NỖI
LÒNG
(Chúa
Nhật XII TN, năm A)
“Đừng
sợ chi cả!” (St
15:1; St 21:17-18; St 26:23-24; St 35:16-17; St 43:23; St 46:1-4; St
50:18-21; Xh 14:13; Đnl 31:6; Is 41:10; Is 41:13; Is 43:1; Is
43:13; Gr
46:27-28; Gr 51:46; Mt
10:26; Mt 10:28; Mt 10:31; Mt 14:27; Mt 17:7; Mt 28:5; Mt 28:10; Mc
5:36; Mc 6:50; Ga 14:27; Lc 1:13;Lc 1:30; Lc 2:10; Lc 5:10; Lc 12:4;
Lc 12:7; Lc 12:32; Lc 21:9; Ga 6:20; Ga 14:27; Kh 1:17-18).
Đó là một mệnh lệnh của
Thiên Chúa – đơn giản và
ngắn gọn, nhưng không dễ thể hiện,
đồng thời là lời Ngài động
viên mỗi chúng ta. Và đó cũng
là nỗi lòng không của riêng ai!
Trong
ca khúc “Hát Nữa Đi Em” (Thanh
Sơn – Phố Thu) có một thực tế
đơn giản mà thâm thúy: “Đời
ai không có những tâm sự buồn?”.
Dạng câu “phủ định nghi vấn”
được sử dụng để làm
mạnh nghĩa cách nói xác định,
nghĩa là ai cũng có những nỗi
lòng thầm kín “không biết tỏ
cùng ai”. Chắc chắn nhứ thế! Chỉ
có Thiên Chúa biết, bởi vì
Ngài thấu suốt mọi sự (Sbn
28:9; Gđt 8:14; Et 5:1; 2 Mcb 7:35; 2 Mcb 9:5; 2 Mcb 12:22; 2
Mcb 15:2; G 28:27; Tv 139:2; Cn 16:2; Cn 21:2; Cn 24:12; Kn 1:6; Kn
7:23; Hc 23:19; Hc 42:20; Gr 11:20; Gr 20:12; 1 Cr 12:4-6),
và vì vậy, chúng ta đừng ngần
ngại tâm sự với Ngài về khúc
nhôi của riêng mình.
Trình
thuật Gr 20:10-13 nói về tâm sự của
ngôn sứ Giêrêmia. Ông bộc bạch:
“Con
nghe biết bao người vu cáo: ‘Kìa,
lão Tứ-Phía-Kinh-Hoàng!, hãy tố
cáo, hãy tố cáo nó đi!’.
Tất cả những bạn bè thân thích
đều rình xem con vấp ngã. Họ
nói: “Biết đâu nó chẳng
mắc lừa, rồi chúng ta sẽ thắng
và trả thù được nó!”.
Ông Giêrêmia bị người ta ghét
và đặt cho một nickname là “Tứ
Phía Kinh Hoàng”. Cái lên nghe rất
“kêu”, và nó cho thấy rằng
thiên hạ ghét ông đữ lắm!
Tuy
vậy, ông vẫn tin tưởng: “Nhưng
Đức Chúa hằng ở bên con như
một trang chiến sĩ oai hùng. Vì thế
những kẻ từng hại con sẽ thất
điên bát đảo, sẽ không thắng
nổi con. Chúng sẽ phải thất bại,
và nhục nhã ê chề: đó là
một nỗi nhục muôn đời không
thể quên”.
Cây ngay không sợ chết đứng. Có
ít xít ra nhiều, thậm chí người
ta còn đặt điều, bịa chuyện
để hại người khác. Có những
người không ngại miệng “dựng
đứng” câu chuyện gì đó,
đúng là giết người không
cần dao, cái lưỡi thật đáng
sợ!
