Chọn
Thiên Chúa hay tiền
của
(Suy niệm của Lm Giuse Đinh Lập
Liễm)
A. DẪN
NHẬP
Cuộc đời là một chuỗi
những sự lựa chọn. Bất cứ ai đều
phải có sự lựa chọn cho đời sống
của mình về phương diện tinh thần cũng
như vật chất. Trên bình diện tôn giáo, Đức
Giêsu đã chỉ dẫn cho chúng ta cách lựa chọn:”Các
con không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền
của được”(Mt 4,24). Và Ngài đã đòi chúng ta
một sự lựa chọn dứt khoát: một là Thiên
Chúa, hai là Tiền của. Chúng ta có quyền tự do
lựa chọn và phải gánh chịu hậu quả về
sự lựa chọn đó.
Chúng ta là những người khôn ngoan đã
dứt khoát chọn lựa Thiên Chúa vì chúng ta là con của
Ngài, đã được dựng nên giống hình ảnh
Ngài. Một khi đã chọn Thiên chúa, chúng ta phải
tuyệt đối yêu mến và tin tưởng vào sự
quan phòng của Ngài. Chúa khuyên chúng ta đừng quá lo
lắng về cơm ăn áo mặc, hãy nhìn xem chim
trời, hoa cỏ đồng nội thì biết. Nhưng
chúng ta phải lưu ý: Chúa khuyên chúng ta đừng “lo
lắng” nhưng phải biêt “lo liệu”. Lo lắng là
dấu chỉ chưa đủ tin tưởng vào Chúa, còn
lo liệu là biết khôn ngoan sắp đặt mọi
sự trong hiện tại cũng như trong tương
lai trong sự yêu mến và tin tưởng phó thác cho Chúa.
Tin tưởng phó thác vào Chúa quan phòng không có
nghĩa là ỷ lại, để cho Chúa lo mọi sự,
nhưng trái lại, phải có sự cộng tác của
chúng ta. Đây là bằng chứng: ngày từ đầu
Thiên Chúa đã trao trái đất cho con người coi sóc,
Đức Giêsu đã làm nghề thợ mộc tại
Nazareth và thánh Phaolô cũng chủ trương ai không làm
việc thì không có quyền ăn. Vậy, trong cuộc
sống hằng ngày, chúng ta cứ làm việc bình
thường, đừng bồn chồn lo lắng. Hãy quên
đi quá khứ, hăng say làm việc trong hiện tại
và đặt tương lai vào trong bàn tay Chúa quan phòng.
B. TÌM HIỂU
LỜI CHÚA
+ Bài đọc 1: Is 49,14-15
Dân Israel
bị lưu đày bên Babylon,
sống cơ cực dưới sự đè nén của
ngoại bang, họ đâm ra chán nản, thất vọng.
Họ cho rằng Thiên Chúa đã quên họ. Họ đã
bị bỏ rơi. Niềm tin bị giảm sút.
Nhưng tiên tri Isaia đã khẳng
định với dân: Thiên Chúa không bao giờ bỏ quên
họ bởi vì họ là con của Ngài. Ông đưa ra
một hình ảnh sống động và cụ thể: có
người mẹ nào mà bỏ quên con mình? Cho dù
người mẹ có bỏ quên con mình đi nữa thì Thiên
Chúa sẽ không bao giờ bỏ quên đâu.
+ Bài đọc 2: 1Cr 4,1-5
Tín hữu Corintô có nhiều tinh xấu như
óc bè phải, tính kiêu căng, tự phụ. Hôm nay thánh Phaolô
nhắc nhở họ phải đề phòng một tính
xấu khác, đó là xét đoán.
Thực ra, không ai biết được con
tim khối óc của người khác, chỉ là phỏng
đoán, duy một mình Thiên Chúa mới biết
được chính xác. Vì thế, mọi người hãy
dành quyến xét xử cho Thiên Chúa “Đấng thấu
suốt lòng mọi người”.
