2Cuộc Gặp
Gỡ Với Satan
Tháng 7
năm 19... tại Paray-le-Monial. Vào buổi chiều mùa hè
năm ấy, nơi khóa họp của phong trào Canh Tân Đặc
Sủng do Cộng Đoàn Emmanuel tổ chức, tôi có thể
chọn một trong nhiều nơi họp khác nhau. Chỉ
thuần túy vì tò mò, tôi chọn nhóm được linh hoạt
bởi cô Emmanuelle (sau này trở thành nữ tu Emmanuelle trong Cộng
Đoàn Bát Phúc). Đó là buổi ”cầu nguyện giải thoát”. Đây
là cái gì vậy cà??? Tôi hoàn toàn mù tịt nên với tâm trạng
vừa kinh-ngạc vừa đa-nghi tôi đứng im lắng
nghe chứng từ của cô thiếu nữ và cuộc
đối thoại sau đó với những người tụ
tập chung quanh cô. Từng là độc giả trung thành của
tờ “Supplément” (nguyệt san chuyên về đạo đức
học và thần học luân lý) cũng như nhiều sách
báo khác, thường cố gắng trình bày mối liên hệ
giữa đời sống tâm linh với các khoa học nhân
văn, nên tôi không bao giờ có ý tưởng (vì nó có vẽ
xa xưa của thời Trung Cổ) là quy gán cho nguồn gốc
quỷ dữ những khó khăn tâm linh. Bởi vì, đối
với tôi, những khó khăn tâm linh đúng ra chỉ nằm
trên bình diện tâm lý học hay cùng lắm là phân tâm học
hoặc tâm bệnh học mà thôi (chứ không phải chuyện
bị ma quỷ ám hại hay quấy phá!) ..
Sau đó - hơi mơ màng và dĩ
nhiên không tin gì ráo trọi - tôi trở lại với công tác
mục vụ nơi thủ đô Paris. Thế nhưng, những
điều tôi nghe có lẽ đã đi vào chiều sâu tâm thức
và tiếp tục hoạt động, khiến một ngày
tôi phải đặt câu hỏi:
- Trường
hợp của hai người tôi thường xuyên gặp
gỡ để hướng dẫn thiêng liêng có các khó
khăn mà tôi hầu như bất lực không giúp đỡ
được, phải chăng các khó khăn này có mối
”liên hệ” bí hiểm nào đó với ma quỷ???
Tôi đem câu chuyện nói với cô
Emmanuelle và cô đề nghị tôi cho cô gặp hai người
này. Và đó là buổi ”cầu nguyện giải thoát” đầu
tiên của tôi. Sau một hồi lâu tìm hiểu phân định,
chúng tôi bắt đầu cầu nguyện ..
Tôi lắng nghe cô Emmanuelle cầu nguyện chúc tụng rồi
cô lớn tiếng mạnh mẽ ra lệnh cho các thần dữ
rút lui, trong khi tôi cũng cố gắng cầu nguyện
trong thinh lặng với trọn Đức Tin tôi có
(nghĩa là có rất ít!). Bỗng chốc, cô Emmanuelle
ngưng lại và nói với tôi:
- Bây giờ đến phiên Cha
Georges, xin Cha tiếp tục!
Bị bất ngờ bắt buộc,
tôi đành lao mình vào vòng Đức Tin!!!
Không có hiện tượng gì khác
thường xảy ra, nhưng lần lượt người
này rồi đến người kia - hai người do tôi
”hướng dẫn thiêng liêng” - được từ từ
giải thoát và được chữa lành nội tâm. THIÊN
CHÚA đích thân can thiệp mọi sự theo một thể
thức khác, ngoài mức dự đoán của tôi, một vị Linh Hướng
nhưng lại tưởng mình là tâm lý gia, muốn giải
thích mọi chuyện trên bình diện tâm lý!!!
Vài tháng sau, tôi trở lại
Paray-le-Monial. Lần này thì cô Emmanuelle chỉ định tôi
như là nhân vật người ta có thể xin dẫn
đầu buổi ”cầu nguyện giải thoát”. Nhờ
đó tôi học hỏi nhiều điều khi cầu nguyện
bên cạnh những người có những kinh nghiệm mà
tôi không có. Tôi trông thấy họ sống những đặc
sủng rất cần thiết cho một hoàn cảnh
tương tự: cảm thông, phân định, tin tưởng,
sức mạnh .. Ban đầu tôi chỉ
tham dự bằng việc cầu nguyện trong thinh lặng,
nhưng rất nhanh sau đó, tôi hiểu mình đã nhận
được và phải thực thi ngay một đặc
sủng chuyên biệt hầu giúp đỡ người
đang gặp khó khăn để người này hiểu
những gì đã xảy ra trong cuộc đời mình hầu
có thể sống trong an bình và niềm tin vào chính giây phút cầu
nguyện tha thiết ấy .. Nhưng tôi không bao giờ
quên cái ngày mà tôi tham dự cách bất lực vào một buổi
”cầu nguyện giải thoát”. Tôi hoảng sợ vì nghi ngờ
và cố gắng chống cự với những tư
tưởng bán tín bán nghi. Tôi tự nhủ: ”Đây toàn là những
người bị ảo tưởng ..
