Làm thánh sống
- Trầm Thiên
Thu
Người ta chết rồi mới
được làm thánh, chưa chết mà sao làm thánh? Làm gì
có chuyện “ngược đời” như thế chứ?
Đúng vậy, nhưng NGHỊCH mà lại hoàn toàn THUẬN
đấy. Tại sao? Chết rồi mà làm thánh là
“chuyện nhỏ”, sống mà làm thánh mới là “chuyện
lớn”. Thật chứ không đùa. Vì Chúa Giêsu đã truyền
lệnh: “Anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên
trời là Đấng hoàn thiện” (Mt 5:48).
Nhân vô thập toàn, ngay cả những thánh
nhân cũng tìm về Nhà Cha qua con đường tội
lỗi và thứ tha. Vả lại, làm thánh hay không là
dựa vào cuộc sống đời thường, sống
sao chết vậy. Như người ta vẫn nói:
“Cọp chết để da, người ta chết
để tiếng”. Cái “tiếng” ở đây là “tiếng
tốt”. Phàm nhân đầy “vết chàm”, phàm nhân mà hoàn
thiện thì không phải là LÀM THÁNH SỐNG sao? Thật
vậy, Chúa Giêsu không chỉ bảo chúng ta phải làm thánh
sau khi chết mà phải làm thánh ngay ở đời này
vậy.
Thời đại của chúng ta cũng
đã có những vị thánh sống như Mẹ Teresa
Calcutta (1910-1997), ĐGH Gioan Phaolô II (1920-2005). Và hiện nay,
thế giới đang chú ý tới ĐGH Phanxicô với
phong cách “ngược đời” của một thánh nhân
giữa đời thường, dám nói thẳng nói thật
vì công lý và chân lý. Tất nhiên, chúng ta cũng phải
sống như thế – nếu thực sự muốn làm
thánh!
Muốn nên thánh thì phải yêu Chúa, mức
độ yêu Chúa được chứng minh qua việc yêu
tha nhân – yêu người tức là yêu Chúa. Ai yêu Chúa thì
phải từ bỏ mình, ngược lại, ai yêu mình thì
mặc nhiên từ bỏ Chúa. Rất lô-gích. Phàm nhân
chẳng là gì, có là gì thì chỉ là tội nhân khốn
nạn, vì con tim của chúng ta là “tro bụi”, hy vọng
của chúng ta “hèn hơn đất”, và cuộc đời
của chúng ta “tệ hơn bùn” (Kn 15:10).
Thế nên phải cố gắng “làm thánh sống”, cố
gắng không ngừng, cố gắng liên lỉ.
Tuy nhiên, nếu chỉ nên thánh một mình thì
là ích kỷ – mà ích kỷ thì không thể làm thánh, nghĩa là
chúng ta phải không ngừng nỗ lực nên thánh mà còn
phải giúp người khác cùng nên thánh. Kinh Koran (Kinh thánh
của Hồi giáo) xác định: “Người hoàn
thiện nhất là người đã giúp ích cho nhân loại
nhiều nhất”. Tất nhiên ai cũng có thể nên thánh và
phải làm thánh, dù chúng ta chỉ là tội nhân khốn
nạn, trừ phi chúng ta không muốn. Đã có những
tội nhân “lớn” nhưng đã làm thánh: Vua Đa-vít,
Tướng cướp Dismas (tên gian phi tốt bụng, Lc
23:39-43), binh sĩ Longinô (người cầm giáo đâm vào
ngực Chúa Giêsu trên Đồi Sọ), Giáo hoàng tiên khởi
Phêrô, Tông đồ Phaolô, Người Phụ nữ Tội
lỗi (Lc 7:36-50),... và một người ít “bị”
để ý là vua Salômôn, dù là người khôn ngoan nhất
nhưng cũng đã cãi lệnh Chúa và đã từng
sống trong tội lỗi (1 V 11:1-13). Vì yếu
đuối và tội lỗi ngập đầu nên mới
phải cố gắng hoàn lương để làm thánh, và
đừng bao giờ mất niềm tin vào Lòng Chúa
Thương Xót. Hoàn toàn hợp lý!
Thế nhưng đôi khi chúng ta vẫn
nặng hình thức mà chưa “lột xác” được.
Giảng hay, nói giỏi, viết tốt,… khiến say mê lòng
người, nhưng chính mình lại vẫn giậm chân
tại chỗ, chẳng thay đổi được gì.
Vậy thì chỉ là “lẻo mép” hoặc “lẻo bút”, hoàn
toàn vô ích! Loài rắn và loài cua phải lột xác để
phát triển, nếu chúng ta không “lột xác” thì không thể
phát triển về tâm linh được, mà “lột xác” thì
phải đau đớn, phải dứt khoát. Càng “lột
xác” nhiều thì càng hoàn thiện, càng nên thánh.
