HẠNH PHÚC KHI
CHIA TAY
(Lễ Chúa Thăng Thiên, năm A)
Sao lại hạnh phúc khi
chia ly? Lẽ
thường thì không, nhưng với sự kiện Chúa
Giêsu về trời thì đúng là như vậy!
Chúa Giêsu là Vua các vua, Chúa các chúa, được
Chúa Cha trao toàn quyền trên trời và dưới đất
(Mt 28:18), nhưng Ngài lại tự hạ đến tột
cùng, bị sỉ nhục, bị khinh miệt, và bị coi
không bằng tên gian ác khét tiếng Baraba. Thế
nhưng Ngài vẫn có bản lĩnh của một người
công chính. Không phải cứ đa số
là đúng. Tìm cách hạ bệ người khác là chứng
tỏ mình yếu kém!
Thế nào là quyền lực
và bản lĩnh? Chúng ta hãy suy tư hai ý tưởng này:
1. Người có quyền lực nhất là
người có thể kiềm chế các thói hư tật
xấu của mình, chứ KHÔNG phải là người
độc đoán và áp chế người khác.
2. Người có bản lĩnh nhất là
người dám chê trách chính mình chứ KHÔNG phải là
người chê cười và chỉ trích người khác.
Chúa Giêsu bị giết chết, người
đời coi đó là thất bại, là “chấm hết”,
thế nhưng Ngài đã sống lại hiển vinh, và rồi
trở về trời với Chúa Cha – nơi Ngài đã xuất
phát: “Không ai đã lên trời, ngoại trừ Con Người,
Đấng từ trời xuống” (Ga 3:13).
Mừng lễ Chúa Thăng Thiên không chỉ
là kính mừng Chúa Giêsu lên trời mà còn là dịp tái khẳng
định tín điều mà chúng ta vẫn tuyên xưng: “Ngày
thứ ba bởi trong kẻ chết mà sống lại, LÊN
TRỜI ngự bên hữu Đức Chúa Cha phép tắc vô
cùng”. Thánh Phaolô cho chúng ta biết rằng nếu Đức
Kitô không sống lại, niềm tin của chúng ta chì là trống
rỗng và vô ích, và như vậy chúng ta chỉ là những
người hoang tưởng, thế nhưng Ngài đã
thực sự sống lại và lên trời.
Lễ Thăng Thiên là một
“cuộc chia tay” – Thầy trò đôi ngả, nhưng cuộc
chia ly này không buồn thảm hoặc tuyệt vọng, mà
tràn trề hy vọng và hạnh phúc. Tại sao
Ngài về trời, và Ngài về trời làm gì? Để
minh chứng và xác định lời hứa mà chính Ngài
đã nói: “Thầy đi dọn chỗ cho anh em thì Thầy
lại đến và đem anh em về với Thầy,
để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó” (Ga
14:3). Đối với phàm nhân chúng ta, chắc chắn không
còn niềm hạnh phúc nào lớn lao
hơn nữa!
Quả thật là kỳ diệu, Thiên Chúa mà
hóa thành Con Người, Con Người mà là Thiên Chúa, vừa
hữu hình vừa vô hình. Chắc chắn chẳng
một thần linh nào như vậy. Chỉ
có Thiên Chúa của chúng ta như vậy mà thôi, độc nhất
vô nhị, duy nhất và tuyệt đối. Thánh Phaolô
đã nói: “Phải công nhận rằng: mầu nhiệm của
đạo thánh thật là cao cả, đó là: Đức
Kitô xuất hiện trong thân phận người phàm,
được Chúa Thánh Thần chứng thực là công
chính; Người được các thiên thần chiêm
ngưỡng, và được loan truyền giữa muôn
dân; Người được cả hoàn cầu tin kính,
được siêu thăng cõi trời vinh hiển” (1 Tm
3:16).
Chữ phải có ý nghĩa. Chữ nghĩa
thật kỳ diệu. Người ta chỉ
nói LÊN trời, TỚI trời, hoặc VÀO trời, vì
người ta không xuất phát từ trời.
