Ánh sáng cho mọi
dân tộc -
McCarthy
Suy Niệm 1.
HỌ MỞ CÁC KHO TÀNG RA
Một trong
những dụ ngôn của Aesop như sau: Một bé gái đang
ngồi bên cạnh bức tường, thì đột nhiên,
có một con cóc ló ra từ một cái hang. Cô bé này liền
trải chiếc khăn quàng lụa của mình ra
trước mặt con cóc, đây là loại vải mà con cóc
rất thích được bước lên đó. Ngay khi
vừa nhìn thấy chiếc khăn quàng, con cóc liền quay
trở vào hang, và trở ra ngay, mang theo một vương
miện nhỏ bằng vàng đính trên chiếc khăn
quàng, rồi lại quay trở về hang.
Ngay tức
khắc, cô bé liền cầm lấy cái vương
miện, và bỏ vào túi. Ít lâu sau, con cóc lại trở ra,
nhưng khi không nhìn thấy vương miện trên
chiếc khăn quàng, thì con cóc liền bò lên bức
tường, nó cứ đập cái đầu nhỏ xíu
của nó vào bức tường một cách đầy
đau khổ, cho đến cuối cùng nó bị vỡ
đầu và chết. Nếu cô bé cứ để cái
vương miện ở nguyên tại chỗ, thì chắc
chắn con cóc sẽ còn mang thêm những kho tàng của nó ra
khỏi hang nữa.
Mục đích của câu chuyện ngắn
này cho thấy rằng mỗi người đều có
một kho tàng để chia sẻ. Vấn đề là: Làm
thế nào để chia sẻ kho tàng đó ra. Điều
này đòi hỏi nhiều sự kiên nhẫn. Bí quyết
hệ tại ở việc chia sẻ một cách tự
nguyện. Không có lý do nào để bắt buộc mọi
người phải hy sinh. Nếu bạn lấy đi
những thứ của người khác, thì chúng bị nghèo
nàn đi. Nhưng nếu bạn trao tằng chúng, thì chúng
lại được phong phú lên. Con người về
căn bản đều tốt, nhưng nếu họ
đi vào vương quốc của tình yêu, thì họ
phải đánh thức và kêu gọi tấm lòng tốt này.
Ở đây, Lễ Giáng Sinh đến
hỗ trợ chúng ta. Nếu Con Thiên Chúa đến trong
sự giàu sang, thì Người càng làm cho chúng ta ý thức
về sự nghèo hèn của mình. Từ đó, Người
sẽ khơi gợi một cảm giác thèm thuồng
nơi chúng ta, và làm huỷ hoại tâm hồn chúng ta.
Nhưng Người đã đến trong sự yếu
đuối, do đó, Người càng làm cho chúng ta ý
thức về sự giàu có của mình. Sự nghèo khó
của Người khơi gợi nơi chúng ta một
cảm giác thương xót, từ đó, mang tâm hồn chúng
ta đến với sự sống. Khi nhìn vào cảnh nghèo
hèn của Hài Nhi Vua Vũ Trụ, giúp chúng ta biết cởi
mở tâm hồn của mình ra.
Chính sự nghèo hèn của Đức Giêsu
đã làm cho các đạo sĩ mở ra kho báu của
họ, gồm có vàng, nhũ hương và mộc
dược, đặt tất cả trước mặt
Người. Thay vì bị nghèo nàn đi, các đạo
sĩ lại được trở nên giàu có. Chính nhờ
biết cho đi, mà chúng ta trở nên phong phú, bởi vì thông
qua sự cho đi, chúng ta phát hiện được
sự phong phú của bản thân mình.
Lễ Hiển Linh thách thức chúng ta cởi
mở tâm hồn của mình ra. Khi biết cởi mở tâm
hồn, là bắt đầu biết sống. Đức
Giêsu không cần đến những quà tặng của chúng
ta. Nhưng người khác có thể cần đến.