+ Bài Tin mừng: Mt 6, 24-34
Hôm nay Đức Giêsu nói với cả
người giầu lẫn người nghèo phải
biết lựa chọn. Chỉ có hai con đường
để lựa chọn, đó là phụng sự Thiên Chúa
hay phụng sự Tiền của.
Phụng sự Thiên Chúa là sống theo Tin
mừng, theo Hiến chương Nước Trời và tìm
kiếm sự công chính của Thiên Chúa, nghĩa là tìm
biết và thi hành thánh ý Ngài.
Nếu phụng sự Chúa thì phải tin vào
Chúa quan phòng. Đành rằng chúng ta phải làm việc
để giải quyết đời sống vật
chất như cơm ăn áo mặc… nhưng chúng ta
phải dành ưu tiên cho việc tìm kiếm Nước
Trời, còn mọi sự khác Ngài sẽ ban cho.
C. THỰC HÀNH
LỜI CHÚA
Bắt cá hai tay
Người Việt nam chúng ta thường
dùng câu tục ngữ “Bắt cá hai tay” để chỉ
những người tham lam, mưu cầu nhiều
việc. Ta phải hiểu câu tục ngữ này như
thế nào? Nhân dân ta hiểu câu tục ngữ này theo
nghĩa đen là: mỗi tay bắt một con, và kết
quả là tuột mất hết chẳng bắt
được con cá nào. Chẳng thế mà ca dao Việt nam
đã từng khuyên nhủ mọi người:
Thôi đừng
bắt cá hai tay
Cá thì xuống
bể, chim bay về ngàn.
Câu tục ngữ này có thể minh họa
một phần nào lời Đức Giêsu nói trong bài Tin
mừng hôm nay:”Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc
sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia; hoặc sẽ gắn
bó với chủ này mà khinh dể chủ kia. Các con không
thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền của
được” (Mt 6,24).
I. PHẢI
BIẾT CHỌN LỰA
1. Lựa chọn là điều cần thiết
Ngày nay người ta nói nhiều đến
dấn thân. Dấn thân, nhập cuộc là thân phận
của con người. Sống là dấn thân, mà dấn thân
thì phải lựa chọn. Sống là một chuỗi
những lựa chọn. Chính những lựa chọn này
sẽ làm cho người ta thành công hay thất bại,
trở thành người tốt hay người xấu,
được hạnh phúc hay phải đau khổ. Đã
chọn lựa điều này thì phải bỏ
điều kia. Từ bỏ bao giờ cũng là một
giằng co, nuối tiếc.
Đức Giêsu muốn các môn đệ
của Ngài phải chọn lựa dứt khoát, không có thái
độ lưng chừng hoặc bắt cá hai tay.
Người bắt cá hai tay bao giờ cũng là kẻ thua
thiệt nhất. Hôm nay phải chọn lựa hoặc
Thiên Chúa hoặc Tiền của.
2. Phải chọn lựa thế nào?
a) Thời xa xưa, trong thời vua Achab
trị vì, dân Israel
đã bỏ Chúa mà đi thờ dân ngoại Baal. Tiên tri Êlia
đã hô hào dân chúng hảy trở về với Thiên Chúa,
phải dứt khoát lựa chon:”Các ngươi nhảy
khập khiễng hai chân cho tới bao giờ? Nếu
Đức Chúa là Thiên Chúa, hãy theo Người; còn nếu là
Baal thì cứ theo nó” (1V 18,21)
b) Thời nay, Đức Giêsu cũng cảnh
báo cho những người tôn thờ tiền của
như sau:”Các con không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm
tôi Tiền của được” (Mt 6,24)
* Ý nghĩa chữ “Tiền của”
Tiền của ở đây được
viết bằng chữ hoa, tiếng Aram
là MAMMON, có nghĩa là Tiền của. Nếu tiền
được thần hóa như thế, thì sức
mạnh thống trị của nó không thể coi
thường. Nếu tiền và Thiên Chúa đã
được Đức Giêsu đưa lên bàn cân
để người ta lựa chọn, thì quyền
lực của nó phải là vô song.