Nhưng Chúa Giêsu nói VỀ trời, vì Ngài xuất phát từ
Trời và từ Chúa Cha, Đấng ngự trên trời: “Nếu
anh em yêu mến Thầy thì hẳn anh em đã vui mừng vì Thầy
đi về cùng Chúa Cha, bởi vì Chúa Cha cao trọng
hơn Thầy” (Ga 14:28). Người
ta chỉ có thể VỀ nơi mà mình đã từng ở,
còn nơi mình chưa ở thì không thể dùng động từ
VỀ. Thế mà chúng ta cũng được
Ngài cho phép VỀ trời với Ngài, dù chúng ta không xuất
phát từ trời, dù chỉ là bụi tro xuất phát từ
đất. Ôi, thật là vô cùng kỳ diệu!
Trong sách Công Vụ, Thầy thuốc Sử
gia Luca đã viết: “Thưa ngài Thê-ô-phi-lô, trong quyển
thứ nhất, tôi đã tường thuật tất cả
những việc Đức Giêsu làm và những điều
Người dạy, kể từ đầu cho tới ngày
Người được rước lên trời.
Trước ngày ấy, Người đã dạy bảo
các Tông Đồ mà Người đã tuyển chọn nhờ
Thánh Thần. Người lại còn dùng nhiều cách để
chứng tỏ cho các ông thấy là Người vẫn sống
sau khi đã chịu khổ hình: trong bốn mươi ngày,
Người đã hiện ra nói chuyện với các ông về
Nước Thiên Chúa. Một hôm, đang khi dùng bữa với
các Tông Đồ, Đức Giêsu truyền cho các ông không
được rời khỏi Giêrusalem, nhưng phải ở
lại mà chờ đợi điều Chúa Cha đã hứa,
điều mà anh em đã nghe Thầy nói tới, đó là:
ông Gioan thì làm phép rửa bằng nước, còn anh em thì
trong ít ngày nữa sẽ chịu phép rửa trong Thánh Thần”
(Cv 1:1-5). Chúa Giêsu về trời, nhưng rồi
Ngài lại gởi Chúa Thánh Thần đến với chúng
ta, đồng hành và hoạt động với chúng ta mọi
nơi, mọi lúc, bởi vì Ngài “không để chúng ta mồ
côi” (Ga 14:18).
Quả thật, tư tưởng loài
người không cao hơn ngọn cỏ dại, tầm
nhìn không vượt qua cái bóng của mình, thế nên khi nghe
Đức Giêsu nói vậy, những người đang tụ
họp ở đó tưởng rằng Ngài sắp sửa
khôi phục vương quốc Ít-ra-en. Nhưng Ngài đáp: “Anh
em không cần biết thời giờ và kỳ hạn Chúa
Cha đã toàn quyền sắp đặt, nhưng anh em sẽ
nhận được sức mạnh của Thánh Thần
khi Người ngự xuống trên anh em. Bấy giờ anh
em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giêrusalem,
trong khắp các miền Giuđê, Samari và cho đến tận
cùng trái đất” (Cv 1:7-8). Vừa dứt lời, Ngài được cất
lên ngay trước mắt các ông, và có đám mây quyện lấy
Ngài, khiến các ông không còn thấy Ngài nữa. Họ
ngơ ngẩn nhìn nhau rồi nhìn theo hút
Ngài, chẳng hiểu ất giáp chi cả!
Ngay khi các ông còn đăm đăm tròn mắt
nhìn lên trời phía Ngài đi, bỗng có hai người
đàn ông mặc áo trắng đứng bên cạnh và nói: “Hỡi
những người Galilê, sao còn đứng nhìn lên trời?
Đức Giêsu, Đấng vừa lìa bỏ các ông và
được rước lên trời, cũng sẽ ngự
đến y như các ông đã thấy Người lên trời”
(Cv 1:11). Lời giải
thích này cho chúng ta biết chắc rằng Chúa Giêsu sẽ
đến thế gian lần thứ hai vào một lúc nào
đó, bất kỳ thời điểm nào mà chúng ta không thể
biết được, thậm chí có thể là ngày mai hoặc
hôm nay. Vì thế mà ai cũng phải sẵn sàng và tỉnh
thức. Không chỉ vậy, với mỗi người còn
là cái chết, vì tử thần có thể đến bất
cứ lúc nào, không ai có thể ngờ được!