Người mong muốn chúng ta chia sẻ chính bản thân
chúng ta cho người khác. Và nếu nhờ được
biết Chúa Giêsu, mà chúng ta có khả năng mở ra kho tàng
của tâm hồn mình ra, và chia sẻ cho người khác,
thì chính chúng ta cũng sẽ cảm thấy mình
được trở nên phong phú.
Suy Niệm 2. TÌM
KIẾM CHÚA
Alan đang
hồi phục trong bệnh viện, sau một tai nạn
xe cộ. Lễ Giáng Sinh sắp đến. Một đêm
kia, trong khi đang nằm trên giường, anh nhìn ra bên
ngoài cửa sổ, và nhận thấy bầu trời
đầy sao. Đột nhiên, anh bắt đầu suy
nghĩ về các đạo sĩ, và cuộc hành trình đi
Giêrusalem của họ, để tìm kiếm Đức
Kitô.
Thế rồi
anh lại bắt đầu suy nghĩ về bản thân
mình, có một điều gì đó mà cho đến nay,
chưa bao giờ anh thực sự làm. Và anh tự nhủ
“Mình đã 22 tuổi rồi, mình đã làm được gì
cho cuộc đời mình? Mình đã đi đến
đâu?”. Câu trả lời là “Không đi đến đâu”.
Anh vẫn còn sống theo những chuyện kích động
và phấn khích. Anh đã lãng phí những năm tháng
đẹp đẽ nhất của cuộc đời
mình, những năm tháng mà một nhà thơ đã gọi là
“những năm tháng rực rỡ”.
Sau đó, anh suy
nghĩ về mối tương quan của anh đối
với Thiên Chúa. Các đạo sĩ đã không có
được Chúa ngay từ đầu. Nhưng họ
đã tìm kiếm Người, và kiên trì tìm kiếm, cho
đến khi phát hiện ra Người. Đối
với anh, thì trái ngược lại. Anh không hề tìm
kiếm Chúa. Anh đã có được Chúa ngay từ
đầu. Anh được lãnh bí tích Thanh Tẩy và
được huấn luyện thành người Công giáo.
Anh đi lễ nhà thờ thường xuyên, cho đến
năm 15 tuổi. Nhưng đến nay, anh đã bỏ
tất cả. Anh đánh mất Chúa. Và thay vì tìm kiếm
Người, thì anh lại cố tình quay lưng lại
với Người. Anh đã hoàn toàn rời xa
Người. Ngoài ra, anh còn chống lại Người
nữa.
Đối với
anh, đó là một điểm rất tối tăm, khi
tất cả những điều này dồn dập
đến trong tâm hồn anh. Nhưng khi bóng tối
đạt đến độ dày đặc nhất, thì
một điều tốt đẹp xảy ra.
Dường như ngôi sao của Chúa mọc ngay
trước mặt anh. Anh nhận ra rằng ánh sáng của
Chúa không hề bị dập tắt, nhưng vẫn còn
tiếp tục toả sáng trong tất cả những
năm tháng của cuộc đời anh, ngoại trừ
có khi ánh sáng đó bị những đám mây che khuất. Và
một sự thật tuyệt vời đã ló dạng trên
anh: Mặc dù anh đã từ bỏ Chúa, nhưng
Người vẫn không hề bỏ anh. Trong tất
cả những năm tháng này, Chúa vẫn đang tìm
kiếm anh.
Tâm hồn anh tràn
đầy niềm vui. Chưa bao giờ anh nghĩ rằng
mình đáng giá đối với bất cứ ai, nhất
là đối với Thiên Chúa. Và anh đã tự nhủ
“Kể từ bây giờ, tôi có một ngôi sao sẽ không
đánh lừa tôi, tôi có một chiếc la bàn sẽ không nói
dối tôi”.
