Cửa chuồng chiên – ĐTGM. Giuse Ngô
Quang Kiệt.
Cửa có hai công
dụng. Để đóng vào và để
mở ra. Có những cánh cửa
như cửa tù ngục để giam kín phạm nhân.
Có những cánh cửa giam hãm, bưng bít con
người không cho thông giao với thế giới bên ngoài.
Có những cánh cửa lò sát sinh nhốt thú vật
để giết chết. Đó là những
cánh cửa đóng kín chết chóc, huỷ hoại. Có
những cánh cửa mở ra đón gió mát, đón khí trong
lành, đón ánh sáng mặt trời tươi vui. Có những cánh cửa mở ra những chân
trời xa tắp, khơi lên trong tâm hồn mơ
ước cao xa. Có những cánh cửa
mở ra đón nhận anh em trong tình huynh đệ thân
mến. Đó là những cánh cửa
mở ra sự sống.
Hôm nay, Chúa Kitô nói: “Ta là cửa chuồng
chiên”, Người đã tự nhận mình là cánh
cửa. Chúa Giêsu là cánh cửa không phải
để đóng kín giam hãm đàn chiên. Nhưng
là cánh cửa mở ra.
Chúa Giêsu là cánh cửa mở ra những
chân trời vô tận.
Thỉnh thoảng ta
nghe có dư luân xôn xao về ngày tận thế. Tất
nhiên đó là một tin đồn thất thiệt,
nhảm nhí, đượm mầu sắc mê tín dị
đoan. Nhưng tin đồn đó cũng nói lên
một sự thực là: Thế giới mà chúng ta đang
sống là một thế giới hạn hẹp, sinh
mạng con người là bèo bọt, kiếp sống con
người là monh manh. Thật đáng buồn nếu con
người chỉ có thế, bị kết án chung thân vào một thân xác mau tan rã, bị giam
hãm trong một thế giới vật chất mau tàn tạ.
Chúa Giêsu Phục sinh
đã phá vỡ vòng vây giam hãm đó. Khi tảng đá
lấp cửa mộ lăn ra, Chúa Giêsu
đã mở ra cho nhân loại một cánh cửa. Cánh cửa đó dẫn vào một không gian vô
tận. Từ nay con người không còn bị
kết án chung thân vào thân xác mau tan rã
nữa, vì Chúa Giêsu phục sinh đã mặc lấy thân xác
vinh hiển không bao giờ chết. Từ nay con
người không còn bị giam hãm trong thế giới vật
chất mau tàn tạ nữa, vì Chúa Giêsu Phục sinh đã
mở lối ra thế giới thần linh, trong đó con
người sống trong tự do, không còn bị ràng
buộc trong không gian. Đó là một thế
giới mới, thế giới vĩnh hằng, không bao
giờ tàn tạ, thế giới vô biên chẳng có giới hạn.
Khi mở cánh cửa
vào thế giới thần linh, Chúa Giêsu đã đẩy lùi
ranh giới của thế giới vật chất
đến vô hạn. Khi mở cánh cửa vào thế
giới thần linh, Chúa Giêsu đã chắp cánh cho
ước mơ của con người. Ước
mơ ấy chẳng còn hạn hẹp trong những
hạn chế của vòng vây thế giới, nhưng bay lên
ngang tầm trăng sao để mơ những giấc
mơ thần thánh. Khi mở cửa và thế giới
thần linh, Chúa Giêsu đã giải phóng con người
khỏi cảnh ngộ nô lệ vật chất hư hèn,
nâng con người lên cuộc sống tự do của con
Thiên Chúa.
Chúa Giêsu là cánh cửa mở ra suối
nguồn sự sống
Thật là vô lý nếu con người
sống chỉ để chết. Thật là
vô lý nếu chết là hết. Nếu định
mệnh con người là như thế, thà không sống còn
hơn. Mỗi khi vào bệnh viện, ta không
khỏi suy nghĩ khi nhìn những bệnh nhân rên xiết, quằn
quại đau đớn hoặc thấy những tấm
thân gầy còm, những khuôn mặt hốc hác. Đó là cái chết đang sống hay là một
sự sống đang chết? Đời
sống như thế còn có ý nghĩa gì không?
Chúa Giêsu đã
bước vào thế giới kẻ chết để
chiến đấu chống lại thần chết. Người
đã chiến thắng. Và khi
Người mở cửa mộ bước ra,
Người đã mở cánh cửa dẫn vào một
cuộc sống mới. Cuộc sống
mới là một cuộc sống trọn vẹn bởi vì
không còn bóng dáng Thần chết. Cuộc sống
mới là một cuộc sống sung mãn bởi vì chẳng
còn vết tích của đau khổ, bệnh tật, đói khát. Cuộc sống mới là một
cuộc sống siêu nhiên trong đó con người
được nâng lên làm con Thiên Chúa, được tham
dự vào chính sự sống của chúa. Cuộc
sống mới là một cuộc sống hạnh phúc vì
được kết hợp với Thiên Chúa Ba Ngôi trong
một tình yêu trọn hảo.
Như thế cuộc sống con
người vẫn có một hướng đi lên,
để được nâng cao, để được
phong phú, để được hoàn hảo. Chính vì
thế mà dù biết cuộc sống khổ đau,
người ta vẫn vui mừng khi một em bé chào
đời. Chính vì thế người ta vẫn ăn mừng sinh nhật, coi đó là ngày
trọng đại trong đời người.
Chính Chúa Giêsu đã
biến đổi thân phận con người. Con người sinh
ra không phải để chết, nhưng để
sống, sống sung mãn, sống trọn vẹn, sống
vĩnh viễn trong suối nguồn sự sống.
Nhưng để mở ra cho ta những chân
trời vô tận của con Thiên Chúa, chúa Giêsu đã chịu
nhận lấy kiếp sống mong manh, phù du, bèo bọt
của con người. Để mở ra cho
suối nguồn sự sống, Người đã phải
đón nhận cái chết đau đớn. Người chính là vị Mục tử chân chính
đã thí mạng vì đàn chiên.
Chúa Giêsu quả
thật là cánh cửa mở ra cho đàn chiên đi
đến những chân trời xa rộng, đi
đến những đồng cỏ xanh tươi,
đi đến những dòng suối trong lành.
Chúa Giêsu quả là vị mục tử
tốt lành luôn chăm sóc đoàn chiên, luôn nuôi dưỡng
đoàn chiên bằng những lương thực bổ
dưỡng. Chúa Giêsu đã đến cho ta
được sống và được sống dồi
dào.
Đó là cánh cửa duy nhất dẫn
đến sự sống, ta hãy theo sát
gót Người. Đó là người mục
tử duy nhất, ta hãy nghe tiếng Người. Hãy đến với Người để
Người đưa ta đến những chân trời xa
rộng. Hãy đến với Người để
Người băng bó vết thương, xoa dịu
nỗi đau và phục hồi sự sống. Hãy đến với Người để
Người đổ tràn tình yêu và sự sống vào tâm
hồn ta.
GỢI Ý CHIA SẺ
1.
Chúa Giêsu là cửa chuồng chiên. Tôi có theo vào cửa Người hay tôi đã
chọn nhầm cửa khác?
2.
Chúa Giêsu là cánh cửa mở. Tôi có
thường đóng cửa, ngăn không cho người
khác vào?
3.
Chúa Giêsu đã hiến mạng sống
để mở cửa cho tôi. Tôi có sẵn sàng hi sinh
để mở cửa thêm rộng không?
|