* Ý nghĩa chữ “tôi” và “chủ”.
Đối với người xưa “không ai
được làm tôi hai chủ” có ý nghĩa hơn
đối với chúng ta. Từ ngữ là “tôi” trong nguyên
ngữ Hy lạp là “nô lệ”, làm nô lệ cho; còn từ
“chủ”
để chỉ quyền sở hữu tuyệt
đối. Ý nghĩa câu này sẽ rõ hơn nếu chúng ta
dịch: không ai có thể làm nô lệ cho hai ông chủ.
Để hiểu ý nghĩa, có hai
điều chúng ta cần nhớ về người nô
lệ thời xưa. Nô lệ, trong quan điểm
luật pháp, không phải là một con người mà là
một đồ vật. Nô lệ tuyệt đối không
có gì cả, chủ có thể sử dụng nô lệ
thế nào cũng được. Đối với
luật pháp, nô lệ là một dụng cụ sống, ông
chủ có thể bán, đánh đập, quăng ra ngoài
hoặc giết đi, vì ông ta sở hữu người nô
lệ y như sở hữu một đồ vật.
Thứ đến, nô lệ thời xưa không có chút
thời giờ nào là của riêng. Mỗi giây phút của
đời sống nô lệ đều thuộc về
chủ…
Đây chính là mối dây liên hệ của
chúng ta đối với Thiên Chúa, ta không có quyền gì
cả. Thiên Chúa là chủ tuyệt đối. Không bao giờ
chúng ta được hỏi: tôi muốn làm gì? Nhưng luôn
luôn hỏi: Chúa muốn tôi làm gì?
3. Nguy hại của thần Mammon.
Thần Mammon hay thần Tiền của có
một sức mạnh vạn năng, nó giải quyết
phần lớn các nhu cầu của con người, nên
tiền của hấp dẫn lạ lùng. Người
Vệt nam chúng ta có câu:
Có tiền mua tiên
cũng được
Hoặc:
Mạnh về
gạo, bạo về tiền
Lắm tiền,
nhiều gạo là tiên trên đời.
Ngay cả
việc đạo cũng phải có tiền mới xong:
Có thực
mới vực được đạo.
Nguyên ngữ Mammon chỉ có nghĩa là của
cải vật chất. Nguyên nghĩa của nó không phải
là một chữ mang ý nghĩa xấu. Các rabbi Do thái vẫn
dạy:”Hãy quí trọng mammon của người khác như
của chính ngươi”, nghĩa là mọi người
phải coi tài sản vật chất của người
khác quí trọng như tài sản của mình.
Tiền của là như vậy, nhưng
tại sao Đức Giêsu lại gay gắt với tiền
của như thế? Thật ra, Ngài không lên án tiền
của, Ngài chỉ cảnh báo những ai ham mê của
cải mà thôi. Hay nói cách khác, Thánh Kinh đã nói:”Lòng ham
tiền của là cội rễ mọi điều ác” (1Tim
6,10).
Và chúng ta phải công nhận rằng tiền
của là phương tiện hữu hiệu Chúa ban,
để bảo tồn sự sống đời này, và
để mua Nước Thiên đàng đời sau. Tự
bản chất của tiền là tốt, nó là hồng ân
Thiên Chúa tặng ban cho con người.
Tiền của chỉ trở nên xấu khi
ta quá tôn thờ nó, như một ông chủ sai khiến hành
hạ đời ta, thậm chí lấy luôn mạng sống
ta.
Tiền của chỉ trở nên đáng ghét
khi ta quá tham lam thu tích nó mà quên đi bổn phận chia
sẻ với anh em, như người giầu có xử
tệ với Lazarô nghèo khó.
Tiền của chỉ trở nên án phạt
khi ta quá ham mê nó mà từ bỏ Thiên Chúa, như Giuđa bán
Thầy vì mê 30 đồng bạc.
Tiền của chỉ trở nên cạm
bẫy khi ta quá bám víu vào nó mà không còn tin cậy vào Thiên Chúa
quan phòng, như người phú hộ ham hưởng khoái
lạc không kịp ăn năn.