Cái cô thiếu nữ này có lẽ nên đi gặp một nhà
phân tâm học thật giỏi thì tốt hơn
.. Ngay chiều nay mình sẽ lên xe lửa trở lại
Paris!” .. Còn đang lẩm nhẩm suy tính như thế thì bất
thình lình - hai người dẫn đầu buổi cầu
nguyện giải thoát với trọn niềm tin và uy quyền
- bỗng ngã lăn đùng nằm bất động dưới
đất trước tràng cười như điên tỏ
lộ vẽ thách thức và nhạo báng của cô thiếu
nữ đang được cầu nguyện để
được giải thoát. Ngay tức khắc, mọi
nghi ngờ trong tôi biến mất, và được linh
động bởi một ”Đức Tin không lưỡng
lự”, tôi đích thân nhập cuộc, điều khiển
buổi cầu nguyện mãi cho đến hồi kết
thúc (khi cô gái được giải thoát!).
Một tháng sau, tôi có mặt tại
Thánh Địa với một nhóm trẻ nơi đồi
Jéricho, ngọn đồi Cám Dỗ. Chúng tôi cầu nguyện
trong nguyện đường nhỏ của các Cha dòng
Phanxicô dưới chân núi và tôi đọc cho tín hữu hành
hương nghe đoạn Phúc Âm kể lại chuyện
Đức Chúa GIÊSU KITÔ bị ma quỷ cám dỗ. Bỗng
chốc có tiếng la hét trong sân tu viện. Tôi vội vã
bước ra xem thì thấy một thiếu nữ của
nhóm hành hương láng giềng đang nằm lăn lộn
dưới đất mà thoạt đầu tôi nghĩ là
cô lên cơn loạn thần kinh. Tôi đưa cô tách ra một
nơi rồi cùng với mấy người bạn của
cô tìm cách làm cô dịu lại nhưng không thành công. Chúng tôi
liền bắt đầu cầu nguyện nhỏ tiếng
cho cô. Tiếng la hét gia tăng gấp đôi và biến thành
những lời lộng-ngôn ghê tởm khủng khiếp.
Chính lúc ấy tôi bỗng nhớ lại những gì tôi
đã trải qua ở Paray-le-Monial, tôi nhận được
trong cầu nguyện Đức Tin cần thiết để
dám làm cuộc ”cầu nguyện giải thoát”. Cơn
điên loạn lịm tắt hầu như tức khắc
và trong cầu nguyện, niềm an bình từ từ hồi
phục, một niềm an bình mới mẻ. Đây là niềm
an bình mà chỉ duy nhất THIÊN CHÚA mới có thể ban. Niềm
an bình được thiết lập nơi cô thiếu nữ
khiến cô cảm thấy như đứa con thơ bé nhỏ
dưới cái nhìn của Đức Chúa GIÊSU KITÔ! Kể từ
giây phút ấy, cô không hề bị lên cơn và có thể tiếp
tục cuộc hành trình với toàn nhóm tín hữu hành
hương. Một chặng đường thiêng liêng bắt
đầu mở rộng trong cuộc đời cô. Dần
dần tôi trông thấy cô tiến bước trong sự hiểu
biết và trong Tình Yêu của Đức Chúa GIÊSU KITÔ.
Trở về
Paris, tôi tiếp tục các công tác mục vụ tông đồ
như trước .. nhưng
với một cái nhìn hoàn toàn đổi khác. Trong bối cảnh
ngồi tòa ban bí tích giải tội cũng như trong việc
hướng dẫn thiêng liêng, đôi khi tôi như cảm thấy
một chút khó chịu bên trong khi hồi tưởng những
gì đã sống vài tuần trước đây. Từ từ
tôi nhớ lại tất cả giáo huấn của các bậc
thầy tu đức của Giáo Hội Công GIáo liên quan
đến cuộc chiến thiêng liêng và những quy tắc
dành cho việc phân định tâm linh ..
