Biểu lộ chân dung – JM. Lam Thy
Tiêu
đề bài Tin Mừng Chúa nhật II Mùa Chay có sách Tin
Mừng ghi là “Đức Giêsu hiển dung” (Mt 17, 1-9; Lc 9,
28-36), có sách ghi là “Đức Giêsu biến đổi hình
dạng” (Mc 9, 2-8). Tuy có tiêu đề khác nhau, nhưng trong
nội dung thì cả 3 sách Tin Mừng nhất lãm đều
dùng cách viết “Đức Giêsu biến đổi hình
dạng” để trình thuật biến cố lạ lùng
này (“Sáu ngày sau, Đức Giêsu đem các ông Phê-rô, Gia-cô-bê và
Gio-an là em ông Gia-cô-bê đi theo mình. Người đưa
các ông đi riêng ra một chỗ, tới một ngọn
núi cao. Rồi Người biến đổi hình dạng trước
mặt các ông” – Mt 17, 1-2). Như vậy thì Đức Ki-tô
hiển dung hay biến hình?
Hiển dung
là biểu lộ cái diện mạo thực (chân dung) ra
một cách rõ ràng. Còn biến hình là thay đổi hình
dạng. Thưc ra, vấn đề cũng không có gì là khúc
mắc cả. Đức Giêsu biến đổi hình
dạng thường ngày sang một hình dạng khác
hẳn, rực rỡ hơn, chói loà hơn gấp bội,
là Người muốn cho các môn đệ và mọi
người biết ngoài bản tính loài người
chứa trong thân xác phàm tục ra, Người còn một
bản tinh nữa là bản tính Thiên Chúa. Chân tướng sự
vịêc là điều Người muốn công nhiên mạc
khải: Chân dung của Người chính là dung mạo
đích thực của Thiên Chúa. Nói cách cụ thể, trong
cùng một Con Người là Đức Giêsu Ki-tô có 2 hình
dạng: Dung mạo bình thường là bản tính loài
người, còn chân dung – bản chất đích thực
của Người – là bản tính Thiên Chúa. Nói Đức
Giêsu biến hình là muốn nói Người đã biến
đổi từ hình dạng bình thường của loài
người sang hình dạng Thiên Chúa. Còn nói hiển dung là
muốn nói – qua việc biến đổi hình dạng bên
ngoài – Đức Ki-tô muốn biểu lộ chân dung đích
thực của Thiên Chúa (Ngôi Lời nhập thể) vốn
ẩn kín bên trong chàng thanh niên Giêsu Na-da-ret.
Khi ba môn
đệ theo Đức Giêsu lên núi Ta-bo, thì các ngài vẫn
thấy Thầy của mình với dung mạo bình
thường như các ngài đã được chứng
kiến, được “thực mục sở thị” trong suốt ba
năm theo Thầy đi khắp đó đây. Nhưng
đến khi Thầy cầu nguyện thì “... Người
biến đổi hình dạng trước mặt các ông. Dung
nhan Người chói lọi như mặt trời, và y
phục Người trở nên trắng tinh như ánh sáng.” (Mt
17, 2). Sự kiện Chúa Giêsu biến đổi hình
dạng đã khiến các môn đệ – trong đó có thánh
Phê-rô – hoảng sợ. Sự hoảng sợ lần này khác
với lần được chứng kiến “Đức
Giêsu đi trên mặt biển” (Mt 14, 22-32). Lần
trước, thánh nhân cho là mình gặp ma, thì lần này thánh
nhân đã tin Thầy mình đích thị là Thiên Chúa, và
chỉ có như thế Thầy mình mới hội kiến,
đàm đạo với ông Mô-sê và ông Ê-li-a (đã khuất
bóng từ trước đó mấy trăm năm)
được.
Từ hình
dạng con người trần thế bình thường
biến sang chân dung Thiên Chúa, Đức Giêsu muốn cho mọi
người – thông qua các môn đệ thân tín của
Người – hiểu rõ được Người chính là
Con Thiên Chúa và là Thiên Chúa thật, như Lời phán dạy
của Thiên Chúa Cha từ trong đám mây sáng ngời bao
phủ các môn đệ: "Đây là Con yêu dấu của
Ta, Ta hài lòng về Người. Các ngươi hãy vâng nghe
lời Người!" (Mt 17, 5). Lời phán dạy
của Thiên Chúa Cha lần này y hệt lần Đức
Giêsu chiu phép rửa trên sông Gio-đan ("Đây là Con yêu dấu
của Ta, Ta hài lòng về Người." – Mt 3, 17). Nhờ
thế, giúp củng cố đức tin, đồng
thời, cũng chính là giúp biến đổi con
người các môn đệ và những kẻ đến
với Đức Giêsu Ki-tô.
