Lạy Chúa, xin ở
lại với chúng con
(Suy niệm của Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ)
Ít ai biết đến "một làng tên là
Emmaus, cách Giêrusalem độ sáu mươi dặm" (Lc
24, 13), nếu không có một Người Bộ Hành mà hai môn
đệ coi là "khách hành hương" cùng đi
với họ thì ngôi làng Emmaus ấy đã bị lãng quên
từ lầu rồi. Theo hai ông thì đây là khách hành
hương duy nhất "không hay biết những sự
việc vừa xảy ra trong thành mấy ngày nay"(Lc 24,
18).
Chúng ta không biết tên của một trong hai
môn đệ, chỉ biết một người tên là
Clêophas, còn người kia thì không, có thể là mỗi
người trong chúng ta, vào những giờ đen tối
nhất của nghi ngờ, buồn thảm, mệt mỏi
và chán nản, cuộc sống dường như thất
bại, không thay đổi được quá trình của
các sự kiện. Chúng ta không tiến
bước, mà lại quay về với thực tại
của quá khứ, trở thành gánh quá nặng, hoặc
một mớ rối bòng bong, trốn chạy bằng con đường
Emmaus. Hôm nay, Giáo Hội mời gọi
chúng ta gặp gỡ Đức Kitô Phục Sinh trong
đời sống chúng ta. Hai môn
đệ trên đường Emmaus đã gắn bó với
Đức Giêsu thành Nagiarét "với hy vọng
Người sẽ cứu Israel"
(Lc 24, 21). Rõ ràng, hai ông đã không "nghe" những lời
cảnh báo lặp đi lặp lại của Thầy dành
cho tất cả những ai muốn theo Người:
"Phàm ai không vác khổ giá mình mà đi sau Ta, ắt không
thể làm môn đồ của Ta" (Lc 14,27).
Trong sự hào hứng của mình, họ
đã "không ngồi mà trù liệu phí tổn, xem có
đủ vốn đến lúc hoàn thành hay không?" (Lc 14, 28). Họ đã đặt nền móng,
nhưng khi có thử thách về cuộc Khổ Nạn,
họ bỏ dở: làm thế nào họ có thể tiếp
tục mà không có một kế hoạch và không có người
đứng đầu, tức là thợ cả? Bằng chứng lời Chúa chứng minh rằng
họ thiếu cái gì đấy để tiếp tục
và đi đến cùng việc xây dựng Nước
Trời ở giữa họ.
Vì đã tham gia vào cuộc hành trình buồn bã
của họ, giữa bóng đêm của ngày đang qua và
bóng tối đang phủ kín tâm trí họ, Chúa Giêsu Phục
Sinh bắt đầu gợi chuyện: "Các ông có
truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau
mà buồn bã vậy?" (Lc 24,17) Nghe
hỏi thế, họ đã bộc bạch về sự
đau khổ, thất vọng, đắng cay của chính
mình sau khi Thầy chết, các môn đệ tản mác
mỗi người một ngả, đức tin của
họ bị tan vỡ, mọi sự xem ra đã hết,
các xác tín sụp đổ, niềm hy vọng tắt ngúm. Chúa nói chuyện với hai ông và "giải
thích" Kinh Thánh. Chúa chủ động trình bày cho
họ, "bắt đầu từ Môsê và các tiên tri",
mà tất cả Sách Thánh đều hướng về
mầu nhiệm Con Người (x. Lc 24,27),
làm cho tâm hồn họ “bừng cháy”. Chúa đã đem
lại một tia sáng khơi lên niềm hy vọng, đưa
họ ra khỏi bóng tối của phiền muộn và
thất vọng, đánh thức nơi họ lòng khao khát
muốn được ở gần Người, khiến
họ nài ép: "Mời ông ở lại với chúng
tôi", với lý do "vì trời đã về chiều và
ngày sắp tàn" ( Lc 24,29 ).
