Chứng từ của một hành trình Phục Sinh
(Suy niệm
của Lm Giuse Nguyễn Hữu An)
A. Chứng từ của một
hành trình phục sinh
Chúa Nhật II
Phục Sinh, lễ kính “Lòng Thương Xót Chúa”, ĐTC
Phanxicô tuyên thánh cho hai vị Giáo Hoàng, Gioan XXIII và Gioan Phaolô
II.
Câu chuyện
về một thanh niên tật nguyền được
diễm phúc gặp gỡ Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II thật
cảm động.
Tony Melendez là một người
Nicaragua, sinh năm 1962 và bị mất cả hai tay vì
ảnh hưởng tai hại của một loại
thuốc cảm cúm mà bà mẹ đã uống khi không
biết là bà đang mang thai. Sau khi Tony được 1
tuổi, cả gia đình được ông ngoại bảo
lãnh sang Los Angeles Hoa Kỳ, ở đây Tony học sử
dụng mọi thứ bằng đôi chân, kể cả
học đánh đàn ghita. Đến năm 16 tuổi,
với cây đàn ghita, anh thường hát dạo ở
một góc phố Laguna Beach để kiếm tiền cho
gia đình. Anh cũng rất chán nản với tương
lai đi ăn xin như vậy, và anh tự hỏi,
"chẳng lẽ cuộc đời mình chỉ đi
ăn xin như thế thôi hay sao?".
Rồi một ngày kia anh nhận
được lá thư mời đến trình diễn cho
Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II trong ngày Đại Hội
Giới Trẻ vào tháng 9 năm 1987 ở Los Angeles. Trong
cuộc họp mặt đó có trên 6.000 người trẻ
từ khắp nơi đến tham dự. Anh
đã nhận lời trình diễn và cũng kể từ
đó cuộc đời anh thay đổi. Sau khi trình
diễn một bài do anh sáng tác, cả hội trường
đứng dậy hoan hô anh, ngay cả Đức Giáo Hoàng
cũng đứng dậy và đi đến tận
bục trình diễn để hôn anh, và điều quan
trọng là câu nói của Đức Gioan Phaolô II. Ngài nói,
"Tony, con là một người thực sự can
đảm. Con đang đem lại hy vọng cho mọi
người ở đây. Cha ao ước con sẽ
tiếp tục đem hy vọng cho tất cả mọi người".
Từ lúc đó trở đi, anh
được mời đi lưu diễn ở nhiều
nơi trong nước, và bất cứ ai trông thấy
một thanh niên cụt hai tay nhưng vui vẻ dùng đôi
chân đánh đàn và say sưa cất tiếng hát với
những lời lẽ không than van, không cay đắng, không
oán hờn thì tất cả mọi người đều
ngập tràn hy vọng. Chính Tony, anh chia sẻ như thế
này: "Có lúc tôi thực sự tin rằng tôi phải có
đầy đủ chân tay, mắt mũi để yêu
thương, để phục vụ, để lo
lắng cho người khác. Tôi nghĩ là tôi cần
những điều đó. Dĩ nhiên, có đôi tay thì giúp
đỡ người khác dễ dàng hơn. Nhưng tình yêu
thì không cần đôi tay. Để yêu thương ai
đó, tất cả những gì bạn cần là con tim và
để ý đến họ."
Với thân
thể tật nguyền, Tony Melendez đã đem lại hy
vọng cho những người thấy anh trình diễn.
Đó là chứng từ của một hành trình phục sinh.
B. Ý nghĩa các vết sẹo
Trong mùa Phục
Sinh, các bài đọc sách Tin Mừng và Công vụ Tông
đồ thuật lại: mỗi lần Chúa Giêsu hiện
đến với các môn đệ, Ngài đều trao ban
bình an: “bình an cho các con” và “cho các ông xem tay chân và cạnh
sườn” là những vết thương cuộc khổ
nạn của Ngài.
Điều quan
trọng được Thánh Kinh ghi nhận là thân xác
phục sinh của Chúa Giêsu vẫn còn mang thương tích
của cuộc khổ nạn, vẫn còn lỗ đinh
ở chân tay và vết giáo đâm ở cạnh sườn.