Nói Chúa
Hiển Dung là nhằm mục đích củng cố
đức tin của các môn đệ, nhưng vì sao lại
phải như vậy? Ấy là vì trước đó không
lâu, Đức Giêsu đã loan báo biến cố Thương
Khó lần thứ nhất cho các môn đệ: "Con
Người phải chịu đau khổ nhiều, bị
các kỳ mục, thượng tế cùng kinh sư loại
bỏ, bị giết chết, và ngày thứ ba sống
lại". Các môn đệ đã không chịu hiểu và
cũng không muốn tin rằng Thầy mình sẽ đi vào
con đường thập giá quá đau khổ và nhục nhã
đó. Riêng Phê-rô thì đã kéo riêng Thầy mình ra và trách
Người rằng: “Xin Thiên Chúa thương đừng
để Thầy gặp phải chuyện ấy!”;
khiến Đức Giêsu phải nặng lời quở
mắng: "Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy! Anh cản
lối Thầy, vì tư tưởng của anh không
phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của
loài người." (Mt 16, 21-23).
Một
sự kiện minh họa lòng tin của các môn đệ còn
chưa vững là khi Chúa Hiển Dung, thì “… ông Phê-rô và
đồng bạn thì ngủ mê mệt…” (Lc 9, 32); nhưng
khi tỉnh hẳn, các ông nhìn thấy vinh quang của Đức
Giêsu, và hai nhân vật đứng bên Người (là ông Mô-sê
và ông Ê-li-a), thì "các môn đệ kinh hoàng, ngã sấp
mặt xuống đất.” (Mt 17, 6). Rồi sau đó,
tại vườn Ghết-sê-ma-ni, trong khi Thầy cầu
nguyện đến độ đổ cả mồ hôi
máu ra mà các ông vẫn ngủ ngon lành, khiến Người
phải thốt lên: "Thế ra anh em không thể canh
thức nổi với Thầy một giờ sao? Anh em hãy
canh thức và cầu nguyện, để khỏi lâm vào
cơn cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng say, nhưng
thể xác lại yếu hèn." Cứ tưởng như
vậy thì các môn đệ sẽ “tỉnh ngủ”, để hiểu
ra rằng thời giờ đã cận kề, đây là lúc
cần phải canh thức và sẵn sàng chờ đón
mọi biến cố (Mt 24, 43-44); nhưng thật không
ngờ các ngài lại tiếp tục ngủ, ngủ
miết tới lúc Thầy phải đánh thức lần
nữa: "Lúc này mà còn ngủ, còn nghỉ sao? Này,
đến giờ Con Người bị nộp vào tay
những kẻ tội lỗi. Đứng dậy, ta đi
nào! Kìa kẻ nộp Thầy đã tới!" (Mt 26, 40-46).
Cái “thể xác yếu hèn” đó của các môn đệ
vẫn chưa thèm chuyển động dù Thầy đã 5
lần bảy lượt cảnh báo! Thế đó!
Điều
đó cho thấy sau biến cố Chúa Hiển Dung, các môn
đệ có được củng cố lòng tin
để vững bước cùng Chúa trên con
đường thập giá hay không? Cứ xem khi Đức
Giêsu bước vào cuộc Thương Khó thì đủ
biết: Trong số 12 Tông đồ là những môn
đệ thân tín nhất của Đức Giêsu, thì vị
đứng đầu (Phê-rô) đã chối Chúa tới 3
lần trước một người tớ gái nhà Cai-pha,
một Giu-đa It-ca-ri-ốt thì bán Chúa để lấy 30
đồng bạc, các vị còn lại thì bỏ Người
mà chạy trốn hết, để một mình Chúa
đơn độc đi vào cuộc Thương Khó. Duy
chỉ có được một Gio-an là theo Thầy tới
tận chân thập giá, nhưng cũng chỉ lẽo
đẽo theo từ xa xa, đến độ khi Thầy
yếu nhọc quá sức, quân dữ phải bắt
một dân ngoại là Si-mon vác đỡ Thánh giá cho
Người (“Đang đi ra, thì chúng gặp một
người Ky-rê-nê, tên là Si-môn; chúng bắt ông vác thập
giá của Người.” – Mt 27, 32). Vậy đó!