Tôi lăn mình vào - trước tiên trong lời cầu thinh lặng
rồi đến kinh nguyện lớn tiếng bằng lời
- tôi van xin THIÊN CHÚA giải thoát nạn nhân khỏi những
mối liên hệ ràng buộc bí hiểm khiến họ bị
tê liệt trong việc cầu nguyện ..
hoặc khỏi những động lực
thúc đẩy họ phải buông lời xúc phạm lộng
ngôn. Rất nhiều lần tôi chứng kiến niềm an
bình và tự do nội tâm được vãn hồi, đôi
khi gần như tức khắc, nơi một người
nam hoặc một người nữ, trước đó
đầy bấn-loạn âu-lo đến xin tôi trợ giúp
thiêng liêng. Thế rồi từ từ qua những
đi-đi về-về giữa các kinh nghiệm mới mẻ
này, suy tư về truyền thống Giáo Hội liên quan
đến các vấn đề này và việc đào sâu các
ánh sáng mà khoa học nhân văn có thể mang lại, tôi thấy
việc phân định của tôi được khẳng
định. Tôi cũng chia sẻ các khám phá này với vài
Linh Mục của phong trào Canh Tân Trong Thánh Linh từng
đi qua một chặng đường giống như
tôi.
Trong thời gian
này có một phụ nữ đến xin tôi giúp vượt
qua các khó khăn bà gặp khi muốn cắt đứt với
quá khứ và tiến bước với Đức Chúa GIÊSU
KITÔ trên hành trình mới. Bị cha mẹ nghiện ngập bỏ
rơi ngay từ nhỏ và được một người
đàn bà cao niên có lòng tốt nâng đỡ trong thời niên
thiếu nhưng sau đó bà phải lang thang vất vưởng
trên các vĩa hè đường phố thủ đô Paris. Bị
cuộc đời ngược đãi, bà đã dò dẫm
tìm đến với ma-thuật. Sau cùng bà gặp một
nhóm bạn bè tốt và họ đã đưa bà đi hành
hương Thánh Địa. Từ đó bà chập-chờn
lênh-đênh giữa tỉnh và mê, giữa tuyệt vời và
khốn khổ, tùy theo trạng thái tâm linh. Có lúc bà bị hỗn
loạn tâm thần. Có khi bà lại nồng nhiệt ao ước
bước theo Đức Chúa GIÊSU KITÔ. Nhưng rất
thường khi bà bị xúi giục buông lời oán hận
lộng-ngôn hoặc nhạo báng chế diễu đúng
như một tên quỷ sứ! Cứ mỗi lần
như thế tôi cảm thấy bất lực và vô
phương cứu giúp bà! Mãi cho đến một ngày, tôi
khẩn khoản khiêm tốn van nài Đức Chúa GIÊSU KITÔ cứu
giúp và tôi đã nhận được sức mạnh của
Đức Tin, đủ để thêm một lần nữa,
dám truyền lệnh ”nhân danh
Đức Chúa GIÊSU KITÔ” cho thần dữ đang cầm
buộc bà trong nanh vuốt của những ràng buộc,
mưu kế và xúi giục của hắn. Một lúc lâu sau
đó tôi bỗng có ý nghĩ dùng đến Nước
Thánh. Đang giữa mùa đông giá buốt và bà mặc chiếc
áo khoác ngoài bằng len thật dày, vậy mà khi tôi vừa bắt
đầu thì thầm đọc ”Kính Mừng MARIA”, bà liền
tẩu thoát nơi tận cuối góc phòng và co-rúm trong thái
độ hoảng sợ kinh hoàng, mặt úp vào tường
và bịt kín hai lỗ tai. Tôi tức tốc mở ngăn
kéo lấy cây rảy Nước Thánh nhỏ và rảy lên bà
vài giọt Nước Thánh nhẹ thật nhẹ. Bà không
thể nào trông thấy cử chỉ của tôi cũng không
thể nào cảm được mấy giọt Nước
Thánh thật mịn chạm vào lưng chiếc áo khoác ngoài
bằng len của bà! Vậy mà, bà tức khắc rú lên những
tiếng rống kinh hoàng, khiến người nghe không thể
nào quên ngay được. Ngày hôm ấy, tôi đã phải
chiến đấu ròng rã thật lâu trong kinh nguyện với
”tên quỷ” nhất định không muốn tháo lui. Bà càng rống
to hơn ngay khi tôi đặt lên người bà Cây Thánh Giá .. Sau cùng, cuộc giải thoát thành tựu
và bà có thể ra về nhẹ nhõm, bình an trong niềm vui của
đời sống cầu nguyện được tìm thấy
trở lại.