Từ ngàn xưa, Đức Chúa đã phán
với ông Mô-sê: “Hãy nói với toàn thể cộng
đồng con cái Ít-ra-en và bảo chúng: Các ngươi
phải thánh thiện, vì Ta là Đức Chúa, Thiên Chúa
của các ngươi, Ta là Đấng Thánh” (Lv 19:1-2).
Đó là lẽ tất nhiên. Thiên Chúa là Đấng thánh thì
con cái Ngài cũng phải thánh, không thể khác
được.
Ngài nói rất dứt khoát: “Ngươi không
được để lòng ghét người anh em,
nhưng phải mạnh dạn quở trách người
đồng bào, như thế, ngươi sẽ khỏi
mang tội vì nó. Ngươi không được trả thù,
không được oán hận những người
thuộc về dân ngươi. Ngươi phải yêu
đồng loại như chính mình. Ta là Đức Chúa” (Lv
19:17-18). Thấy điều trái tai gai mắt mà làm ngơ
thì có thể là bao che hoặc nhát đảm, nhưng dám lên
tiếng cảnh báo thì mới là can đảm bảo
vệ công lý và yêu mến chân lý. Thật vậy,
người bạn thân thiết là người dám phê phán
chúng ta cả trăm lần chỉ vì muốn tốt cho
chúng ta, ngoài ra không là “bạn” mà chỉ là “bè” mà thôi.
Thiên Chúa chí thánh, thật hạnh phúc khi chúng
ta đang biết tôn thờ một Đấng Thánh toàn
năng và hết mực yêu thương. Vì thế, chúng ta
phải đêm ngày thầm nhủ: “Chúc tụng Chúa đi,
hồn tôi hỡi, toàn thân tôi, hãy chúc tụng Thánh Danh! Chúc
tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi, chớ khá quên mọi
ân huệ của Người” (Tv 103:1-2). Phải hành
động như vậy với lý do rất minh nhiên: “Chúa
tha cho ngươi muôn ngàn tội lỗi, thương
chữa lành các bệnh tật ngươi. Cứu
ngươi khỏi chôn vùi đáy huyệt, bao bọc
ngươi bằng ân nghĩa với lượng hải
hà” (Tv 103:3-4).
Ngài không chỉ là Đấng chí tôn cao cả
mà còn giàu lòng thương xót: “Chúa là Đấng từ bi
nhân hậu, Người chậm giận và giàu tình
thương, chẳng trách cứ luôn luôn, không oán hờn mãi
mãi. Người không cứ tội ta mà xét xử, không
trả báo ta xứng với lỗi lầm. Như đông
đoài cách xa nhau ngàn dặm, tội ta đã phạm, Chúa
cũng ném thật xa ta. Như người cha chạnh lòng
thương con cái, Chúa cũng chạnh lòng thương
kẻ kính tôn” (Tv 103:8-10, 12-13). Thật vậy, Người
không đành bẻ gãy cây lau bị giập, và cũng
chẳng nỡ tắt đi tim đèn leo lét (x. Mt 12:20).
Chúng ta phải làm thánh sống vì một lý do
khác nữa, như Thánh Phaolô đặt vấn đề:
“Nào anh em chẳng biết rằng anh em là Đền
Thờ của Thiên Chúa, và Thánh Thần Thiên Chúa ngự trong
anh em sao? Vậy ai phá huỷ Đền Thờ Thiên Chúa, thì
Thiên Chúa sẽ huỷ diệt kẻ ấy. Vì Đền
Thờ Thiên Chúa là nơi thánh, và Đền Thờ ấy
chính là anh em” (1 Cr 3:16-17). Thiên Chúa là Đấng Thánh thì không
thể ở nơi ô uế tội lỗi. Chúng ta xấu
xa, hèn hạ, khốn nạn và bất xứng như
thế, vậy mà Thiên Chúa lại cho chúng ta trở thành
Đền Thờ của Ngài. Thật không thể nào
tưởng tượng nổi, thế nên chúng ta phải
tạ ơn Ngài bằng cách cố gắng làm thánh sống.
Hoàn toàn hợp lý!
Thánh Phaolô cũng “ngược đời” khi
nhắc nhở chúng ta: “Đừng ai tự lừa dối
mình. Nếu trong anh em có ai tự cho mình là khôn ngoan theo thói
đời, thì hãy trở nên như điên rồ,
để được khôn ngoan thật. Vì sự khôn
ngoan đời này là sự điên rồ trước
mặt Thiên Chúa, như có lời chép rằng: Chúa bắt
được kẻ khôn ngoan bằng chính mưu gian
của chúng. Lại có lời rằng: Tư tưởng
kẻ khôn ngoan, Chúa đều biết cả: thật
chỉ như cơn gió thoảng ngoài” (1 Cr 3:18-20). Ít có ai
dám “khác người”, vì như vậy sẽ bị
người ta cho là “chạm điện”, bị ghen ghét,
bị xa lánh, bị trù dập,… thế nhưng như
vậy mới là “khôn ngoan thật” theo phong cách của Thiên
Chúa. Đúng là “căng” thật đấy!