Vì thế, Đức Giêsu thật có lý khi
cấm chúng ta không được làm tôi tiền của.
Ngài cảnh báo như thể để mưu cầu
hạnh phúc đời đời cho chúng ta.
Truyện: Nô lệ hay tự do
Hôm ấy,
trời vừa rạng đông, ông hoàng nói với tên
đầy tớ:”Xem chừng anh mơ ước giầu
có lắm. Vậy từ giờ này cho đến lúc mặt
trời lặn, anh có sức ngần nào thì cứ chạy.
Tất cả nhữngg ruộng vườn, ao cá anh
chạy vòng quanh được, ta cho anh hết”.
Anh vui
sướng quá! Cha chết sống dậy cũng không
bằng. Anh liền cắm đầu chạy, chạy vùn
vụt như Hạng Vũ trên con ngưa Ô-Truy. Chín
mười tiếng đồng hồ qua, chàng làm chủ
được mấy cánh đồng bao la bát ngát. Chàng
vừa dừng chân, thì một hồ cá mênh mông với
mặt nước trong ngần huyền ảo phán
chiếu ánh mặt trời đã xế chiều. Chang
lại chạy tiếp. Sau cùng, màn đêm buông rơi. Chàng
hổn hển quay bước trở về, để làm bậc
tỷ phú với “Ruộng vườn cò bay thẳng cánh, ao
hồ mặc sức cá đua”.
Nhưng vừa
bước chân vào ngưỡng cửa, chàng ngã lăn
xuống bất tỉnh. Vợ con vội vàng thuốc thang
săn sóc… Nhưng vô hiệu. Nhà tỷ phú đã trút linh hồn
sau một ngày dài lao lực quá mức. Người ta
đào cho chàng một chỗ nghỉ trong lòng đất,
vừa dài, vừa rộng, nhưng không quá ba tấc
đất.
Đó là kết
cục của một con người ham mê tiền của,
để nó sai khiến như một tên nô lệ, phải
vắt cạn kiệt sức lực cho tới chết, mà
không được mảy may hưởng dùng.
Sự nô lệ
cho tiền của là một bệnh “ung thư” thật sự của xã
hội chúng ta. Nhắc lại như thế là việc
tầm thường. Nền văn minh Tây phương
đang tự phá hủy chính mình dưới nhịp độ
dữ dội mà cuộc chạy đua đuổi theo cái
“tiện nghi”, cái “xa hoa”, những đồ dùng lạ
mắt bắt ép nền văn minh ấy. Chính con
người trở thành nạn nhân của “đồ
bỏ đi ấy của Satan” như cách gọi của
tác giả người Ý, Papini.
II. TIN VÀO CHÚA QUAN
PHÒNG
1. “Đừng lo lắng về của ăn áo
mặc”
Tiếp theo việc phải chọn lưa
giữa Thiên Chúa và Tiền của, Đức Giêsu khuyên
chúng ta đừng lo lắng về cơm ăn áo mặc,
hãy xem chim trời và hoa đồng nội, chúng sống
thế nào!
Chúng ta cần phân biệt giữa “lo
lắng” và “lo liệu”. Chúa bảo chúng ta đừng lo
lắng chứ không phải đừng lo liệu. Lo
lắng vì không tin tưởng vào Thiên Chúa quan phòng. Mọi
lo lắng đều liên hệ đến tương lai,
mà tương lai là điều chưa có thật. Trái
lại, lo liệu là vẫn lo làm việc hôm nay, tiên liệu
cho ngày mai, nhưng luôn tin cậy phó thác cho Chúa.
Lo lắng chủ yếu là không tín thác vào
Chúa. Sự không tín thác như thế có thể hiểu
được nơi người ngoại giáo với tin
tưởng vào một thần linh ganh tị, thất
thường, không thể đoán trước
được, nhưng không thể hiểu
được nơi một người đã học
gọi Thiên Chúa là Cha. Khi chúng ta đặt chính mình vào
đôi tay của Thiên Chúa, chúng ta mở lòng mình để
hưởng nhờ ơn Chúa bảo vệ chúng ta. Và chúng
ta có thể sống đời sống của mình và cử
hành giây phút hiện tại.
