“Hãy
tìm Nước Thiên Chúa và đức công chính của
Người” --- Suy niệm của Lm Giuse Nguyễn Thể
Hiện
Trong hai Chúa Nhật trước,
các bài Tin Mừng nói về cách hành xử của Kitô hữu
đối với những người thân cận. Bài Tin Mừng hôm nay (Mt 6,24-34) dạy chúng ta về mối
tương quan đối với những giá trị và
thực tại vật chất trần gian.
1. “Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm
tôi Tiền Của được” (c.24)
Trước hết, bài Tin Mừng bắt đầu
bằng một giáo huấn quan trọng của Chúa Giêsu:
“Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét
chủ này mà yêu chủ kia, hoặc
sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ
nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa
vừa làm tôi Tiền Của được” (c.24).
Làm tôi (douleuein) là phục vụ
với một lòng trung thành tuyệt đối, chấp
nhận bị chủ sai khiến và quyết định
thế nào mặc lòng. Người nô lệ không có quyền gì
trên cuộc đời mình. Là vật sở hữu
của chủ, anh ta phải chịu chủ sai khiến và
phải tuyệt đối tùng phục theo
những quyết định của chủ. Vì
thế, không ai có thể làm tôi hai chủ, nhất là khi hai
chủ ấy hoàn toàn trái ngược nhau và cả hai
đều là những người rất đòi hỏi.
Nhưng sự “làm tôi” mà
Đức Giêsu nói đến ở đây còn đi xa
hơn cách hiểu thông thường rất nhiều. Khi đưa ra hai cặp
đối lập yêu / ghét và gắn bó / khinh dể,
Người muốn cho thấy sự “làm tôi” ở đây
phải là sự dấn thân phục vụ hết mình,
trọn vẹn, chân thành, với tất cả lòng yêu
mến. Theo nghĩa này, người ta càng
không thể làm tôi hai chủ được. “Vì anh ta
hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia,
hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể
chủ nọ”.
Cuối câu 24, Đức Giêsu nêu rõ danh tánh hai ông
chủ: Thiên Chúa và Tiền Của. Người khẳng
định một cách rõ ràng và mạnh mẽ: “Anh em không
thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của
được”. Hạn từ “Tiền
Của” ở đây có thể được hiểu
ở nhiều cấp độ khác nhau. Một
số người hiểu đó là tiền bạc theo nghĩa thông thường. Một
số khác hiểu đó là những tài sản vật
chất khác nhau mà người ta kiếm chác
được, nhất là bằng những hoạt
động bất chính. Nhiều người hiểu
(một cách hữu lý) rằng “Tiền Của” ở
đây là tất cả những gì người ta tìm
kiếm được và sở hữu được,
ngay cả quyền lực, công danh, sự nghiệp, tài
năng…, nói tóm lại là tất cả những giá trị
và thực tại trần thế, không loại trừ
đó là những thực tại tốt lành. Tất cả
những thứ đó đều có thể được
người ta sùng bái quá đáng, và đều có thể
trở thành đối thủ cạnh tranh không khoan
nhượng với Thiên Chúa trong tâm hồn và cuộc
sống của người ta.
Chúa Giêsu không lên án “Tiền
Của”, nhưng Người không chấp nhận những
ai để cho thói tôn sùng “Tiền Của” làm chủ mình. Người nặng lời phê phán những ai yêu
mến và gắn bó với những thực tại trần
gian mà họ làm ra và sở hữu. Vấn đề
không phải là không có “Tiền Của”, mà là không
được ưu tiên nó như là thực tại quan
trọng nhất và có sức chi phối khao khát, suy nghĩ,
chọn lựa, quyết định và hành xử của
chúng ta. Thiên Chúa phải chiếm vị trí số một, và
các đồ đệ của Đức Giêsu phải không
được từ nan bất cứ
điều gì Thiên Chúa đòi hỏi. Họ
phải làm tôi Thiên Chúa trong tình yêu và trong sự gắn bó sâu
xa với Ngài. Chính trong thái độ tâm linh căn
bản đó, người đồ đệ sẽ có
một cách hành xử đúng đắn đối với
những thực tại và giá trị trần thế, ngay
cả những thực tại và giá trị cốt
thiết để hiện hữu và sống còn, như
của ăn và áo mặc chẳng
hạn.
