BÀI
CHIA SẺ ĐẠI LỄ THÁNH ANTÔN PADUA
TẠI LINH ĐỊA TRẠI GÁO, GP.VINH
Ngày 13 tháng 06 năm 2017
Hôm nay, cùng với Giáo Hội chúng ta
mừng lễ Thánh Antôn Pađua. Tên thật của Ngài là Fernando. Ngài sinh
năm 1195 tại Lisbone thủ đô nước Bồ
Đào Nha. Cha mẹ của Ngài là ông Martinô và bà Maria rất
đạo đức. Tròn 15 tuổi, Ngài gia nhập dòng
Thánh Augustinô và chịu chức linh mục ở đây. Tròn 25
tuổi, Ngài đổi sang dòng Thánh Phanxicô. Ngài
được sai đi truyền giáo ở Marrốc và
ước ao được phúc tử đạo. Sau này,
Ngài đi rao giảng khắp miền Tây nước Ý và
miền Nam nước Pháp. Ngài qua đời ngày 13 tháng 6
năm 1231, lúc mới tròn 36 tuổi. Ngài được Đức Giáo Hoàng Grêgôriô X phong thánh vào
tháng 5 năm 1232. Vào năm 1946, Đức Giáo Hoàng Piô
XII đã tôn phong Ngài lên bậc tiến sĩ Hội Thánh.
Mặc dầu Ngài là
người Bồ Đào Nha nhưng lại rất
được người Việt Nam yêu mến,
đặc biệt là người dân lương giáo
thuộc Giáo phận Vinh chúng ta. Sự hiện diện
đông đảo của anh chị em trong thánh lễ hôm
nay minh chứng điều đó. Không chỉ vào dịp này
mà hằng ngày, nhất là thứ ba hàng tuần người
khắp nơi tấp nập đổ về đây.
Vậy, vấn
đề đặt ra là tại sao Thánh Antôn lại thu hút mọi
người như vậy? Có người cho rằng vì Ngài
hay làm phép lạ (Nói đúng hơn, nhờ lời chuyển
cầu của Ngài nên Chúa làm nhiều phép lạ). Đúng, nhưng
vì sao Ngài lại làm phép lạ? Nội dung kinh Ông Thánh Antôn
cho chúng ta biết rằng: “Để thông ơn phúc cho cả và thiên
hạ, xưa ở đời này đầy lửa kính
mến Chúa, hằng ước ao cho danh cha cả sáng, cùng
ái mộ phần rỗi nhân loại, nên đã làm phép lạ
cứu giúp muôn vàn người khỏi tai nạn phần
hồn phần xác.”
Như vậy, lý do
Thánh Antôn hay làm phép lạ đã rõ ràng: thứ nhất,
để làm vinh danh Chúa; thứ hai, để cứu giúp
con người phần hồn phần xác. Ngoài ra, có
một điểm đặc biệt nơi thánh Antôn mà
lời kinh cũng đề cập đến, đó là
Ngài không những cứu giúp những việc lớn lao, mà
Ngài còn cứu giúp cả những việc nhỏ nhặt
hằng ngày. Lời kinh khẳng định: “Hễ ai
túng rỗi chạy đến cầu xin Người,
bất luận việc lớn bé thế nào, liền
được ơn Người cứu giúp.”
Thông thường
các thánh hay làm phép lạ khi đã qua đời, còn Thánh Antôn
không những làm phép lạ khi đã qua đời mà Ngài còn
làm phép lạ ngay cả khi còn sống.
Thời còn nhỏ,
dựa trên nền tảng tính hạnh dễ thương,
người ta đã thuật lại nhiều chuyện
kỳ diệu về thánh nhân, trong đó có hai câu chuyện
sau đây: “Một ngày mùa hè, cha
Ngài sai Ngài canh giữ ruộng lúa mì khỏi chim phá. Bổng
Antôn nhớ lại đã đến giờ đọc kinh
tại nhà thờ mà Ngài không bao giờ bỏ. Ngài liền
gọi bầy chim sẻ lại và nhốt vào một cái
lều lộ thiên, cấm không được bay ra phá lúa.
Rồi Ngài an tâm đi nhà thờ. Lúc trở về Ngài
thấy bầy chim sẻ vẫn ở trong lều và
đồng lúa vẫn an toàn.”