Sau biến cố trên đây tôi quyết
định làm một bước đi mới. Tôi xin gặp
vị Linh Mục trừ quỷ của Tổng Giáo Phận
Paris. Ngài là cựu thừa sai tại Sri Lanka, nơi ngài từng
gặp rắc-rối với Satan. Ngài lắng nghe tôi kể
lại tất cả các biến cố đã trải qua và
trường hợp của ”người phụ nữ bị
quỷ ám”. Sau cùng ngài đề nghị tôi đưa bà
đến gặp ngài. Sau một hồi lâu nói chuyện với
bà, ngài đi đến kết luận giống như tôi
nên đưa bà vào nhà nguyện để cử hành nghi thức
trừ quỷ. Ngay khi Cha xướng kinh cầu nguyện,
bà đứng cứng đơ rồi vùng vẫy, buông lời
lộng ngôn phạm thương với những câu nói thóa
mạ vô cùng ghê tởm. Bà càng rống to hơn khi Cha tìm cách
đặt lên người bà Mình Thánh Đức Chúa GIÊSU
KITÔ. Tôi phải tận dụng mọi sức lực mới
có thể giữ bà đứng yên. Sau cùng thì bà dịu lại
và ra về trong niềm hạnh phúc và bình an ..
mãi cho đến ngày bà trở lại gặp tôi với dáng
điệu vừa khổ sở van xin vừa tỏ vẻ
thù oán thách thức mà giờ đây tôi bắt đầu biết
quá rõ .. Tôi liền liên lạc và xin hẹn
với vị Linh Mục trừ quỷ. Đúng là cuộc
chiến đấu đầy cam-go và dai-dẳng kéo dài
trong mấy năm trời cho đến khi đạt
được cuộc giải thoát chung kết, cho phép bà
có một cuộc sống vừa nhân bản vừa thiêng
liêng bình thường.
Trong khoảng thời gian này, từ
khắp nơi người ta xin tôi trợ giúp những
người gặp khốn-khổ vì các loại sự dữ
tương tự như trên. Với một số người,
tôi thường gởi đi chữa trị với những
phương thuốc mà tôi nghĩ là thích hợp, đồng
thời vẫn tháp tùng bằng những trợ giúp thiêng
liêng mà mọi tín hữu Công Giáo đều có quyền mong
đợi nơi một thừa-tác-viên của Đức
Chúa GIÊSU KITÔ. Với một số khác, tôi thường chữa
trị bằng một hay nhiều buổi ”cầu nguyện
giải thoát”, đôi khi thêm một buổi ”trừ quỷ
ngắn của Đức Lêô XIII” thể theo lời khuyên của
vị Linh Mục trừ quỷ. Với một số
người khác nặng hơn thì tôi đưa họ đến
cho vị Linh Mục trừ quỷ, cho đến một
ngày, ngài bảo chính tôi phải làm các buổi trừ quỷ,
rồi sau đó kể lại cho ngài nghe. Tôi đã thi hành
đúng như ngài chỉ dẫn. Nhưng rồi đứng
trước việc gia tăng quá nhiều trường hợp
cần trợ giúp, tôi đích thân đến trình bày với
vị Tổng Đại Diện rồi với vị Giám
Mục bản quyền. Các biến cố này kéo dài trong vòng
nhiều năm trời và trong thời gian này tôi được
mời tham dự buổi họp hàng năm của các vị
Linh Mục trừ quỷ của giáo phận. Sau cùng, Đức
Giám Mục thông báo cho tôi biết ngài đã chỉ định
một Linh Mục trừ quỷ khác thay thế cho vị
Linh Mục tôi từng quen biết.
Như vậy,
đến đây chấm dứt thừa-tác-vụ chính thức
của tôi với tư cách Linh Mục trừ quỷ. Chấm
dứt thừa-tác-vụ nhưng không chấm dứt những
suy tư của tôi về các vấn đề đau
thương liên quan đến sự dữ, đến sự
hiện hữu của Satan của ma quỷ và những quấy
phá ám hại của chúng.
... Trên đây là chứng từ của
Cha Georges Morand p.s.s, trích từ
cuốn sách do Cha viết: ”Sors de cet homme, SATAN! - Hãy ra khỏi
người này, Satan!” nơi
chương thứ I: ”Satan existe, je l'ai rencontré - Satan hiện
hữu, tôi đã gặp hắn” từ trang 13 đến
trang 29. Sách do nhà xuất bản Fayard phát hành vào tháng Hai
năm 1994. Cha Georges Morand chào đời ngày 23-1-1930 tại
thủ đô Paris (quận V) và qua đời ngày 28-1-2014 tại
Toulouse, miền Nam nước Pháp. Cha được thụ
phong Linh Mục ngày 28-3-1959, Đêm Vọng Lễ Phục
Sinh, cho Tổng Giáo Phận Paris nhưng sau đó Cha gia nhập
Hội Xuân Bích.
Sr. Jean Berchmans
Minh Nguyệt
|