Với
bản tính nhân loại, thấy mình
bị người ta xa lánh thì ai cũng
cảm thấy buồn, nhưng phải cố gắng
vượt qua tất cả để có thể
vẫn mãi là chính mình, và
không thù hận kẻ đã ghét
bỏ mình. Ông Giêrêmia cũng có
cảm giác như vậy, nhưng ông đã
chiến thắng và thành tín cầu
nguyện: “Lạy
Đức Chúa các đạo binh, Đấng
dò xét người công chính, Đấng
thấu suốt tâm can, con sẽ thấy Ngài
trị tội chúng đích đáng,
vì con đã giãi bày cơ sự
cùng Ngài. Hãy ca tụng Đức
Chúa, hãy ngợi khen Đức Chúa,
vì Người đã giải thoát kẻ
cơ bần khỏi tay phường hung bạo”.
Giữ được niềm tin khi mọi người
ủng hộ mình là điều không
khó, nhưng giữ được niềm tin
khi người khác ghen ghét mình là
điều không dễ chút nào.
Với
tâm trạng đau khổ, Thánh Vịnh gia
đã phải thốt lên: “Âu
cũng vì Ngài, mà con bị người
đời thoá mạ, chịu nhuốc nhơ
phủ lấp mặt mày. Anh em nhà kể
con như người dưng nước lã,
hàng máu mủ xem con bằng khách lạ
mà thôi. Vì nhiệt tâm lo việc
nhà Chúa, mà con phải thiệt thân.
Lời kẻ thoá mạ Ngài, này chính
con hứng chịu” (Tv
69:8-10). Độc ác bị hành, hiền
lành bị ghét. Chẳng làm sao vừa
lòng hết mọi người. Đời là
thế! Chấp nhận thực tế đó
để lòng mình thanh thản.
Hãy
noi gương Thánh Vịnh gia tâm sự
với Thiên Chúa: “Lạy
Chúa, phần con xin dâng Ngài lời
nguyện, lạy Chúa Trời, đây giờ
phút thi ân. Xin đáp lại, vì ơn
cả nghĩa dày, vì Chúa vẫn trung
thành ban ơn cứu độ”
(Tv 69:14). Đừng lo sợ chi, bởi vì tất
cả không ngoài ý Chúa: “Chính
Người đánh phạt rồi lại xót
thương, đẩy xuống tận âm ty
trong lòng đất sâu thẳm, rồi kéo
ra khỏi đại họa tiêu vong, chẳng
có chi thoát khỏi tay Người”
(Tb 13:2).
Thánh
Vịnh gia tiếp tục cầu xin: “Lạy
Chúa, xin lấy lòng nhân hậu mà
đáp lại lời con; xin mở lượng
hải hà mà đoái thương nhìn
đến” (Tv
69:17). Ai cũng là tội nhân nên luôn
cần được tha thứ. Cứ kiên tâm
cầu nguyện, Chúa vẫn lắng nghe, vẫn
biết nỗi lòng của chúng ta, Ngài
chưa ra tay vì “giờ Ngài chưa
đến” đó thôi. Sự thật
mãi mãi là sự thật, không thể
khác hơn, bởi vì Thiên Chúa là
chân lý, là nguồn sự thật:
“Những ai nghèo hèn, xem đấy mà
vui lên, người tìm Thiên Chúa,
hãy nức lòng phấn khởi. Vì
Chúa nhận lời kẻ nghèo khó,
chẳng coi khinh thân hữu bị giam cầm.
Ca tụng Chúa đi, hỡi trời cao đất
thấp, hỡi biển sâu cùng hải vật
muôn vàn!”
(Tv 69:33-35).
Thánh
Phaolô đưa ra hai hình ảnh tương
phản: Ông Ađam và Đức Kitô
Giêsu – một vị gieo mầm tội, một
vị diệt gốc tội. Hai hình ảnh
tương phản nhưng vẫn cùng một
tổng thể, như đầu mở và đầu
khép của vòng tròn. Thật kỳ
lạ, Tội Nguyên Tổ được Giáo
Hội gọi là “Tội Hồng Phúc”
(Felix
Culpa – Happy Fault)
khi công bố Tin Mừng Phục Sinh (Exultet).