Cuối cùng, Thánh Phaolô kết luận rất
cụ thể: “Vậy đừng ai dựa vào phàm nhân mà
tự hào. Vì tất cả đều thuộc về anh em;
dù là Phaolô, hay Apôlô, hay Kê-pha, dù cả thế gian này, sự
sống, sự chết, hiện tại hay tương lai,
tất cả đều thuộc về anh em, mà anh em
thuộc về Đức Kitô, và Đức Kitô lại
thuộc về Thiên Chúa” (1 Cr 3:21-23).
Luật vị nhân sinh, nhân sinh bất vị
luật. Nhưng cuộc sống cần có luật như
dây cương và hàm thiếc để điều
khiển ngựa kẻo nó sinh chứng. Luật cũng
đa dạng, có luật hợp lòng dân hoặc không hợp
lòng dân. Luật hợp lòng dân là luật chứa sự nhân
đạo, nhằm hoàn thiện con người – như
Luật Tân Ước, nổi bật là chữ NÊN; còn
luật không hợp lòng dân là luật chỉ nhắm
tới những khung hình phạt – như Luật Cựu
Ước, chú trọng chữ CẤM. Luật Cựu
Ước xem chừng thoải mái, dễ thực hiện
hơn, và ai cũng thích: “Mắt đền mắt, răng
đền răng”. Có lý lắm, vì người ta đánh
mình thì mình phải “chơi tới bến” chứ không thì
người ta chê mình “dở ẹc” hoặc “lép vế”.
Thế thì máu tự ái bốc tới chỏm đầu
thôi, chịu gì nổi!
Thế nhưng Đại sư Giêsu dạy:
“Đừng chống cự người ác, trái lại,
nếu bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má
bên trái ra nữa. Nếu ai muốn kiện anh để
lấy áo trong của anh, thì hãy để cho nó lấy
cả áo ngoài. Nếu có người bắt anh đi
một dặm, thì hãy đi với người ấy hai
dặm. Ai xin, thì hãy cho; ai muốn vay mượn, thì
đừng ngoảnh mặt đi” (Mt 5:39-41). Chu choa,
“căng” quá đi! Chúa Giêsu kỳ thí mồ, dạy
những điều chi mà khó mần quá chừng. Thế
nhưng đó lại là chuyện thật chứ không là
chuyện đùa!
Luật Cựu Ước dạy: “Hãy yêu
đồng loại và hãy ghét kẻ thù”. Chỉ là
“chuyện nhỏ”, các loài động vật khác cũng
vẫn thực hiện như vậy. Vì thế, Chúa Giêsu
dạy những điều mà chúng ta thấy rất khó
nghe: “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ
ngược đãi anh em” (Mt 5:44). Mèn ơi! Gay go quá đi!
Thế nhưng phải vậy thôi, vì Chúa
Giêsu giải thích: “Như vậy, anh em mới
được trở nên con cái của Cha anh em,
Đấng ngự trên trời, vì Người cho mặt
trời của Người mọc lên soi sáng kẻ xấu
cũng như người tốt, và cho mưa xuống trên
người công chính cũng như kẻ bất chính. Vì
nếu anh em yêu thương kẻ yêu thương mình, thì
anh em nào có công chi? Ngay cả những người thu
thuế cũng chẳng làm như thế sao? Nếu anh em
chỉ chào hỏi anh em mình thôi, thì anh em có làm gì lạ
thường đâu? Ngay cả người ngoại
cũng chẳng làm như thế sao?” (Mt 5:45-48). Những bí
quyết Chúa Giêsu đưa ra thật thú vị, rất
“khác người”, rất “ngược đời”, nhưng
mà lại rất thú vị và chí lý. Quả thật, có dám
“khác người” thì mới khả dĩ nên thánh, có thể
làm thánh sống ngay trên thế gian này!
Nhận biết mình chỉ là tội nhân,
chúng ta sẽ thấy thích lời truyền dạy của
Chúa Giêsu: “Anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên
trời là Đấng hoàn thiện” (Mt 5:48). Khi định
hướng rạch ròi như vậy, chúng ta sẽ thanh
thản làm mọi thứ chỉ vì Chúa chứ không vì
bất cứ lý do nào khác, như vậy chúng ta mới có
thể thẳng thắn như Thánh Phaolô đã xác
định: “Tình yêu Đức Kitô thúc bách tôi” (2 Cr 5:14).
Lạy Thiên Chúa,
chúng con xin lỗi Chúa vì chúng con nói nhiều mà chẳng làm
bao nhiêu. Xin Chúa giúp chúng con biết “khó” với chính mình
để biến đổi tích cực từng ngày theo
định hướng của Ngài, để nên thánh trong
từng nhịp thở, để nên thánh ngay trên thế
gian này. Chính Ngài là Đấng Thánh thì chúng con không thể
không làm thánh. Xin thương biến đổi chúng con,
lạy Thiên Chúa chí thiện. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh
Tử Giêsu, Đấng cứu độ chúng con. Amen.
|