Tần số tình yêu
– Thiên Phúc
Người cha dắt
đứa con nhỏ đi dạo ngang qua một đài
phát thanh của thành phố. Đứa bé chỉ ngọn
tháp cao vút hỏi người cha: – Ba ơi! Cái
tháp đó để làm gì vậy?
Người cha giải thích: – Con
ạ! Đó là ăng-ten của đài phát
thanh, hàng giây hàng phút nó phát đi những tin tức, âm
nhạc và các chương trình hữu ích cho đại
chúng.
-
Nhưng thưa ba, con
có nghe thấy gì đâu!
-
Muốn nghe
được những thông tin và các chương trình
bổ ích đó, con chỉ cần có một cái máy thu thanh thật tốt, mở đúng tần
số là con sẽ nghe rõ ràng, như cha con mình đang nói
chuyện với nhau đây!
Chiều
Phục Sinh đầu tiên, Đức Giêsu hiện ra
với các môn đệ, vắng mặt Tôma, một con
người thực tế, muốn kiểm chứng
bằng mắt thấy, tai nghe, tay sờ thì mới tin. Tám ngày sau, Đấng Phục Sinh lại hiện
ra với các ông, có cả Tôma. Người gọi
đích danh ông: “Tôma, hãy nhìn xem tay
Thầy, hãy đặt ngón tay vào cạnh sườn
Thầy. Đứng cứng lòng nữa, nhưng hãy tin” (Ga
20,27). Ông chỉ còn biết run sợ mà
thưa với Người: “Lạy Chúa của con, lạy
Thiên Chúa của con” (Ga 20,28).
Tại sao Gioan chỉ cần nhìn thấy ngôi mộ
trống và tấm khăn liệm xếp gọn gàng là ông
đã tin Thầy sống lại, còn Tôma đã
được các môn đệ làm chứng Thầy đã
phục sinh mà ông lại không tin. Vậy điều khác nhau cơ
bản giữa Gioan và Tôma chính là chiếc máy thu
thanh của Tôma không mở đúng tần số, đó là
tần số Tình Yêu, tần số của con tim. Tôma
đòi phải xỏ tay vào lỗ đinh ở chân tay
Thầy ông mới tin; còn Gioan, không cần thấy Thầy
bằng con mắt thịt nhưng bằng con mắt
đức tin, con mắt tình yêu. Chính tình yêu đã khiến
Gioan chạy đến mộ Thầy nhanh hơn Phêrô, chính
tình yêu đã mở mắt cho Gioan nhận ra Thầy đầu
tiên trên bờ biển Galilê, chính tình yêu đã làm cho ông
trở nên “người môn đệ Đức Giêsu
thương mến” (Ga 21,7).
Tại sao
Phêrô và Gioan đều thấy mộ trống và khăn
liệm, mà Phêrô thì “rất đỗi ngạc nhiên” còn Gioan
thì “Ông đã thấy và ông đã tin”? (Ga 20,8).
Vì thế, Phêrô phải cố gắng
vượt qua những dấu chỉ khả giác
để đến với niềm tin, và Tôma cũng
phải vượt qua cái nhìn của giác quan để
đến với cái thấy của đức tin.
Nhưng Đức Giêsu đã nói: “Phúc thay những
người đã không thấy mà tin!” (Ga 20,29).
Đó cũng chính là phần thưởng
của đức tin. Sở dĩ Gioan nhận ra
sự kiện ngôi mộ trống và khăn liệm như
dấu chỉ của sự phục sinh, là vì ông đã
nhớ lại lời Kinh Thánh: “ngày thứ ba,
(Người) sẽ cho chúng ta chỗi dậy” (Hs 6,2) và phép lạ “ông Giôna ở trong bụng cá
ba ngày ba đêm” (Gn 2,1). Vâng, chính Kinh Thánh sẽ soi sáng,
hướng dẫn chúng ta nhận ra những dấu
chỉ của Thiên Chúa trong mỗi biến cố hằng
ngày. Niềm tin vào mầu nhiệm phục sinh của chúng
ta hôm nay không phải là một niềm tin mơ hồ, mà là
một niềm xác tín vào lời chứng chắc chắn
của các Tông Đồ qua Kinh Thánh. Trong bài giảng
đầu tiên của ngày lễ Ngũ Tuần, Phêrô
đứng chung với mười một Tông Đồ
lớn tiếng tuyên bố rằng: “chính Đức Giêsu
đó, Thiên Chúa đã làm cho sống lại; về
điều này, tất cả chúng tôi xin làm chứng” (Cv 2,32). Vâng, chính sự phục sinh của
Đức Giêsu đã bảo đảm cho niềm tin
của chúng ta. Thánh Phaolô viết: “Nếu Đức Kitô
đã không chỗi dậy, thì lòng tin của anh em thật
hão huyền, và anh em vẫn còn sống trong tội lỗi
của mình” (1Cr 15,17).
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con tình
yêu nhiều hơn nữa, để chúng con tin Chúa mãnh
liệt hơn. Xin dạy chúng con biết siêng năng suy
niệm Lời Chúa, để Lời Chúa mãi là đèn soi cho
chúng con bước, là ánh sáng chỉ đường chúng
con đi. Amen.
|