Khi các đạo sĩ tìm thấy Chúa, họ
dâng lên Người những lễ vật tuyệt vời
–vàng, nhũ hương, mộc dược. Bây giờ Alan
đã gặp được Chúa, vậy anh có thể dâng
lên Người cái gì đây? Có một thời gian, anh đã
từng hoàn toàn bị lạc lối. Nhưng rồi anh
nhận ra rằng có điều gì đó mà anh có thể dâng
lên Chúa. Anh có thể dâng lên Chúa chính bản thân mình. Nhưng
tất nhiên là trước hết, anh phải tìm thấy
bản thân mình, trước khi anh có thể hiến
tặng bản thân mình như một quà tặng cho bất
cứ người nào khác. Tuy nhiên, ít nhất là anh có
thể khởi sự, và anh xác định là phải làm
điều đó ngay tức khắc.
Lễ Giáng Sinh đến, mà Alan vẫn còn
trong bệnh viện. Nhưng mọi người
đều ngạc nhiên khi nhận thấy sự thay
đổi nơi anh. Cho đến nay, anh luôn mang
đầy vẻ cay cú về cuộc sống nói chung,
vụ tai nạn của anh nói riêng. Bây giờ, anh đã có
nụ cười và lời nói vui vẻ với tất
cả mọi người. Ai cũng bối rối không
biết điều gì đã làm anh thay đổi. Nhưng
chính Alan đã biết điều đó: Chính nhờ sự
kiện anh đã gặp được Chúa. Không ai có
thể thực sự tìm thấy Chúa, mà không thay
đổi.
Những năm sau đó, anh nói “Đó là ngày
Lễ Giáng Sinh đích thực đầu tiên trong cuộc
đời tôi. Không, tôi không thể nghe được các
thiên thần hát trên bầu trời. Nhưng tôi đã
cảm nghiệm được một sự bình an, mà các
thiên thần đã hát trong đêm Giáng Sinh đầu tiên
đó”.
Mọi người đều cần có
một ngôi sao để đi theo, giống như những
con tàu cần đến ngọn hải đăng mang ánh
sáng, để hướng dẫn chúng vào bến bờ
một cách an toàn. Phúc cho chúng ta, nếu chúng ta đi theo ngôi
sao của Chúa ở trước mặt chúng ta, và chúng ta
càng được chúc phúc gấp bội, nếu chúng ta
kiên vững đi theo ngôi sao đó trong toàn bộ cuộc
sống của mình. Điều này có nghĩa là chúng ta
gắn bó toa tàu của chúng ta vào ngôi sao đó, một ngôi
sao của hy vọng, ngôi sao của Bêlem. Nhiều
người trải qua cuộc sống của họ trong
sự tìm kiếm những điều mà chúng ta có, mà
vẫn không tìm thấy được.
Và chúng ta không được sợ hãi,
nếu kết quả đưa đến là chúng ta
nhận thấy cuộc sống của mình thay đổi
–sự thay đổi sẽ tốt đẹp hơn.
Điều này sẽ đem lại cho chúng ta niềm vui, mà
thế gian không thể đem lại được.
CÂU CHUYỆN
KHÁC: Bức màn được vén lên
Chữ Hiển linh có nghĩa là sự
mặc khải. Sau đây là một ví dụ ngắn
gọn và đơn giản: Đôi khi, trong một ngày u ám,
lạnh lẽo của mùa đông, một tia sáng xuất
hiện trong một lớp mây dày đặc, và qua đó,
chúng ta thoáng bắt được ánh nắng lấp lánh
của mặt trời. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, tia sáng
bị che khuất, và mặt trời lại biến
mất. Nhưng sự thoáng hiện ngắn ngủi
của một thế giới sáng sủa hơn, ấm áp
hơn, vẫn có thể đem lại cho chúng ta những
điều kỳ diệu. Chỉ cần nhớ lại
điều này thôi, sự lạ lùng của nó vẫn có
thể tác động trong tinh thần của chúng ta.