Lần khác, “Antôn đang thinh lặng cầu
nguyện ở nhà thờ chìm trong bóng tối, Ngài cảm
thấy bị cám dỗ mãnh liệt. Không hề chần
chừ, Ngài lấy ngón tay cái vẽ dấu Thánh giá trên
bậc bàn thờ, Thánh giá in sâu vào đá hoa. Thấy dấu
này, quỷ trốn biệt và cơn cám dỗ tiêu tan.”
Trong thời gian
giảng thuyết, Ngài cũng làm rất nhiều phép lạ, chẳng
hạn như: Phép lạ cá nghe giảng; ngựa đói chê
cỏ để thờ lạy Thánh Thể; uống
thuốc độc mà không hề hấn gì, ly vỡ
lại lành...
Khi Ngài qua
đời, tự nhiên các đoàn trẻ la hét “cha chúng tôi đã qua đời,”
mặc dầu họ không biết cái chết của Thánh
Antôn. Trong cuốn Assidua, đã thuật lại nhiều phép
lạ của thánh Antôn, nhất là ngay khi Ngài mới qua
đời, cuốn sách viết: “Chỉ
chạm tới mộ Ngài, bệnh nhân liền vui
sướng cảm thấy mọi bệnh tật tan
biến. Những ai không tới gần mộ
được, thì lúc trở về ngang nhà nguyện
cũng được chữa lành bệnh. Nơi đó,
nhiều người điếc được nghe, mù
được thấy, què được nhảy nhót
như dê con; cũng nơi đó lưỡi nhiều
người câm được mở ra, cất tiếng ca
ngợi Chúa. Chi thể tê liệt được hồi
phục, đi lại bình thường. Những chứng
bệnh như còng lưng, thống phong, sốt rét cũng
như tất cả các bệnh khác đều
được chữa lành cách lạ lùng. Tóm lại, từ nhiều nơi trên trần gian
đến đây, người ta đều xin
được như ý mong ước.”
Đặc biệt
trong ngày lễ phong thánh, không ai biết chuyện gì đã
xảy ra, thế mà dân chúng tuôn ra đường phố
vừa ca hát, vừa nhảy múa, chuông trong thị trấn
bắt đầu rung vang, dầu không ai động
tới, và tất cả mọi người đều hoan
hỷ vui sướng như ngày lễ hội. Ít hôm sau,
một vài anh em từ Ý tới loan tin chính là hôm đó Antôn
được phong thánh.
Tính từ khi thánh
nhân qua đời cho tới khi phong thánh có 47 phép lạ
được Giáo Hội công nhận. Từ đó tới
nay, thánh Antôn vẫn tiếp tục làm phép lạ, và làm
rất nhiều phép lạ đây đó trên thế giới.
Tại Linh Địa Trại Gáo này chắc chắn
cũng đã có rất nhiều phép lạ xảy ra: có
người được khỏi bệnh, có
người tìm được của cải đã mất,
có người đậu đạt trong các kỳ thi,
đặc biệt rất nhiều người
được ơn ăn năn trở lại qua Bí tích
Giao hòa...Điều đó chứng tỏ qua sự bầu
cử của Thánh Antôn, lời cầu nguyện của
chúng ta được Chúa chấp nhận. Nhưng cũng có
rất nhiều người phàn nàn tại sao xin mãi mà không
được chấp nhận ?
Thánh Giacôbê trả
lời rằng: “Anh em xin mà
không được là vì anh em xin với tà ý, để lãng
phí trong việc hưởng lạc”(Gc 4, 2-3). Còn Thánh
Augustinô thì cho biết xin không được là do ba
điểm sau đây: thứ
nhất, là do con
người của mình xấu, tức là tâm hồn
của mình không tốt, không ngay chính, giống như
người biệt phái xin dấu lạ, như kẻ xin
Chúa thánh hóa mình nhưng lại không muốn thay đổi
những sai lỗi của mình; thứ
hai, là do cách cầu
nguyện xấu, cách cầu nguyện xấu là cách
cầu nguyện thiếu khiêm tốn nên buộc Chúa
phải từ chối, giống như thái độ
cầu nguyện của người biệt phái trong “Dụ ngôn người biệt
phái vào đền thờ cầu nguyện”(x. Lc 18,9-14); thứ ba, là do xin điều xấu, xin
điều xấu nên không được Chúa nhận
lời, giống như hai con ông Zêbêdê xin lửa từ
trời xuống để thiêu đốt dân khi họ
không đón Chúa (x. Lc 9,54). Vì thế, nhiều khi chúng ta
cũng phải xem xét nội dung và cách cầu nguyện
của chúng ta.