Thánh
Phaolô giải thích: “Vì
một người duy nhất, mà tội lỗi
đã xâm nhập trần gian, và tội
lỗi gây nên sự chết; như thế,
sự chết đã lan tràn tới mọi
người, bởi vì mọi người đã
phạm tội. Trước khi có Lề Luật,
đã có tội lỗi ở trần gian.
Nhưng nếu không có Luật thì tội
không bị kể là tội. Thế mà,
từ thời Ađam đến thời Môsê,
sự chết đã thống trị cả
những người đã không phạm
tội bất tuân lệnh Thiên Chúa như
Ađam đã phạm. Ađam là hình
ảnh Đấng sẽ tới”
(Rm 5:12-14). Vì sai lầm mà sinh ra luật.
Luật như dây cương cần thiết
để kiềm chế con ngựa chứng. Tất
cả chúng ta đều là những con
ngựa bất kham đối với Thiên Chúa,
cần phải được đóng hàm
thiếc và cột dây cương trên
đường đua về đích là
Nước Trời.
Thánh
Phaolô giải thích thêm: “Sự
sa ngã của Ađam không thể nào
sánh được với ân huệ của
Thiên Chúa. Thật vậy, nếu vì
một người duy nhất đã sa ngã,
mà muôn người phải chết, thì
ân sủng của Thiên Chúa ban nhờ
một người duy nhất là Đức
Giêsu Kitô, còn dồi dào hơn biết
mấy cho muôn người”
(Rm 5:15). Vẫn là hai hình ảnh tương
phản – một bên sa ngã và phải
chết, một bên giải thoát và cứu
sinh.
Kiếp
phàm nhân là những chuỗi giằng
co giữa thiện và ác, lành và
dữ, yêu và ghét, tội và phúc,…
Sự giằng co đó liên tục xảy
ra mọi nơi và mọi lúc, phải can
đảm và mạnh mẽ mới khả dĩ
vượt qua chính mình. Đó là
nỗi niềm chung của chúng ta, những
người mặc xác phàm trong cuộc lữ
hành trần gian này. Không hề đơn
giản, nghĩa là vô cùng nhiêu
khê, vì thế mà chúng ta luôn
phải cầu xin Thiên Chúa ban ơn để
chúng ta chiến thắng mọi mưu ma chước
quỷ – trước tiên là phải
chiến thắng chính mình, vì chính
mình là nội gián nguy hiểm nhất.
Đúng như tiền nhân dạy: tu thân,
tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Mọi thứ phải bắt đầu từ
chính mình.
Cả
trình thuật Mt 10:26-33 (tương đương
Lc 12:2-9) là lời động viên của
Chúa Giêsu, Ngài khuyến khích chúng
ta can đảm nói sự thật và nói
công khai, nghĩa là không sợ chi cả.
Trong đó, Ngài đưa ra ba cái
“đừng” và muốn chúng ta
phải cố gắng thực hiện.
Cái
“đừng” thứ nhất: “Anh
em đừng
sợ người ta.
Thật ra, không có gì che giấu mà
sẽ không được tỏ lộ, không
có gì bí mật, mà người
ta sẽ không biết. Điều Thầy nói
với anh em lúc đêm hôm thì hãy
nói ra giữa ban ngày; và điều
anh em nghe rỉ tai, thì hãy lên mái
nhà rao giảng”.
Cây
kim để trong bọc lâu ngày còn bị
lòi ra kia mà. Thế thì chắc chắn
chẳng có gì giấu nổi, mọi bí
mật sẽ được bật mí –
bằng cách này hay cách nọ. Thẳng
thắn thì chẳng làm gì phải sợ
ai, chỉ những ai “cong queo” thì mới
lén lút vì sợ người khác
biết. Không sợ người ta nên mới
dám ăn to nói lớn, nói công
khai, nói rõ ràng, nói huỵch toẹt.