Kiếp phàm nhân là một
chuyến đi, mỗi ngày tiến gần hơn một
chút tới “miền cát bụi”. Cuộc đời Kitô hữu
là cuộc lữ hành trần gian, là hành trình đức tin,
và cũng là hành trình về trời. Đức
Kitô đã về trời trước, đó là bảo chứng
cho những ai tin nhận Đức Giêsu Kitô là Đấng
Thiên Sai. Thánh Vịnh gia mời gọi: “Vỗ tay
đi nào, muôn dân hỡi! Mừng Thiên Chúa, hãy cất tiếng
hò reo! Vì Đức Chúa là Đấng Tối Cao, Đấng
khả uý, là Vua Cả thống trị khắp địa cầu”
(Tv 47:2-3).
Vâng, trên cả tuyệt vời
bởi vì niềm vui quá lớn, nỗi mừng khôn tả
xiết.
Nhưng chúng ta hữu hạn, chỉ biết thể hiện
bằng tất cả khả năng phàm nhân mà thôi: “Thiên
Chúa ngự lên, rộn rã tiếng hò reo, Chúa ngự lên, vang dội
tiếng tù và. Hãy đàn ca, đàn ca lên mừng Thiên Chúa,
đàn ca lên nào, đàn ca nữa kính Vua ta! Thiên Chúa là Vua toàn
cõi địa cầu, hãy dâng Người khúc đàn ca tuyệt
mỹ. Thiên Chúa là Vua thống trị chư dân, Thiên Chúa ngự
trên toà uy linh cao cả” (Tv 47:6-9). Thiên
Chúa không đòi hỏi quá sức chúng ta, Ngài chỉ muốn
chúng ta chân thành với khả năng riêng của mỗi
người – nén vuông hay tròn, to hay nhỏ, dài hay ngắn cũng
không thành vấn đề, quan trọng là phải sinh lời
theo khả năng của chính mình.
“Cái tôi và sự hiểu biết
tỷ lệ nghịch với nhau. Hiểu biết càng nhiều,
cái tôi càng bé; hiểu biết càng ít, cái tôi càng to” (Albert
Einstein, 1879-1955). Dẹp được “cái
tôi” là có thể nên thánh, ai khôn ngoan thì làm được,
chưa khôn ngoan thì hãy cầu xin. Thánh Phaolô cho biết:
“Tôi cầu xin Chúa Cha vinh hiển là Thiên Chúa của Đức
Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, ban cho anh em thần khí khôn ngoan
để mặc khải cho anh em nhận biết Người.
Xin Người soi lòng mở trí cho anh em thấy rõ, đâu
là niềm hy vọng anh em đã nhận được, nhờ
ơn Người kêu gọi, đâu là gia nghiệp vinh quang
phong phú anh em được chia sẻ cùng dân thánh, đâu là
quyền lực vô cùng lớn lao Người đã thi thố
cho chúng ta là những tín hữu” (Ep 1:17-19a). Nhận biết
Thiên Chúa là niềm hạnh phúc lớn lao,
nhận biết Ý Ngài và vui mừng làm theo là niềm hạnh
phúc lớn lao hơn. Quả thật, chấp nhận và làm
theo Ý Chúa là điều không dễ chút
nào, vì chúng ta thường chỉ muốn “được
như ý” mà thôi!
Để chúng ta khả dĩ hiểu rõ
ràng, Thánh Phaolô giải thích: “Đó chính là sức mạnh
toàn năng đầy hiệu lực, mà Người đã
biểu dương nơi Đức Kitô, khi làm cho Đức
Kitô trỗi dậy từ cõi chết, và đặt ngự
bên hữu Người trên trời. Như vậy, Người
đã tôn Đức Kitô lên trên mọi quyền lực thần
thiêng, trên mọi tước vị có thể có được,
không những trong thế giới hiện tại, mà cả
trong thế giới tương lai. Thiên Chúa đã đặt
tất cả dưới chân Đức Kitô và đặt
Người làm đầu toàn thể Hội Thánh; mà Hội
Thánh là thân thể Đức Kitô, là sự viên mãn của
Người, Đấng làm cho tất cả được
viên mãn” (Ep 1:19b-23). Đức Kitô được Chúa Cha
trao ban mọi thứ, nhưng Ngài không giữ riêng cho Ngài,
mà Ngài lại muốn chia sẻ với chúng ta, muốn làm
cho chúng ta cũng được sống viên mãn với Ngài,
dù chúng ta không chỉ là phàm nhân mà còn là những tội nhân
hoàn toàn bất xứng.