Cuộc sống hằng ngày đầy
rẫy những sự mặc khải nhỏ bé,
đối với những ai có đôi mắt để
nhìn, và có tâm trí để suy gẫm. Chúng len lỏi xuyên qua
những khe hở của cuộc sống bận rộn
của chúng ta – một giây phút của sự bình an, hoặc
của nét đẹp, hoặc của tấm lòng tốt.
Vào ngày này, ngày Lễ Hiển Linh, bức màn
bí nhiệm được vén lên, giúp cho các đạo
sĩ có thể thoáng bắt được tia sáng lấp
lánh của Hài Nhi ở Bêlem. Một số người nhìn
vào con trẻ Giêsu Kitô, và chỉ nhìn thấy giống như
một đứa trẻ khác. Những người khác,
chẳng hạn như Hêrôđê, đã nhìn vào Hài Nhi như
một mối đe doạ. Nhưng các đạo sĩ
đã nhận ra con trẻ Giêsu như là Đấng Cứu
Độ. Tất cả những người đó
đều cùng có đôi mắt như nhau, tuy nhiên, với
những đôi mắt đó, họ không nhìn thấy cùng
những sự việc như nhau. Chính lòng tin đã đem
lại khả năng cho các đạo sĩ, để
nhìn xuyên thấu qua bức màn, và “thấy” sự thật
ở phía sau đó. Tuy nhiên, ngay cả đối với
họ, bức màn cũng khép lại, ngôi sao biến
mất, và họ phải quay trở về nhà. Kinh
nghiệm về cuộc gặp gỡ Chúa đã tạo ra
được sự khác biệt gì cho họ? Xét về
một khía cạnh, thì cuộc gặp gỡ này không hề
tạo ra sự khác biệt nào cả: Họ vẫn
phải trở về với cuộc sống cũ, công
việc cũ của họ v.v… Tuy nhiên, xét về một
khía cạnh khác, có thể nói rằng điều đó
đã tạo ra cả một thế giới, thay
đổi đối với họ. Bấy giờ, họ
đã có được một tầm nhìn mới, một
hy vọng mới.
Đối với họ, mặc khải này
đã là những giây phút đưa dẫn họ
đến với chân lý bằng con đường
tắt. Đó là một ánh sáng loé lên, chiếu tỏ vào
cuộc sống của họ, và đem lại cho từng
giây phút của cuộc sống một ý nghĩa mới.
Chắc hẳn họ đã dành ra thì giờ suy gẫm,
để thấu hiểu được ý nghĩa của
điều mà họ phát hiện được, vào
cuối cuộc hành trình đi đến Bêlem. Nhưng trong
những ngày bị mây che phủ, họ rút ra
được lòng can đảm và niềm hy vọng,
từ mặc khải mà họ đã được ban.
Giống như các đạo sĩ, trong ngày
lễ này, chúng ta phải đến thờ lạy con
trẻ Giêsu Kitô. Và lại cũng giống như các
đạo sĩ, chúng ta phải trở về nhà mình, và
tiếp tục cuộc sống bình thường của
mình. Nhưng hy vọng rằng chúng ta sẽ nhận
thấy cuộc sống khác biệt hẳn, bởi vì chúng
ta tự nhận thấy bản thân mình cũng khác đi.
Nơi Hài Nhi thần thánh, chúng ta nhận ra được
thần tính của chính mình.
Đôi khi, người ta đi hành
hương những quãng đường thật dài,
để tìm kiếm nhưng kinh nghiệm thiêng liêng, mà
họ vẫn có thể có được ngay tại
chỗ ở của họ. Chúng ta không cần phải
đi đến bất cứ nơi đâu. Ngôi sao của
Chúa chiếu toả ngay trước mặt chúng ta ở
nơi đây. Nhờ Đức Kitô ngự đến,
chúng ta không cần phải sợ hãi bóng tối nữa.
Một ánh sáng đã đến với thế giới,
một ánh sáng chiếu toả trong bóng tối, một ánh
sáng mà không ánh sáng nào khác có thể chế ngự
được.
|