Cộng Đoàn Phục Sinh
(Suy niệm của Lm. Giuse Nguyễn Hữu
An)
Cả bốn Tin mừng đều thuật
lại những lần hiện ra của Chúa Phục Sinh
với những cá nhân (Ga 20,14-17; Mt 278,5-7; Lc 24,25-31; Mc
16,9-13) và những nhóm môn đệ khác nhau (Mt 28,16-20;Lc
24,36-49;Ga 21,1-23).
Tường thuật Chúa Phục Sinh
đến với Nhóm Mười Hai vào ngày thứ nhất
trong tuần có một tầm quan trọng đặc
biệt. Nhóm Mười Hai trở thành nền tảng
của cộng đoàn Phục Sinh, thành những chứng
nhân mắt thấy tai nghe về Chúa Phục Sinh, để
loan báo Tin Mừng Phục Sinh cho mọi người ( x. CV
4,20).
Khi Chúa đến với Nhóm Mười Hai
lần đầu tiên vào chiều ngày thứ nhất trong
tuần thì Tôma vắng mặt. Các Tông đồ đã nói
với ông:”Chúng tôi đã được thấy Chúa”(Ga
20,25). Đây vừa là lời tuyên xưng đức tin
vừa là lời làm chứng về Chúa Phục Sinh.
Những lời này có tác dụng chuẩn bị và khơi
dậy đức tin đã phai lạt nơi Tôma.
Tôma đã không tin vào lời của họ.
Không tin như thế không phải chỉ vì Tôma cứng
lòng, nhưng cũng vì khi đó các môn đệ khác vẫn
chưa có những dấu chứng tỏ họ là những
người đáng tin. Thực vậy, làm sao Tôma có thể
dễ dàng tin vào lời nói của những người mà
chẳng bao lâu trước đó, khi Thầy lâm nạn,
không một ai trong họ dám lên tiếng bênh vực cho
Thầy. Ai cũng sợ bị vạ lây nên tất cả
đã lánh mặt hay bỏ chạy. Phêrô đã không
ngượng ngùng ba lần chối không biết Đức
Kitô là ai. Họ đã bỏ Đức Kitô, và Ngài đã
chết đau thương tủi nhục trên thập giá.
Như vậy thì làm sao bây giờ Tôma có thể tin lời
của những người yếu hèn nhát đảm
đó?
Để xoá tan nghi nan của Tôma, Chúa
Phục Sinh hiện đến và tỏ cho Tôma xem thấy
những vết thương của Ngài. Trong cộng
đoàn Phục Sinh, Tôma tìm lại được
đức tin của mình. Chính cộng đoàn đã
thắp sáng lên niềm tin cho người anh em. Bởi
đó, khi Chúa Phục Sinh với lời mời gọi yêu
thương:” Tôma,hãy xỏ ngón tay con vào lỗ đinh,hãy
đặt bàn tay con vào cạnh sườn Thầy. Chớ
cứng lòng nhưng hãy tin” thì lập tức Tôma
được biến đổi từ bóng tối nghi nan
sang ngời sáng niềm tin “Lạy Chúa của con, lạy
Thiên Chúa của con”(Ga 20,28).
Một trong những khuyết điểm
lớn nhất của Tôma là ông đã tự tách rời
khỏi các Tông Đồ khác, khỏi đời sống
cộng đoàn. Trong sự choáng váng, thất vọng, chán nản,
trong tâm trạng hoài nghi, đau khổ, ông đã tự
nhốt mình trong sự cô đơn xa lánh anh em,tìm quên lãng
trong sự phiền muộn nên đánh mất cơ hội
gặp Chúa Phục sinh. Chỉ đến khi tham gia trở
lại với cộng đoàn, thì ông mới gặp gỡ
Ngài và nhờ đó ông đã tìm lại được lòng
tin mạnh mẽ, kiên trung. Truyền thống Giáo hội
kể lại, Tông đồ Tôma qua Ấn độ
truyền giáo và chịu tử đạo ở đó.
Đức tin của người tín hữu
được trao ban và nhận lãnh nơi cộng đoàn
Phục Sinh, cộng đoàn giáo xứ. Nơi cộng
đoàn này, người tín hữu được nuôi
dưỡng và lớn lên trong đức tin, hoặc tìm
lại được niềm tin của mình.
Đức tin Kitô giáo vừa có chiều kích
cộng đoàn vừa có chiều kích cá nhân. Đức tin
cá nhân được cộng đoàn nuôi dưỡng và làm
thành đức tin cộng đoàn. Cộng đoàn lớn
lên và phát triển là nhờ đức tin cá nhân. Cộng
đoàn làm cho đức tin cá nhân phong phú và độc
đáo.