Tin Mừng phục sinh là Tin Mừng về các vết thương
đã lành nay thành những vết sẹo.Tôma muốn sờ
đến để biết chắc Thầy đã
sống lại. Khi Chúa Phục Sinh mời gọi Tôma: “hãy
đặt ngón tay vào lỗ đinh và hãy đưa tay ra mà
đặt vào cạnh sườn”, chắc hẳn Tôma
đã nhìn thật lâu những dấu đinh. Khi ấy, Tôma
khám phá thật sâu một Tình Yêu.Tình yêu hy sinh mạng
sống và đủ mạnh để lấy lại.Tình
yêu khiêm hạ cúi xuống để chinh phục ông. Các
vết sẹo của Thầy đã chữa lành vết
thương hoài nghi của Tôma. Lòng ông tràn ngập niềm
cảm mến tri ân. Ông thoát ra khỏi sự cứng
cỏi, khép kín, tự cô lập, để bước vào
thế giới của lòng tin. Tôma đã tin vượt quá
điều ông thấy. Ông chỉ thấy và chạm
đến các vết sẹo của Thầy, nhưng ông tin
Thầy là Chúa, là Thiên Chúa của ông.
Tại sao thân
xác phục sinh của Chúa Giêsu vẫn còn mang các
thương tích của cuộc khổ nạn? Các vết
sẹo ấy có ý nghĩa gì đối với chúng ta?
1. Những vết
sẹo giúp các môn đệ nhận ra Chúa
Chúa Giêsu
phục sinh giúp các môn đệ nhận ra Ngài nhờ
những vết sẹo. Ngài cho họ xem những vết
sẹo ở tay và cạnh sườn. Những vết
sẹo nói lên một điều quan trọng: Thầy chính
là Đấng đã bị đóng đinh và đâm thâu;
Thầy đã chết nhưng Thầy đã thắng
được tử thần. Các môn đệ mặc
dầu được tiên báo trước về cuộc
Phục sinh (Mt 18,31-34), nhưng những tang tóc và lo sợ
xâm chiếm hết tâm hồn họ lúc này. Cho nên để
họ được an tâm và bình an hơn, Chúa nói: “hãy xem
chân tay Thầy đây...”. Thân xác phục sinh của Chúa bây
giờ vẫn còn mang những dấu vết của
cuộc thụ nạn như các dấu đinh, lằn
roi... Chúa bảo họ cứ sờ vào đó để
khỏi còn phải nghi ngờ về bóng ma hay thần linh
nào khác “Chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có
xương thịt như anh em thấy Thầy có đây”
(Lc 24,39); “Người đưa tay chân ra cho các ông xem” (Lc
24,40). Bàn tay mang dấu đinh là bàn tay nhen lửa và
nướng cá bên biển hồ Tibêria. Bàn tay trao tấm
bánh đời mình trong bữa Tiệc Ly bây giờ trao tấm
bánh mình mới nướng cho môn đệ.(x.Ga 21,1-14).
Các Tông
đồ đã thấy được thân xác vinh quang
phục sinh của Chúa.
Thân xác Chúa
phục sinh cũng là thân xác trước khổ nạn,
nhưng nay không còn bị lệ thuộc vào không gian vào
thời gian như thân xác trước nữa. Chúa ra
khỏi mồ (Lc 24,3), Chúa vào giữa nhà các Tông đồ
đang cửa đóng then cài (Ga 20,19), Chúa đi trên biển
(Ga 21,7). Vì thế, thánh Phaolô gọi thân xác phục sinh
của Chúa là thân xác thiêng liêng, chí thiện (1Cr 15,40). Thánh
Thần tràn ngập trong thân xác ấy.Thân xác Chúa Kitô
Phục Sinh được Kinh Thánh gọi là: bất
tử (1Cor 15,53), bất diệt, linh thiêng (1Cor 15,44),
bất khả thực (Kh 7,16), huyền diệu (Mt 28,1; Ga
20,19). Lanh lẹ (Lc 24,26). Chúa Kitô Phục Sinh đã cởi
bỏ tất cả những yếu hèn của nhân loại
như đói khát, mệt mỏi. Dù Chúa có ăn uống chút
ít, song đó không phải là nhu cầu tự nhiên. Nhưng
Chúa làm như vậy để các Tông đồ xác tín
hơn rằng Ngài đã sống lại thật với cùng
một thân xác trước kia.
2. Những vết
sẹo là chứng tích của tình yêu cao cả
Thương
tích trên thân thể phục sinh của Chúa Giêsu là một
nhắc nhở rằng, Ngài là Thiên Chúa nhưng cũng là
một con người như chúng ta, và Ngài đã chịu
đau khổ để thông cảm với mọi đau
khổ của loài người và để làm gương
cho chúng ta.