2. Hãy tin vào Chúa quan phòng
Quan phòng là hành động của Thiên Chúa
hướng dẫn con người và thế giới cách
nào đó mà ta không ngờ. Nó không phải là định
mệnh, hay số mệnh như quan niệm bình dân. Bình dân
hiểu: số mệnh, định mệnh là sự
ấn định trước cho mỗi người
phải chịu một kiếp sống tốt hay xấu,
sướng hay khổ, thành hay bại giống như rút
thăm, rút số ghi sẵn cái gì thì phải lãnh cái đó.
Quan phòng là việc của người Cha khôn
ngoan sáng suốt, đầy tình thương mến, hy sinh
tận tụy lo toan cho con, nhưng cũng rất tôn
trọng tự do sáng kiến của con, khi con hết lòng
yêu mến, kính phục Cha, nó sẽ hết lòng vâng theo
lời hay lẽ phải của Cha.
Phụng vụ Chúa nhật hôm nay nhắc
nhở cho ta điều mà ta không bao giờ được
quên là ta tùy thuộc vào Chúa từng hơi thở. Chúa là Chúa
các tạo vật. Ngài nắm quyền ban sự sống và
đem lại cái chết. Ngài cầm vận mạng
mọi loài trong tay.
Trong bài đọc 1, tiên tri Isaia nhắc
nhở cho dân chúng là ngay cả khi họ bị lưu
đầy bên Babylon, Chúa vẫn nhớ họ và không bỏ
rơi họ. Mặc dầu bị án phạt, Chúa vẫn nhớ
họ và giải thoát họ khỏi nô lệ. Sứ
điệp của tiên tri Isaia bảo ta là phải
đặt tin tưởng phó thác vào Chúa, ngay cả trong
những ngày đen tối, bởi vì Thiên Chúa không bỏ
rơi dân Người. Isaia còn đưa ra hình ảnh
người mẹ với đứa con, không bao giờ
người mẹ bỏ quên con, và giả như
người mẹ có quên con đi chằng nữa thì Thiên
Chúa cũng không bao giờ bỏ ta là con Ngài.
Tin mừng cũng nói lên một sứ
điệp tương tự Lời Chúa vang dội bên tai
ta như là lời an ủi vỗ về:”Các con chớ áy
náy lo lắng mà nói rằng: chúng ta sẽ ăn gì, uống
gì hoặc sẽ lấy gì mà mặc… Cha trên trời
biết rõ chúng con cần những sự đó” (Mt 6,31-32).
Truyện: Người mẹ không quên con
Một phụ
nữ nghèo nàn ở trong một giáo xứ tại Dublin có
một đứa con trai và đứa con này làm tan nát
đời bà.
Anh ta không
chịu làm việc mà dùng thời giờ để uống
rượu và la cà với những kẻ phá rối. Anh
lấy trộm hết những vật có giá trị của
bà trong nhà. Bao nhiêu lần, bà đã cầu xin anh thay
đổi đời sống, nhưng anh từ chối
không làm. Anh làm cho trái tim mẹ anh tan nát và đời
sống bà trở nên khốn khổ.
Có lúc anh ta
phải vào tù. Hẳn là bà bỏ mặc anh ta? Không
đời nào. Bà đến nhà tù thăm anh ta không bỏ
tuần nào, mỗi lần đều mang theo thuốc lá và
những đồ dùng khác cho anh ta trong một cái bao
nhỏ. Một ngày nọ, một linh mục trong giáo
xứ gặp bà lúc bà đang trên đường
đến nhà tù.
“Đứa con
trai này làm đời bà tan nát” vị linh mục nói. “Nó
sẽ không bao giờ thay đổi. Tại sao bà không quên
nó đi”?