Quả
thật Chúa luôn luôn muốn củng cố lòng tin cho các môn
đệ, nhưng vấn đề đặt ra là lòng tin
ấy có thực sự được củng cố hay
không, còn tùy thuộc vào chủ thể các môn đệ. Một
cách cụ thể là nếu chủ thể không chịu
mở cửa tâm hồn ra đón nhận, thì những ân
sủng Thiên Chúa ban cũng chẳng khác gì “nước
đổ đầu vịt, nước đổ lá môn”
mà thôi. Vâng, “Thiên Chúa có thể dựng nên chúng ta mà không
cần hỏi ý kiến chúng ta, nhưng Người không
thể cứu rỗi chúng ta nếu chúng ta không ưng
thuận.” (Thánh Âu-tinh). Và cũng chính vì quá rõ lòng dạ con
người là như vậy, nên Đức Giêsu luôn dạy
các môn đệ phải tỉnh thức và cầu
nguyện ("Anh em hãy canh thức và cầu nguyện
kẻo sa chước cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng
hái, nhưng thể xác lại yếu đuối." – Mc
14, 38). Không những Người dạy dỗ, mà còn làm
gương mẫu cụ thể nữa (Người luôn
cầu nguyện cùng Chúa Cha, nhất là những dịp
Người chịu để ma quỷ cám dỗ như
khi Người vào sa mạc ăn chay 40 đêm ngày, hoặc
lần cầu nguyện đổ cả mồ hôi máu ra
nơi vườn Ghết-sê-ma-ni).
Mùa Chay chính là
thời gian để người tín hữu chọn
lựa một hành động thiết thực: hoặc xé
áo, hoặc xé lòng. Muốn xé áo thì dễ thôi, chỉ cần
một động tác nhỏ là khoác lên mình bộ vó kiêu
căng tự phụ, bộ áo lười nhác ích kỷ,
không thèm đếm xỉa đến mọi người
xung quanh. Tuy nhiên, để xé lòng thì không dễ dàng đâu,
bởi phải quyết tâm không khua chiêng gõ mõ khi cầu
nguyện, không méo miệng ngoẹo đầu rầu
rĩ khi ăn chay, không biểu ngữ khoa trương khi
làm từ thiện, không sáo rỗng màu mè khi an ủi anh em,
không hứa lèo hứa cuội khi hoà giải, không mặc áo
thày tu khi mình không phải là tu sĩ, không đánh trống
bỏ dùi, tiền hậu bất nhất khi đòi đi
theo Thầy Chí Thánh. Chỉ có như vậy, kèm theo sự
sám hối chân thành, mới thực sự hoán cải,
đổi mới con người của mình, để
được biến đổi toàn diện (biến
hình) theo Chúa.
Đúng là
rất khó khăn để có thể làm được
như thế. Khó, nhưng không phải là không thực
hiện được, khi biết cậy dựa vào
Thần Khí, “Vì Thiên Chúa đã chẳng ban cho chúng ta một
thần khí làm cho chúng ta trở nên nhút nhát, nhưng là một
Thần Khí khiến chúng ta được đầy
sức mạnh, tình thương, và biết tự chủ” (2 Tm 1, 7). Muốn
tránh khỏi mưu ma chước quỷ hằng ngày cám
dỗ, người tín hữu không thể ỷ vào sức
mình vì "tinh thần thì hăng hái nhưng thể xác
lại yếu đuối" mà phải cậy trông vào Thiên
Chúa, cầu nguyện để Người soi sáng và ban
thêm sức mạnh và lòng dũng cảm. Chỉ có như
thế mới mong biến đổi con người
của mình (như xưa Chúa đã biến hình trên núi Ta-bo).
Quả
thực Tin Mừng về cuộc Hiển Dung của Chúa
đặt trước mắt người Ki-tô hữu vinh
quang của Đức Giêsu, báo trước cuộc
phục sinh vinh hiển của Người. Từ đó
giúp người tín hữu ý thức mình được
dẫn lên núi cao (Mt 17, 1) như các Tông Đồ Phê-rô,
Gia-cô-bê và Gio-an, để tái đón nhận hồng ân
được làm con Thiên Chúa trong Trưởng Tử Giêsu
Ki-tô, qua Lời phán dạy: "Đây là Con yêu dấu
của Ta, Ta hài lòng về Người. Các ngươi hãy
vâng nghe lời Người!” (Mt 21, 6). Vâng, người Ki-tô
hữu luôn được mời gọi cùng đi lên núi
cao để được ngụp lặn trong hào quang
vinh hiển của Thiên Chúa, ngõ hầu hoán cải, biến
đổi toàn diện con người của mình sao cho
”trở nên đồng hình đồng dạng với Chúa
Ki-tô” (Pl 3, 10). Trong tâm tình dìm mình vào mùa Chay thánh, thiển
nghĩ không chỉ riêng mình tôi, mà là tất cả những
anh em chung một niềm tin với tôi, đang đồng
hành cùng tôi, đều ước được như
vậy. Amen.
|