Mặt khác, có khi
Thiên Chúa không ban trực tiếp điều chúng ta xin,
nhưng Ngài lại ban cho chúng ta điều khác có khi còn
tốt đẹp hơn. Chẳng hạn, chúng ta xin cho
được khỏi bệnh, nhưng Ngài ban cho chúng ta
ơn can đảm để chịu đựng bệnh
tật. Chúng ta xin tìm được của cải đã
mất, nhưng Ngài lại ban cho chúng ta sức khỏe và
làm ăn may mắn hơn. Giống như một em bé xin
người mẹ con dao để chơi, thay vì cho con dao,
người mẹ đó có thể cho em bé một vật
khác an toàn hơn: một quả bóng, một bông hoa. Vì
thế, khi chúng ta xin điều nọ điều kia, chúng
ta hãy an tâm tin cậy và phó thác cho tình thương và sự
khôn ngoan của Thiên Chúa. Bởi vì, như lời
Đức Giêsu đã nói: “Người
cha nào trong các con có đứa con xin bánh mà lại cho nó hòn
đá ư? Hay nó xin cá, lại cho nó con rắn thay vì cá sao?
Hay nó xin quả trứng, lại cho nó con bọ cạp
ư? Vậy, nếu các con là những kẻ gian ác, còn
biết cho con cái mình những của tốt, phương
chi Cha các con trên trời sẽ ban Thánh Thần cho những
kẻ xin Người” (Lc 9, 11-13).
Ngoài ra, khi
đến với Thánh Antôn chúng ta không dừng lại
ở việc xin ơn, mà chúng ta còn cần phải học
theo gương sáng của Ngài. Ngài đã để lại
cho chúng ta rất nhiều gương sáng như: khiêm
nhường; tinh thần cầu tiến trên
đường nhân đức; siêng năng đọc, suy
gẫm và truyền đạt Lời Chúa; mến Chúa và yêu
người, đặc biệt là yêu người. Trong
lời nguyện nhập lễ hôm nay cho chúng ta biết:
Ngài không những là nhà giảng thuyết lừng danh mà còn
là người cứu giúp những ai nghèo khổ.
Xin được gợi
ý một vài điểm để mọi người chúng
ta noi gương Thánh Antôn chu toàn bổn phận yêu
người, cứu giúp những ai nghèo khổ. Yêu người
không chỉ bằng lời nói mà còn bằng những
việc làm cụ thể, yêu người không chỉ yêu phần
xác mà còn yêu cả phần hồn nữa.
Chúng ta có thể
thực hiện bổn phận yêu người bằng cách
thực hiện lời dạy của kinh Thương
Người Có Mười Bốn Mối. Thương xác
bảy mối: Cho kẻ đói ăn; cho kẻ khát
uống; cho kẻ rách rưới ăn mặc; viếng
kẻ liệt cùng kẻ tù rạc; cho khách đỗ nhà;
chuộc kẻ làm tôi; chôn xác kẻ chết. Thương
linh hồn bảy mối: Lấy lời lành mà khuyên
người; mở dạy kẻ mê muội; yên ủi kẻ
âu lo; răn bảo kẻ có tội; tha kẻ dể ta;
nhịn kẻ mất lòng ta; cầu cho kẻ sống và
kẻ chết. Trong Tin mừng theo Thánh Mathêu chương
25, 31- 46, Đức Giêsu cũng cho chúng ta biết trong ngày
phán xét vị Thẩm Phán Tối Cao sẽ dựa vào tiêu
chuẩn bác ái, yêu người để thưởng
phạt chúng ta: “Vì xưa Ta
đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi
đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã
tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi
đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã
thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến
hỏi han” (Mt 25, 35-36). Rồi Ngài nói với kẻ lành:
“Ta bảo thật các
ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế
cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta
đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy;” Và
Ngài nói với kẻ dữ:
“Mỗi lần các ngươi không làm như thế cho
một trong những người bé nhỏ nhất đây,
là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,
40.45).
Chúng ta cũng có thể thực hiện
bổn phận yêu người bằng cách tham gia hoặc
hỗ trợ các chương trình Bác ái của Giáo Phận,
Giáo hạt, Giáo xứ và tại các trung tâm khuyết tật.