“Làm sao tôi có
thể quên nó được”? bà đáp lại. “Tôi không
thích việc nó làm nhưng nó vẫn là con tôi”.
Bạn có thể
nói rằng người mẹ ấy điên. Tuy nhiên bà
chỉ làm điều mà bất cứ bà mẹ nào đúng
nghĩa một bà mẹ không thể không làm, đó là yêu
thương con của mình dù ở hoàn cảnh nào. Một
bà mẹ không bao giờ bỏ cuộc. Đối với
hầu hết chúng ta, tình thương của bà mẹ là
một tình yêu của con người đáng tin cậy
nhất. Nên không lạ gì khi Kinh Thánh dùng tình yêu của bà
mẹ như một hình ảnh của tình yêu Thiên Chúa
(McCarthy).
3. Quan phòng và hành động.
Tin vào Chúa quan phòng không phải là trao hết
mọi việc vào tay Chúa rồi sống ỷ lại
với tư tưởng:”Trời sinh voi, trời sinh
cỏ”
rồi “ngồi há miệng chờ sung rụng”. Tin Chúa quan
phòng không được mang tính cách thụ động,
không phải thái độ vô vi, yếm thế, buông trôi.
Đức tin chân chính phải thể hiện bằng
việc làm, càng tin, càng phải đem hết sức mình
cộng tác vào công trình sáng tạo của Thiên Chúa: biết
xây dựng trần thế tốt đẹp như khi Ngài
dựng nên mọi sự tốt đẹp.
Nếu Đức Giêsu nói:”Các con không phải
làm gì cả, cứ tin vào Chúa quan phòng” thì tại sao trong toàn
bộ Thánh Kinh, ngay từ đầu, Thiên Chúa đã nói
điều ngược lại? Chương đầu
tiên của sách Sáng thế đã cho chúng ta lệnh
truyền:”Hãy thống trị đất và bắt nó
pục tùng”.
Thật ra, Đức Giêsu khẳng
định:”Vì thợ đáng được nuôi ăn”(Mt
10,10). Điều này được hiểu ngầm
rằng người nào không làm việc, người đó
không có quyền ăn như thánh Phaolô kết luận (2Tx
3,10). Và cũng phải đọc lại lời lên án nghiêm
khắc của người đã không làm sinh lợi nén
bạc mà người đó đã lãnh nhận (Mt 25,14-30).
“Còn tên đầy tớ vô dụng kia, hãy quăng nó ra
chỗ tối tăm bên ngoài”.
Vả lại, Ở Nazareth, Đức Giêsu
đã có một nghề nghiệp: Ngài đã trải qua kinh
nghiệm sống đổ mồ hôi, sôi nước
mắt. Và cũng như 20 gia đình tạo thành ngôi làng
nhỏ miền quê ấy, Ngài cũng phải sở hữu
ít đồng ruộng và một vài gia súc. Đức Giêsu
hoàn toàn biết rằng tiền bạc có ích và cần
thiết cho cuộc sống.
Nhà nho cũng hiểu điều đó khi
nói:”Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường
bất tức”: trời hành động kiên cường
thế nào thì quân tử cũng phải tự cường,
hết sức làm như thế, không ngưng nghỉ. Quân
tử là con trời, con vua, là hiền nhân, minh triết,
phải biết tri thiên mệnh: biết ý trời, biết
mệnh lệnh của trời để làm theo. Tin có thiên
mệnh, tin cáo đạo Trời, chính là tin Thiên Chúa quan
phòng sắp xếp mọi trật tự cho muôn loài trong
trời đất.
Nhà nho chân chính Nguyễn công Trứ luôn luôn
kiên cường hành đạo không mỏi mệt, không
vụ danh lợi, dù làm tướng, làm quan hay làm lính
“vẫn ra tay buồm lái với cuồng phong”. Nhờ
thế, ông đã biến biển cả thành nương
dâu, đồng ruộng Kim Sơn, Tiền Hải cho nhân
dân ấm no. Nhất là ông đã biến những con
người yếm thế thành những nam nhi anh hùng:”Chí
những toan xẻ núi lấp sông”, biến những tâm
hồn tham danh lợi thành trong sáng thanh tao:”Chẳng lợi
danh gì lại hóa hay”. Một con người đầy chí
khí không cầu thành công danh lợi, chỉ cầu thành nhân
mưu ích cho đời:”Mưu sự tại nhân, thành
sự tại thiên”.