2. Đừng lo lắng khi phải đối
diện với những vấn đề của cuộc
sống (cc.25-32)
Những của cải và giá trị trần gian có
thể chiếm trọn trái tim, chi
phối hành động và biến thành một thứ
thước đo giá trị của con người. Con
người bị các thực tại phàm trần tác
động và điều kiện hoá, vì ai cũng phải
đối diện với những nhu cầu rất
căn bản của cuộc sống như cái ăn, cái
mặc… Các thực tại vật chất là rất cần
thiết để con người có thể sống được:
chúng ta không thể chỉ sống bằng suy tưởng
hay bằng ý chí và không cần bất cứ thứ gì khác. Để sống, người ta buộc phải
ăn, phải uống, phải mặc; và chính trong sự
tuỳ thuộc vào các thực tại vật chất
như thế mà mối tương quan của người
ta với của cải trần gian được
thực hiện. Không ai có thể tránh né
được mối tương quan này. Vấn đề là chúng ta phải sống sự
tuỳ thuộc đó như thế nào.
Chúa Giêsu dạy: " Thầy bảo cho anh em
biết: đừng lo cho mạng sống: lấy gì mà
ăn; cũng đừng lo cho thân thể: lấy gì mà
mặc. Mạng sống chẳng trọng
hơn của ăn, và thân thể chẳng trọng hơn
áo mặc sao? Hãy xem chim trời: chúng không gieo, không
gặt, không thu tích vào kho; thế mà Cha
anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại
chẳng quý giá hơn chúng sao? Hỏi có ai trong anh em,
nhờ lo lắng, mà kéo dài đời mình thêm
được dù chỉ một gang tay? Còn về áo mặc cũng thế, lo lắng làm
gì? Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài đồng mọc lên
thế nào mà rút ra bài học: chúng không làm lụng, không kéo
sợi; thế mà, Thầy bảo cho anh em biết: ngay
cả vua Salômôn, dù vinh hoa tột bậc, cũng không
mặc đẹp bằng một bông hoa ấy. Vậy
nếu hoa cỏ ngoài đồng, nay còn, mai đã quẳng
vào lò, mà Thiên Chúa còn mặc đẹp cho như thế, thì
huống hồ là anh em, ôi những kẻ kém tin! Vì thế,
anh em đừng lo lắng tự hỏi: ta sẽ ăn gì, uống gì, hay mặc gì đây? Tất cả những thứ đó, dân ngoại
vẫn tìm kiếm. Cha anh em trên trời
thừa biết anh em cần tất cả những thứ
đó” (cc.25-32).
Với một loạt những quan sát và suy tư,
Đức Giêsu nhắc chúng ta nhớ rằng Thiên Chúa
biết rất rõ chúng ta và Người luôn sẵn sàng
bảo đảm cho cuộc sống của chúng ta.
Người đã ban cho chúng ta món quà lớn lao
hơn tất cả: thân thể và mạng sống, lẽ
nào Người lại chẳng sẵn sàng ban cho chúng ta
những món quà nhỏ hơn, tức là những
phương tiện giúp chúng ta gìn giữ quà tặng
lớn lao kia? Chim trời vẫn tìm
được của ăn, cho dù không gieo không gặt.
Đoá huệ ngoài đồng vẫn
được trang điểm diễm lệ, cho dù không
làm lụng canh cửi. Thiên Chúa,
Đấng Tạo Hoá, luôn lo liệu mọi sự cho chúng.
