợ
lại chưa con, Elisa liền hứa cho bà được
"sinh một cậu con trai vào năm tới."
Đây quả là phần thưởng
vượt quá ước mơ. Nhưng đó cũng
mới chỉ là phần thưởng dành cho những
người đón tiếp tiên tri. Còn phần thưởng
của Thiên Chúa dành cho những người xử tốt
với chính môn đệ Ngài còn đáng mong đợi
hơn nhiều.
Ngày xưa, khi dân chúng của một
làng hay thành nào đón tiếp Đức Giêsu, lập
tức nơi đó nhận được phần
thưởng của Thiên Chúa: bệnh nhân được
chữa lành, tội nhận được tha thứ,
người nghèo được loan báo Tin Mừng. Còn
với nơi nào từ chối đón tiếp Ngài hay các môn
đệ, phần dành cho nơi đó chỉ là chút bụi
bàn chân.
Người Do thái thường
cảm nhận: khi tận tâm đón tiếp vị
đại diện của ai là như chân thành đón
tiếp chính người đó. Thành ra khi đón nhận các
môn đệ Đức Kitô thì không khác gì đón nhận
chính Ngài, mà đón nhận chính Ngài cũng có nghĩa là
đón nhận chính Thiên Chúa.
Trong một thế giới, khi chủ
nghĩa cá nhân ích kỷ khép kín lòng người, Tin Mừng
của Đức Giêsu lại vang lên lời mời gọi
mở lòng, hiếu khách. Nói đúng hơn, Ngài kêu mời con
người bước vào hành trình yêu thương mà hình
thức đơn giản nhất là việc đón
tiếp. Một nhà tư tưởng đã viết:
"Tiếp đón niềm nở chính là hình thức vui
tươi của lòng yêu thương."
Lắm khi người ta dễ dàng
tiếp đón các nhân vật nổi tiếng như các
đấng tiên tri, người công chính, vị tư
tế ..., và chắc chắn họ sẽ nhận
được ân phúc mà Thiên Chúa ban thưởng cho
những con người dấn thân cao cả đó. Thế
nhưng Đức Giêsu còn đi xa hơn khi mời gọi
người ta nới rộng sự tiếp đón
đến các kẻ bé mọn, người bị bỏ
rơi, người già đau yếu, thai nhi vô tội....
Những con người này cũng cần được
ân cần tiếp đón như sứ giả của
Đức Kitô. Và chỉ "một bát nước lã"
cho họ uống thôi cũng đủ cầm chắc
phần thưởng Thiên Chúa trao ban rồi.
Tiếp đón không chỉ thuần túy
là mở cửa nhà, mở hầu bao, mở chum
nước, nhưng đúng hơn là mở rộng con tim.
Chỉ khi rộng mở tâm hồn, con người mới
thật sự lớn lên trong cảm thông, tương quan,
tình thân, và hiệp nhất. Một tác giả đã nhận
định: "Sống là phải mở ra. Như cánh hoa
mở ra với mặt trời, như dòng sông mở ra
với biển khơi, như cơ thể mở ra
với khí trời và ánh nắng. Mở ra như thế là
đòi hỏi thiết yếu của sự sống."
Phương diện thể chất còn cần mở ra
để được sống, huống chi là
phương diện tâm linh.
Mở ra nào cũng có nguy cơ tiêu hao
mất mát. Khi can đảm mở rộng con tim là sẵn
sàng chấp nhận đau thương rướm máu.
Thế nhưng nếu chỉ lo khép kín trong ích kỷ là
tự đi vào huỷ diệt, còn khi biết rộng
mở cho yêu thương là bắt đầu tìm gặp
sự sống: "Ai cố giữ mạng sống mình thì
sẽ mất. Ai dám mất mạng sống vì Thầy thì
sẽ tìm lại được nó" (Mt 10:39).
Yêu thương phải là nền
tảng của mọi dâng hiến. Bởi vì nếu tôi
đem cả gia tư vốn liếng mà phát chẩn; và
nếu như tôi nộp mình chịu thiêu, nhưng lại
không có lòng mến thì cũng hư không vô ích cho tôi (1 Cor
13:3).
Yêu thương làm nên sự sống,
nhưng yêu thương nào cũng mời gọi hy sinh
hiến dâng. Hy sinh không phá huỷ con người, cũng
không là cách tự tử cuồng tín, song là lối
đường tạo nên những người đàn ông
và đàn bà cao cả nhất (Noel Question).
Yêu thương khiến người
ta tha thiết mở cửa tâm hồn ra với thế
giới (dù cửa nhà có đang khép kín) để dám đón
nhận tất cả và hy sinh cho tất cả. Alain
Cavalier, người thực hiện cuốn phim về
Chị Thánh Têrêsa và được giải thưởng
Cannes cao quí đã phát biểu như sau: "Rút mình khỏi
thế giới, một mình trong phòng kín... đóng kín lại
để mở ra nhiều hơn, tốt hơn." Và
rồi, nhờ mở ra trong khát mong yêu thương tròn
đầy, nên tuy không đi truyền giáo đâu xa hơn
bốn bức tường tu viện, Têrêsa vẫn là quan
thầy của các vùng truyền giáo, không làm linh mục
để hoán đổi một linh hồn tội lỗi,
nhưng đã vực dậy bao cõi lòng lao đao lạc
lối, không giảng một bài nảy lửa làm rúng
động tâm linh, nhưng lại là tiến sĩ của
con đường thơ ấu dẫn bao tâm hồn
đến với Tình Yêu.
Chị Thánh đã mở trái tim mình
để đón tiếp Tình Yêu nên đã lãnh
được phần thưởng của Tình Yêu.
Thế ra, tuy không phải là tiên tri hay
nhà thừa sai truyền giáo, tuy không phải là linh mục
hay thành viên trong các tu viện đó đây, nhưng nếu
biết mở lòng cho yêu thương, kính trọng, cầu
nguyện và đỡ nâng những bước chân rao
giảng Tin Mừng, tôi sẽ có được phần
thưởng mà Đức Kitô sẽ dành ban cho các sứ
giả kiên trung của Người.
|