Thật là kỳ diệu,
vì niềm hạnh phúc như điệp khúc cứ lặp
đi lặp lại trong cuộc đời chúng ta, cả
ngày lẫn đêm, trên suốt hành trình về trời. Không hạnh phúc sao
được, bởi vì chúng ta được Thiên Chúa
ưu đãi quá nhiều, minh nhiên nhất là chúng ta
được xóa án tử và được
khôi phục cương vị làm con, đặc biệt là
cũng sẽ được về trời để tận
hưởng cuộc sống trường sinh với Ngài.
Thánh ký Mátthêu cho biết rằng,
một hôm có mười một môn đệ đi tới
miền Galilê, đến ngọn núi Đức Giêsu đã
truyền cho các ông đến. Khi thấy Ngài, các ông bái
lạy, nhưng có mấy ông lại hoài nghi. Bản tính nhân loại là thế, tận mắt thấy
bao phép lạ mà vẫn chưa đủ tin, miêng nói tin
nhưng bụng vẫn ngờ vực. Vả
lại, họ cứ tưởng Đức Giêsu là chính
khách, Ngài sẽ giành quyền độc lập cho Ít-ra-en từ
bọn thực dân Rôma. Khi đó, Đức Giêsu đến
gần họ và nói: “Thầy đã được trao
toàn quyền trên trời dưới đất” (Mt
28:18). Có lẽ nghe Ngài nói vậy thì họ càng
cho rằng Chúa Giêsu đang làm chính trị thật, điều
họ nghĩ không sai. Thế nhưng lại
không phải vậy, Chúa Giêsu không bao giờ làm chính trị,
và Phúc Âm cũng không là bản cương lĩnh chính trị.
Tuy nhiên, cuộc
sống không ai lại không liên quan chính trị vì sự ác
luôn đối đầu với sự lành. Bảo vệ
công lý, chân lý và hòa bình là một dạng hoạt động
chính trị. Đại đế Napoléon nhận định:
“Thế giới phải chìm đắm trong
đau khổ không phải vì tội ác của
những kẻ xấu, mà là vì sự
im lặng của những người tốt”.
Người Công giáo là người mang hai
“quốc tịch”, trước tiên là công dân của Nước
Trời, và sau đó là công dân của một đất
nước tại thế gian này. Trên đường lữ
hành trần gian, với tư cách là công dân một đất
nước, người Công giáo cũng tuân hành theo luật định của đất nước
đó: “Mỗi người phải phục tùng chính quyền,
vì không có quyền bính nào mà không bởi Thiên Chúa, và những
quyền bính hiện hữu là do Thiên Chúa thiết lập.
Như vậy, ai chống đối quyền bính là chống
lại trật tự Thiên Chúa đặt ra, và kẻ nào chống
lại sẽ chuốc lấy án phạt.
Thật thế, làm điều thiện thì không phải sợ
nhà chức trách, có làm điều ác mới phải sợ”
(Rm 13:1-3). Tuy nhiên, có một nguyên tắc mà không một
người Công giáo tốt nào dám vi phạm:
luật pháp trần gian đi ngược lại với lề
luật của Thiên Chúa và Giáo Hội.
Mục đích của Chúa
Giêsu hoàn toàn khác, không phải là làm chính trị để
tranh giành quyền lức ở thế gian này. Đây là ước muốn
của Ngài: “Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn
đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và
Chúa Thánh Thần, dạy bảo họ tuân giữ mọi
điều Thầy đã truyền cho anh em” (Mt 28:19-20a).
Tức là Ngài bảo mỗi chúng ta phải vào
đời. Chúa Giêsu biết sắp đến giờ
phải trở về cùng Chúa Cha, nên Ngài căn dặn kỹ
lưỡng. Ngài về trời nên Ngài bảo
chúng ta vào đời để làm chứng về Ngài.