Há Người lại chẳng làm như thế cho con
người, vốn là những con cái mà Người quý
hơn tất cả và hằng âu yếm lấy tình phụ
tử mà chăm nom gìn giữ? Và cuối cùng là một suy
tư đơn giản: Hỏi có ai trong anh em có thể
nhờ lo lắng mà kéo dài đời mình thêm
được dù chỉ một gang không? (c.27).
Chúng ta được mời gọi đón nhận
những thực tại căn bản, ví dụ như
độ dài của cuộc sống trần gian của
mỗi người, như Thiên Chúa đã ấn
định. Nhưng Đức Giêsu không có ý nói rằng
chúng ta đừng làm lụng canh cửi, đừng gieo
gặt trồng cấy, đừng để ý lưu tâm
hay đừng xây dựng những dự phóng tương
lai… Người muốn nói rằng tất
cả những điều đó phải được
thực hiện nhưng không phải là với một
sự lo lắng bận tâm thái quá và mù quáng, mà là với lòng
tin tưởng vào Thiên Chúa là Cha chúng ta. Thiên Chúa đã
ban cho con người bàn tay và khối óc,
tức là Người đã lo liệu trước
để chúng ta có thể xây dựng cuộc sống cho
phù hợp với phẩm giá cao cả của mình.
Đức Giêsu biết rõ sự
vận hành bình thường của cuộc đời. Người không phủ nhận
rằng đôi khi chim trời và con người vẫn
phải chết vì đói. Nhưng ngay cả trong những
trường hợp cực đoan đó, sự lo lắng
thái quá cũng không hề giúp chúng ta tiến bước bình
an và chắc chắn trong cuộc
sống trần gian này. Trái lại, trong những
trường hợp cực đoan bi đát đó, chúng ta
càng có lý do để trông cậy và hy vọng nơi Thiên
Chúa, không chỉ hy vọng về những thực tại
trần gian mà thôi, mà nhất là hy vọng về những
thực tại Nước Trời, là nơi duy nhất có
cuộc sống viên mãn thật sự.
Sự “không lo lắng” của chúng ta, như vậy, theo lời của Đức Giêsu, không
đặt cơ sở trên một sự lạc quan ngây
thơ hay trên khả năng làm chủ cuộc sống
của chúng ta (khả năng ấy quá bé nhỏ). Sự
“không lo lắng” đó được đặt cơ
sở trên sự thực vững chắc, rằng Thiên Chúa
quyền năng và thông biết mọi sự, rằng Thiên
Chúa luôn luôn nhân lành yêu thương ta, rằng Thiên Chúa luôn
luôn trung thành với lời sáng tạo của Người.
3. Chọn lựa căn bản của cuộc
sống: Nước Thiên Chúa và sự công chính của Người
(cc.33-34)
Sau khi đã dạy chúng ta đừng lo lắng,
Đức Giêsu nói cho chúng ta biết đâu là thực
tại phải chi phối ước muốn của chúng
ta, lấp đầy con tim của chúng
ta, xác định thước đo giá trị của chúng
ta và đòi hỏi những hoạt động của chúng
ta. Người nói: “Trước hết hãy tìm kiếm
Nước Thiên Chúa và đức công chính của
Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho. Vậy, anh em
đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai, cứ
để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy”
(cc.33-34)
Nước Thiên Chúa và sự công chính
của Người.