Khi nhìn
đến Chúa Giêsu với các thương tích của
cuộc khổ nạn, chúng ta sẽ cảm thấy an
ủi hơn, gần gũi hơn với Thiên Chúa và cố
gắng vươn lên, không chìm đắm trong buồn
sầu cay đắng, không tầm thường hóa cuộc
đời trong tội lỗi và vững tin rằng, sự
sống lại vinh hiển có giá trị hơn đời
này gấp bao lần mà chính Chúa Giêsu đã mở
đường đi về sự sống mới.
Qua cuộc khổ
nạn mà các vết sẹo vẫn còn lưu lại trên thân
thể, Chúa Giêsu Phục Sinh muốn nói với chúng ta
rằng sự đau khổ, trong ý nghĩa tích cực là
những hy sinh có giá trị cứu độ. Với các
vết sẹo ấy, Chúa Giêsu muốn nói với chúng ta
rằng, đau khổ không là một bất hạnh
cần phải lẫn tránh, mà tội lỗi gây ra đau
khổ mới là điều xấu xa cần phải tránh
xa.
Thiên Chúa đã
yêu thương nhân loại đến nỗi ban chính
Người Con Một; và Người Con Một đã yêu
cho đến cùng, đã chịu khổ nạn với trái
tim bị đâm thâu khi tự hiến trên thánh giá. Chúng ta
cũng phải đáp trả sao cho cân xứng với tình
yêu ấy.
Có câu chuyện
“Trái tim có nhiều vết sẹo” diễn tả tình yêu chia
sẽ trao ban qua những thương tích cuộc
đời.
Một buổi chiều trong công
viên, có một chàng trai đang chăm chú vẽ một trái
tim. Trên khung giấy trắng dần dần hiện ra
một trái tim thật đẹp, thật hoàn hảo
khiến mọi người đứng xem đều
trầm trồ khen ngợi.
Bỗng một ông lão đi
đến. Ông trầm tư ngắm nghía bức tranh
của chàng trai một hồi lâu, rồi lặng lẽ
mượn bút vẽ một hình thoạt nhìn rất
lạ, nhìn thật kỹ mới nhận ra đó là hình
một trái tim…
Chàng trai ngạc nhiên nhìn trái tim ông
lão vừa vẽ, nó bị chắp vá chằng chịt,
nhưng rõ ràng vẫn là một trái tim. Trên trái tim ấy, có
chỗ như bị khuyết lõm, có chỗ như bị
cắt đi và được ghép nối bởi những
mảnh to nhỏ khác nhau. Mọi người bắt
đầu bàn tán và lắc đầu tỏ ý không hiểu
ý nghĩa hình vẽ trái tim của ông lão.
Chàng trai thắc mắc:
- Cụ ơi! Cháu không hiểu vì
sao ông lại vẽ trái tim như vậy? Làm sao trái tim
lại mang nhiều vết sẹo và ráp nối như
thế?
Ông cụ mỉm cười
rồi nói:
- Đúng! Trái tim của ta có
thể không hoàn hảo, nhưng nó là một trái tim thật
sự. Đấy chỉ là do trái tim này đã có thời
gian sống và trải nghiệm nhiều hơn trái tim
của cậu. Hãy nhìn những dấu vết này! Tuy có
nhiều thương tích nhưng tôi luôn tự hào về nó.
Cậu biết không, khi tôi trao một mảnh tim của tôi
cho một người thân, cha mẹ, anh chị, bạn bè
và cả những người mà tôi tình cờ gặp
được… thì ngược lại, họ cũng trao
cho tôi một mảnh tim của họ để
đắp vào chỗ trống ấy. Những mảnh tim
này không hoàn toàn giống nhau: phần trái tim mà cha mẹ trao
cho tôi bao giờ cũng lớn hơn phần tôi trao
lại; con gái tôi dành cho tôi phần trái tim trong trẻo
nhất; bạn đời tôi tặng cho tôi phần trái tim
đẹp nhất và chung thủy nhất… Những
mảnh tim ấy đã ghép vàp nhau và tạo thành những
vết chắp vá của trái tim tôi. Chính điều này luôn
nhắc tôi nhớ về những người tôi yêu
dấu, những tình yêu mà tôi đã được chia
sẻ trong đời…
Ông lão nói tiếp:
- Còn những vết lõm này là
phần trái tim tôi trao đi mà chưa được
nhận lại. Cậu biết đấy, tình yêu trao
đi chẳng cần đến sự đền đáp.