"Mời ông ở lại với chúng tôi,
vì trời đã về chiều và ngày sắp tàn" (Lc 24,29). Đây là lời mời xin
tha thiết của hai ông vào ngày thứ nhất trong
tuần, lúc mà tâm hồn đang trĩu nặng vì buồn
nản, đang trên đường trở về quê. Họ không bao giờ nghĩ rằng người
khách lạ ấy lại chính là Thầy mình mới sống
lại. Hai ông đã nhận ra Người tại bàn
ăn chỉ với một hành vi "bẻ bánh"
đơn giản (Lc 24,35). Khi trí khôn
được chiếu sáng, con tim được
đốt nóng, những dấu chỉ bắt đầu
gợi lên lòng sốt mến và thôi thúc họ "chỗi
dậy trở về Giêrusalem" (Lc 24,33)
để thuật lại tất cả những gì họ
đã thấy và đã nghe cho "mười một tông
đồ và các bạn khác đang tụ họp" (Lc
24,33).
Hình ảnh hai môn
đệ trên đường Emmaus có thể hình ảnh
của mỗi gia đình chúng ta trong năm Phúc Âm Hóa Gia
Đình này. Giữa biết bao vấn đề và
khó khăn, ngay cả những thất vọng nặng
nề, Người Bộ Hành Thần Linh vẫn tiếp
tục đồng hành bên cạnh chúng ta, mở ra cho chúng
ta những trang Kinh Thánh và hướng dẫn chúng ta
hiểu sâu hơn những mầu nhiệm của Thiên Chúa.
Chúng ta hãy van nài : Lạy Chúa, xin ở
lại với chúng con. Chúa luôn ở với
chúng ta, hãy năng đến gặp Người nơi Bí
tích Thánh Thể và lắng nghe Lời Chúa. Chính Đấng Cứu Thế đã bảo
đảm cho chúng ta về sự hiện diện hữu
hình của Người ở giữa chúng ta, ngang qua
Lời Chúa và Bí tích Thánh Thể. Lời Chúa giúp tâm hồn
các ông nóng lại, mở trí cho các ông hiểu Kinh Thánh.
Cử chỉ bẻ bánh giúp các môn đệ nhận ra Chúa
Giêsu (x. Lc 24,35).
Chúng ta cũng
vậy, bàn tiệc Lời Chúa và bàn tiệc Thánh Thể luôn
dọn sẵn cho chúng ta, chúng ta nghe Chúa nói, gặp gỡ và
đón rước Chúa trong khi cử hành Thánh lễ và
rước lễ. Hai môn đệ nhận ra Đức Giêsu
khi người bẻ bánh, liền về Giêrusalem kể
lại kinh nghiệm ngoại thường mà họ đã
sống: đó là cuộc gặp gỡ với Đấng
Phục Sinh.
Thánh Phaolô cũng bảo chúng ta: "Mỗi
khi anh em ăn bánh và uống chén này, anh em loan truyền
sự chết của Chúa cho tới khi Người
đến" (1Cr 11,26). Như thế,
chúng ta phải nỗ lực phấn đấu trở
thành những chứng nhân, sẵn sàng loan báo cái chết và
sự phục sinh của Đức Kitô với lòng hăng
say và niềm vui vì được gặp gỡ Chúa.
Niềm vui ấy phải lây sang người khác làm cho Giáo
Hội tăng trưởng. Giáo Hội
lớn mạnh nhờ những chứng tá nảy sinh
từ niềm vui được đón nhận và
được biến thành lời loan báo. Đó là
một niềm vui tông đồ, lan
tỏa. Cùng với Mẹ Maria trong tháng hoa này,
chúng ta hãy nhìn lên Mẹ Maria như gương mẫu
để bắt chước. Xin Mẹ giúp chúng ta
chiêm ngắm Chúa Giêsu Thánh Thể và nghe Lời Chúa, nhất
là hăng say loan báo Tin Mừng Chúa sống lại
để mọi người tin mà được cứu độ.
Amen.
|