Lời Chúa được công bố giữa
cộng đoàn Thánh Thể chính là Lời Phục sinh,
mỗi người tín hữu lắng nghe và chấp
nhận cho riêng mình. Mỗi người, nhờ lòng tin và
lòng mến mà Lời Chúa sẽ sinh hoa kết quả trong
tâm hồn.
Mình Máu Chúa được trao ban cho mọi
tín hữu trong cộng đoàn Thánh Thể, mỗi cá nhân tín
hữu lại đón nhận với mức độ
đức tin khác nhau. Người tín hữu phải
đủ đức tin khi rước Thánh Thể của
Đấng đã chết và sống lại.Không chỉ
ăn uống Mình Máu Chúa mà còn là gặp gỡ riêng tư
với Chúa Phục Sinh như Tôma vậy.Trong cuộc
gặp gỡ riêng tư này, người tín hữu
được đón nhận sự sống dồi dào vào
tâm hồn mình.
Đời sống cộng đoàn thật
quan trọng cho niềm tin người tín hữu.
Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II trong Tông Huấn
“Người Kitô hữu giáo dân” đã đưa ra bốn
hình ảnh về giáo xứ, cộng đoàn Phục Sinh,
cộng đoàn Thánh Thể.
* Giáo xứ là một gia đình của Thiên
Chúa chan hoà tình bác ái huynh đệ: mọi người
được đón tiếp chân thành,được
sống trong bầu khí bác ái,được cảm thấy
mình được kính trọng, được yêu
thương che chở,ai cũng cảm thấy mình
thuộc về giáo xứ là một vinh dự.
* Giáo xứ là một cộng đoàn nuôi
dưỡng đức tin:Mọi người
được bồi dưỡng đức
tin,được kêu gọi sống đức tin,được
giúp hiểu biết các vấn đề đức tin. Các
Thánh lễ, các giờ giao lý,các buổi cầu nguyện
luôn hướng về Thiên Chúa, được Lời Chúa
và lời Giáo hội soi sáng để người tín
hưũ hiểu biết những biến cố cuộc
đời.
* Giáo xứ là một cộng đoàn có
tổ chức: Mọi người được sắp
xếp trong một hệ thống trật tự,có phân
công, có trách nhiệm.Tất cả liên hệ với nhau
trong tinh thần hiệp thông, cộng tác, trách nhiệm
để xây dựng giáo xứ tốt đẹp.
* Giáo xứ là một cộng đoàn
truyền giáo: Đây là hình ảnh mà Công Đồng Vatian II
đề cao nhất,hình ảnh cộng đoàn truyền
giáo. Mọi người được nuôi dưỡng
đức tin, được sống tình bác ái để
ra đi truyền giáo, loan báo Tin Mừng Phục Sinh, rao
truyền niềm vui, niềm hy vọng như cộng
đoàn Nhóm Mười Hai đã ra đi đến với
muôn dân.
Cộng đoàn phụng vụ ngày Chúa
Nhật là điểm hẹn chính thức và thường
xuyên của Chúa Phục Sinh với các tín hữu. Không nên
lỗi hẹn với Chúa trong các cuộc họp cộng
đoàn ( x.Dt 10,25), trái lại cần chuẩn bị cho
cuộc gặp gỡ với Chúa Phục Sinh. Ngài luôn có
mặt để giải thích Kinh Thánh đồng thời
mở lòng mở trí cho các tín hữu hiểu Lời Ngài (x.
Lc 24,32.45) và hiến ban chính mình để nuôi sống
người tín hữu chúng ta.
Tôma đã nhờ cộng đoàn yêu
thương nâng đỡ mà tìm lại được
niềm tin. Nơi Tôma có cái gì đáng yêu đáng
ngưỡng mộ, tuy cứng lòng tin nhưng lại
dễ dàng khiêm nhường đón nhận những góp ý
chân thành của cộng đoàn.
Nhờ Tôma mà ta có được mối phúc
thứ chín: “Phúc cho ai không thấy mà tin” (Ga 20,29). Mối
phúc này nghe như có lời dặn dò: muốn thấy
điều mình tin, hãy bắt đầu bằng cách tin
điều mình không thấy và chừng như cũng có
lời ước hẹn: tin điều mình không thấy
sẽ thấy điều mình tin. Mỗi tín hữu
vững tin sẽ thấy điều mình tin để nói
được rằng: “Tôi đã thấy Chúa”(Ga 20,18),
nhờ đó cả cộng đoàn cũng đều nói
lên: “Chúng tôi đã thấy Chúa” (Ga 20,25).
|