Dù những khoảng trống này nhiều lúc làm tôi đau đớn,
nhưng cũng chính nhờ chúng mà tôi có động lực
để khao khát được sống, và có niềm tin
vào một ngày mai tốt đẹp hơn. Chàng trai ạ,
nhờ những mảnh chắp vá này mà trái tim của tôi có
sức sống mãnh liệt, trưởng thành và cảm
nhận cuộc sống trọn vẹn, sâu sắc hơn.
Đám đông im lặng, còn chàng
trai không giấu được nỗi xúc động
đang dâng trào trong lòng. Anh tự hào cầm bút cắt
đi một mảnh trong trái tim hoàn hảo của mình và
đắp vào một phần khuyết của trái tim ông
lão. Đáp lại, ông lão cũng tặng anh một mảnh
trái tim ông.
Giờ đây, trái tim của chàng
trai đã có một vết sẹo. Tuy không còn hoàn hảo
nữa, nhưng chàng trai cảm thấy trái tim mình
đầy sức sống hơn bao giờ hết. Anh
nhận ra sức mạnh và vẻ đẹp của trái
tim không phải ở chỗ nó được giữ
kỹ để không có một vết tích, tổn
thương nào của cuộc đời mà trái lại,
càng hòa nhập và biết chia sẻ, dám yêu, dám sống và
sẵn sàng cho đi, trái tim của con người càng
trở nên nhạy cảm, sâu sắc và đập mạnh
mẽ hơn...
3. Những vết
sẹo là dấu chứng của phục sinh
Thân xác Chúa
Phục Sinh mang những vết sẹo cuộc khổ
nạn. Những cái sẹo ấy sẽ ở mãi với
Ngài trên thiên quốc. Những cái sẹo gợi lên những
kỷ niệm buồn phiền, thất bại,
đớn đau. Nhưng nếu không có những cái
sẹo thì cũng chẳng có phục sinh. Chúa Giêsu
vượt thắng sự chết, đập tan quyền
lực của tử thần, Ngài phục sinh và
bước vào một cuộc sống mới viên mãn
hơn, vững bền hơn. Dẫu rằng vẫn còn
đó những dấu vết của thương đau,
những vết sẹo của bạo lực bất công,
nhưng giờ đây Ngài đã khởi sự một
sự sống bất diệt, vượt trên vòng lao lý của
khổ đau, của giới hạn kiếp người,
Ngài đã bước vào thế giới của niềm vui,
của Tình Yêu!
Con người
chúng ta, ai cũng thường mang những vết sẹo
trên thân xác. Có những vết sẹo gợi lại cả
một vùng trời kỷ niệm. Sống chiều kích
Phục Sinh trong ý nghĩa trao ban và tận hiến chính là sống
ý nghĩa “trái tim có nhiều vết sẹo”.
Nếu hiểu
cuộc phục sinh của Chúa Giêsu là sự vượt qua
nghịch cảnh để bước vào đời
sống mới, thì mỗi khi một cá nhân hay một gia
đình hoặc một tập thể vượt qua
được những nghịch cảnh của
đời mình, cũng có thể gọi đó là sự
phục sinh! Trước khi thụ nạn, Chúa Giêsu đã
từng nói với các môn đệ về những thống
khổ như là nỗi đau quặn của một
phụ nữ khi sinh nở, để sau đó có
được niềm vui khi một mầm sống
mới được khai sinh (Ga 16, 20-22).
Nhìn lại
đời sống mình, chúng ta sẽ nhận thấy vô vàn
sự Phục sinh. Rất nhiều những cuộc
vượt qua nho nhỏ trong đời sống
hướng tới Phục sinh. Khi một tình bạn,
một tình yêu bị tan vỡ, chúng ta biết hàn gắn
lại bằng yêu thương thì đó không phải là
sự Phục sinh sao ? Khi ta có kinh nghiệm về sự
tha thứ, dẹp tan lòng thù hận, loại trừ sự
oán ghét, đó là cuộc vượt qua phi thường…
Như mùa xuân
sau đông tàn, Phục sinh mãi mãi vọt lên trong đời
sống chúng ta những chồi lộc ân sủng, những
sức sống tươi trẻ. Tin vào Đấng
Phục Sinh là thắp lên ánh sáng mới, là đón nhận
tình yêu mới cho mùa xuân tâm hồn.
|