Đó là những giá trị cao cả nhất và sâu xa
nhất; và chúng ta được mời gọi hoàn toàn quy
hướng tất cả con người của mình
về những thực tại đó. Nước Thiên Chúa
là chính Thiên Chúa đang tỏ mình hoàn toàn cho chúng ta trong
tư cách là Đức Chúa quyền năng và tràn
đầy ân nghĩa, Đấng luôn
đón nhận và yêu thương che chở chúng ta trong
sự hiệp thông vào sự sống của chính
Người. Tất cả lòng tin của chúng
ta, tất cả niềm hy vọng của chúng ta và tất
cả lòng yêu mến của chúng ta đều phải
được quy hướng về Người trong
một ý hướng hoàn toàn thuần khiết. Đó là tìm kiếm Nước Thiên Chúa. Sự công chính của Thiên Chúa là sự công chính
đến từ chính Thiên Chúa. Đó là
cách hành xử của người công chính, phù hợp
với thánh ý của Thiên Chúa và được Đức
Giêsu nói rõ trong bài giảng trên núi. Tất
cả nỗ lực của chúng ta và tất cả sức
mạnh của chúng ta, đều phải được
huy động để thực hiện sự công chính
ấy.
Nếu chúng ta trước hết chỉ tìm kiếm
Nước Thiên Chúa và sự công chính của Người
như thế, thì những điều khác sẽ
được ban cho chúng ta như những phương
tiện để chúng ta thực hiện chọn lựa
căn bản đó của cuộc đời. Ý nghĩa
của sự hiện hữu của chúng ta không tuỳ
thuộc vào những mối bận tâm về cuộc
sống hiện tại này, mà là ở sự hoàn toàn quy
chiếu của chúng ta, ngay trong cuộc sống thế
tạm hôm nay, vào Thiên Chúa, và ở sự chuẩn bị
của chúng ta, nhờ những hành động công chính, cho
cuộc hiệp thông viên mãn vĩnh cửu với chính Thiên
Chúa.
Đó mới là tương lai
đích thật mà chúng ta phải hướng tới,
chứ không phải là cái ngày mai trong cuộc đời
thế tạm này.
Vì thật ra, cái ngày mai thế tạm vẫn sẽ là cái
ngày mai vất vả: “Ngày nào có cái khổ của ngày
ấy” (c.34). Nhưng sự vất vả
trong ngày mai thế tạm sẽ rất khác nhau. Đó sẽ là sự vất vả nhọc
nhằn và cay đắng, nếu chúng ta vất vả vì
những lo lắng cho cuộc sống thế tạm và
vật chất này. Trái lại, đó sẽ là vất
vả phúc lạc và bình an, nếu chúng ta tìm kiếm
Nước Thiên Chúa và sự công chính của Người,
tức là nếu chúng ta hoàn toàn quy hướng về Thiên
Chúa và sống theo những mối phúc mà Chúa Giêsu đã công
bố trong bài giảng trên núi (5,3-12).
Tất cả chúng ta đều
chịu tác động của các thực tại thế
tạm. Lời Chúa
hôm nay nhắc cho chúng ta rằng: ngay trong mối
tương quan của chúng ta với những thực
tại cần thiết cho cuộc sống thế tạm,
Thiên Chúa vẫn phải chiếm vị trí mang tính quyết
định. Ta được mời gọi đừng
để cho những lo toan về các nhu cầu (cho dù là
khẩn thiết nhất) của cuộc sống, hoàn toàn
chi phối tâm trí chúng ta, đến nỗi chúng ta đánh
mất sự tin tưởng vào Thiên Chúa là Cha chúng ta. Quan
trọng hơn tất cả những bận tâm lớn
nhỏ của cuộc sống, là lòng tin và niềm xác tín
rằng: “Cha anh em trên trời thừa biết anh em cần
tất cả những thứ đó” (c.32). Nếu lòng tin
tưởng vững chắc vào Thiên Chúa và xác tín mạnh
mẽ về sự nhân lành vô biên của Người, làm người
bạn đồng hành với những mối bận tâm
về cuộc sống vật chất của chúng ta, thì
chắc chắn tâm hồn chúng ta sẽ được bình
an, và chúng ta sẽ đối diện với cuộc
sống (có khi rất khắc nghiệt) này với một
sự tự do nội tâm đích thực.
“Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên
Chúa và đức công chính của Người” (Mt 5,33).
|