Đức Giêsu đâu có thành công lúc sinh
thời, nhưng đã thành Đấng Cứu Độ
của muôn dân.
III. TÌM CÁI ƯU
TIÊN CHO CUỘC SỐNG
Trong tất cả các tạo tạo vật
nơi vũ trụ và tất cả các sinh vật trên
mặt đất, mối quan tâm trước tiên của
Chúa là con người, vì con người là một tuyệt
tác phẩm của Thiên Chúa. Nếu Chúa quan tâm đến
chim trời, đến hoa đồng cỏ nội, thì
Chúa còn quan tâm hơn gấp bội đến con
người, được tạo dựng giống hình
ảnh của Chúa.
Nhưng chúng ta phải đặt vấn
đề và giải quyết: Tại sao với đủ
mọi thứ bảo hiểm cho thân xác mà ta vẫn cảm
thấy bồn chồn lo lắng, chưa có hạnh phúc?
Thưa, vì ta thiếu bảo hiểm cho tâm hồn. Khi mà
chủ thể, cùng đích và lẽ sống của ta không
phải là Chúa nhưng là thứ gì khác, và khi thứ khác
đó bị mất đi, ta sẽ ngã gục, vì không còn gì
để bám víu. Chúa không muốn ta để cho những
hoàn cảnh hay trạng huống của cuộc sống
điều khiển và chi phối. Chúa muốn ta sống
thế nào để có thể cảm nghiệm
được tình yêu và quan phòng của Chúa từ lúc này qua
lúc khác, từ ngày nọ qua ngày kia. Để
được như vậy, ta cần chiêm niệm
Lời Chúa:”Trước hết hãy tìm kiếm Nước
Thiên Chúa và sự công chính của Người, còn mọi
sự khác, Người sẽ ban cho”(Mt 6,33).
Truyện: Nguyên tắc sinh tồn
Một giáo sư
thực vật học, tay cầm một hạt giống
nhỏ mầu nâu và nói với cả lớp rằng:
- Tôi biết rõ
hợp chất của hạt giống này. Nó gồm Hydro,
carbon và nitro. Tôi biết đúng tỉ lệ và có thể
tạo ra một hạt giống khác trông y như hạt
giống này.
Một học
sinh đứng lên hỏi:
- Thưa
thầy, nếu đem hạt giống thầy chế
tạo đó mà gieo xuống đất, nó có thể mọc
lên không ạ?
Giáo sư trả
lời:
- Với hạt
giống của tôi, điều đó không thể
được. Nhưng nếu tôi đem hạt giống
mà Thiên Chúa đã làm ra, nó sẽ mọc lên thành cây, vì nó
chứa đựng nguyên tắc mầu nhiệm mà chúng ta
gọi là nguyên tắc sinh tồn.
Hạt giống là một cái gì chứa
đựng sự sống. Con người, có thể
với sự tài giỏi của khoa học, tạo ra
những hạt giống tương tự hoặc tạo
ra những người máy robot, song không thể tạo ra
được sự sống được. Quyến
sống chết chỉ duy nhất ở trong tay Thiên Chúa
thôi.
Nếu Chúa đã nói:”Các con đừng lo
lắng về ngay mai: ngày mai, cứ để ngày mai lo.
Ngày nào có cái khổ của ngày đó”(Mt 6,34) thì chúng ta
phải hiểu là: quá khứ đã qua đi rồi, hãy quên
nó đi; hiện tại đang nằm trong tay, phải chu
toàn nó; tương lai là của Chúa, hãy phó thác cho Ngài và
sống trong an bình thư thái.
|