Những năm gần đây, Ban Caritas của Giáo phận
đã hoạt động rất tích cực, có nhiều
chương trình cụ thể liên quan đến những
người hèn mọn như: bảo vệ sự sống
cho các thai nhi; thăm khám và phát thuốc miễn phí cho bà con
giáo dân cũng như lương dân; phát xe lăn cho những
người khuyết tật; xây dựng trung tâm bảo
vệ sự sống, góp vốn cho cho người nghèo
chăn nuôi; xây dựng các nhà tình nghĩa, trao học
bổng cho học sinh nghèo hiếu học…Tôi nhớ không
nhầm thì Giáo phận Vinh cũng đã tổ chức
lễ hội khuyết tật tại Linh Địa Trại
Gáo này tới 4,5 lần rồi. Trong hội nghị tổng
kết ban Caritas Giáo phận Vinh năm 2015, Đức Cha
Giuse Nguyễn Văn Yến có nhắn nhủ các tham dự
viên rằng: “Việc làm Caritas
của chúng ta không chỉ giúp đỡ về tiền
bạc, giúp đỡ về của cải nhưng ở
đây còn là giúp đỡ về mặt tinh thần, về
mặt thiêng liêng như là quan tâm, thăm viếng những
người ốm đau bênh tật, động viên
những người, những gia đình đang gặp khó
khăn, thử thách trong cuộc sống, chúng ta giải hòa
những người đang có xích mích với anh chị em
hàng xóm... Mẹ thánh Têrêxa đã từng nói rằng ‘Bác ái là
khi chúng ta trao cho nhau những nụ cười.’”(Nguồn: gpvinh.com)
Chúng ta cũng có thể thực hiện
bổn phận yêu người bằng cách bênh vực cho
các nạn nhân của bạo lực gia đình, học
đường, xã hội; đặc biệt trong bối
cảnh hiện tại của Giáo phận Vinh, chúng ta
phải bênh vực cho các nạn nhân của môi
trường biển. Hơn một năm nay, khi xảy ra
thảm họa môi trường biển do công ty gang thép
Hưng Nghiệp Formosa gây ra, Giáo phận đã tìm mọi
cách để bênh vực, bảo vệ cho những
người dân bị thiệt hại: Khởi đầu
là bức thư chung của Bề Trên Giáo phận gửi
cộng đoàn dân Chúa; Sau đó, ban Công lý Hòa bình gửi
thông cáo yêu cầu chính phủ điều tra nguyên nhân
xảy ra thảm họa dưới góc độ khoa
học và có những biện pháp khắc phục thiệt hại,
nhất là đền bù thỏa đáng cho người dân
do hậu qủa của thảm họa môi trường
biển gây ra; Giáo phận cũng đã lập ban hỗ
trợ các nạn nhân môi trường biển; ngoài ra còn có
những việc làm cụ thể như các cuộc
viếng thăm của Ban Caritas, của phái đoàn Tòa Giám Mục,
của các ân nhân xa gần tới các Giáo xứ bị
ảnh hưởng để trao quà hỗ trợ; Đặc
biệt, gần đây ban hỗ trợ nạn nhân môi
trường biển có một chuyến
đi vận động quốc tế ở Châu Âu và trao
thỉnh nguyện thư về thảm họa Formosa.
Đức Cha Phaolô đã cho báo chí biết đó là “một chuyến đi đau
lòng.” Ngài giải thích: “Đây là chuyến đi ngoài dự phóng
cũng như chuyên môn của chúng tôi vì thực sự chúng
tôi không được đào tạo để thực
hiện những chuyến đi như vậy. Chúng tôi là
những người làm mục vụ. Đáng lẽ
những chuyến đi như vậy phải là của
những người cầm quyền.”
Sống
trong một xã hội đầy dẫy những bất
công như hôm nay, một xã hội người giàu cũng
nhiều nhưng người thật nghèo, thật bất
hạnh không phải là ít, chúng ta cần cầu xin Thánh Antôn
làm nhiều phép lạ hơn nữa trên Giáo phận và
mỗi người chúng ta. Xin Ngài làm phép lạ để tỏ
lòng mong ước của chúng ta, nếu những mong
ước đó thực sự có ích cho hồn xác chúng ta và
làm vinh danh Chúa. Và đặc biệt xin cho mỗi
người chúng ta là những Antôn của thời
đại, để đem yêu thương xóa tan bất
công, nghèo khó, hầu nhờ đó xã hội này ngày một
tốt đẹp hơn. Amen.
Lm. Anthony
Trung Thành
|