Đó vừa là một tặng phẩm vừa là một mệnh
lệnh, vừa là một đặc ân vừa
là một trọng trách.
Trước khi về trời, lời cuối
của Chúa Giêsu trên thế gian là một lời hứa: “Thầy
ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt
28:20b). Lời hứa đó đã được chứng tỏ
rõ ràng nhất là Bí tích Thánh Thể, một phép lạ vĩ đại vẫn xảy ra hằng
ngày ở khắp nơi trên thế giới. Biết rõ chúng
ta yếu đuối nên Chúa Giêsu rất “tội nghiệp”
chúng ta, Ngài cũng đã hứa: “Thầy sẽ không
để anh em mồ côi” (Ga 14:8). Và lời hứa
đó lại được thực hiện ngay lập tức:
Ngài về trời rồi gởi Đấng Bảo Trợ
đến ở với chúng ta (Ga 14:16). Thánh Thể
và Thánh Thần luôn đồng hành với chúng ta trên suốt
Hành Trình Về Trời.
Phàm sự gì cũng có “mở”
và “kết”.
Tương tự, Hành Trình Về Trời
được khởi đầu từ điểm SINH và
kết thúc ở điểm TỬ. Hành trình đó có
thể là “con đường” dài hoặc ngắn, không ai biết;
“con đường” đó cũng có thể rộng hoặc
hẹp, nhưng ai chọn đường hẹp thì tốt
hơn đường rộng, càng thênh thang càng “dễ chết”,
có thể “chết yểu”, “chết” trước kỳ hạn,
“chết” ngay khi còn đang sống. Chết như vậy
thì thật là nguy hiểm! Vì thế, chính Chúa Giêsu đã
khuyên những ai thực sự muốn được
trường sinh vĩnh phúc: “Hãy qua cửa hẹp mà vào,
vì cửa rộng và đường thênh thang thì đưa
đến diệt vong, mà nhiều người lại
đi qua đó. Còn cửa hẹp và đường
chật thì đưa đến sự sống, nhưng ít
người tìm được lối ấy” (Mt 7:13-14). Không chỉ đơn giản
như vậy, người ta còn phải “chiến đấu
để qua được cửa hẹp” (Lc 13:24). Cách nói rất “ngược
đời”, nhưng phải dám “ngược” như vậy
thì mới mong “xuôi” về vĩnh cửu.
Chúa Giêsu đã nhập thế
và đau khổ đến tận cùng bảng số. Những
người muốn về trời thì cũng không thể
không đau khổ – cách này hay cách khác. Thánh nữ
Faustina so sánh: “Như bệnh tật được
đo bằng nhiệt kế, sốt cao cho chúng ta biết
là bệnh nặng, đời sống tâm linh cũng vậy,
đau khổ là nhiệt kế đo tình yêu Chúa trong linh hồn”
(Nhật Ký, số 774). Đây là điều rất khó
đối với bản chất phàm nhân, nhưng người
ta có thể chấp nhận nếu cố gắng hiểu theo cách hiểu của Chúa và với tầm
nhìn của Ngài.
Lạy Thánh Phụ, Chúa Giêsu trở về
trời là dấu bảo đảm về sự sống vĩnh
hằng mà con phải không ngừng cố gắng chiến
đấu để khả dĩ đạt được.
Xin mau ban Chúa Thánh Thần để đổi mới chúng
con, làm cho chúng con can đảm làm chứng về Chúa Ba Ngôi.
Xin giúp chúng con đủ sức vượt qua chính mình
để xứng đáng lãnh nhận những gì Ngài đã
hứa ban. Chúng con cầu xin nhân danh Đức Giêsu Kitô Phục
Sinh, Thiên Chúa cứu độ của chúng con. Amen.
TRẦM THIÊN THU
------------------------
PHỤ LỤC:
+ Chúa Về Trời – Con Vào Đời: https://www.youtube.com/watch?v=rgn5_cP8S-Q
+ Mười Bảng Chỉ Đường
Về Trời: https://tramthienthu.blogspot.com/2017/05/muoi-bang-chi-uong-ve-troi.html
|