Có sao nói vậy là thượng sách,
bởi vì chỉ có sự thật mới
khả dĩ giải thoát chúng ta (x. Ga
8:32).
Cái
“đừng” thứ nhì: “Anh
em đừng
sợ những kẻ giết thân xác mà
không giết được linh hồn.
Đúng hơn, anh em hãy sợ Đấng
có thể tiêu diệt cả hồn lẫn
xác trong hoả ngục. Hai con chim sẻ chỉ
bán được một hào phải
không? Thế mà, không một con nào
rơi xuống đất ngoài ý của
Cha anh em. Đối với anh em cũng vậy, ngay
đến tóc trên đầu anh em, Người
cũng đếm cả rồi. Vậy anh em đừng
sợ, anh em còn quý giá hơn muôn
vàn chim sẻ”.
Chúa
Giêsu bảo “đừng sợ” những
kẻ không đáng sợ, mà hãy
sợ Đấng đáng sợ. Ngài giải
thích rõ ràng, dẫn chứng cụ
thể, so sánh thú vị. Con chim bé nhỏ
có đáng chi mà Ngài còn lo
cho nó sống thoải mái thì lẽ
nào Ngài lại làm ngơ chúng ta,
những người được tạo dựng
giống hình ảnh Ngài (x. St 1:26-27) chứ?
Sợi tóc mong manh còn được Ngài
đếm rạch ròi trên đầu mỗi
người kia mà! Chúa Giêsu muốn
nhắc nhở chúng ta tin tưởng và
phó thác, bởi vì Thiên Chúa
là Đấng quan phòng và tiền định
mọi sự.
Cái
“đừng” thứ ba: “Phàm
ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt
thiên hạ thì Thầy cũng sẽ tuyên
bố nhận người ấy trước mặt
Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Còn
ai chối Thầy trước mặt thiên hạ
thì Thầy cũng sẽ chối người
ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng
ngự trên trời”.
Gọi
là cái “đừng” thứ ba nhưng
không thấy chữ “đừng”. Theo
ý thì chúng ta thấy Chúa Giêsu
bảo “đừng” chối Ngài. Ai
không sợ thì mới không chối Ngài
– tức là tuyên xưng Ngài, còn
ai sợ thì chối ngay. Không hẳn là
nói thẳng rằng “tôi không tin”,
nhưng qua động thái có thể chứng
tỏ sự chối bỏ Ngài.
Ai
hèn nhát mà chối bỏ Thiên Chúa
sẽ bị chết thêm lần thứ hai:
“Những
kẻ hèn nhát, bất trung, đáng
ghê tởm, sát nhân, gian dâm, làm
phù phép, thờ ngẫu tượng, và
mọi kẻ nói dối, thì phần dành
cho chúng là hồ lửa và diêm
sinh cháy ngùn ngụt: đó là cái
chết thứ hai”
(Kh 21:8). Đó là hồ lửa được
mệnh danh là “cái chết thứ
hai”, nơi dành cho Tử thần và
những người không có tên trong Sổ
Trường Sinh (x. Kh 20:14-15).
Nỗi
lòng của tín nhân luôn được
Thiên Chúa lắng nghe và thấu hiểu,
còn nỗi lòng của kẻ bất tín
thì bị lãng quên mãi mãi!
Lạy
Thiên Chúa toàn năng, Ngài thấu
suốt nỗi lòng của con, dẫu con ngồi
hay đứng, con cười hay khóc. Xin thương
cứu con thoát khỏi mọi mưu ma chước
quỷ, dù đêm hay ngày. Xin hướng
lòng con lên tới Ngài, mọi nơi
và mọi lúc. Ngài tri thức siêu
phàm, con không thể hiểu nổi, nhưng
xin Ngài giúp con biết đón nhận
mọi thứ theo Thánh Ý Ngài. Con cầu
xin nhân Danh Thánh Tử Giêsu Kitô,
Đấng cứu độ nhân loại. Amen.
TRẦM
THIÊN THU
|