ĐỐI THOẠI GIÁNG SINH
Trời khuya vắng tanh. Vắng hơn chùa Bà Đanh. Gió lùa, tuyết rơi, lạnh thấu xương... Có ai khổ như Cô Maria và Chú Giuse không hả trời?
Xin vô trú nơi nào cũng bị từ chối. Thấy bà bầu là họ sợ bị xui sao ấy. Khổ thế không biết!
Chú Giuse vừa dắt lừa vừa lần Chuỗi Lòng Thương Xót, xin cho bình yên và tìm được chỗ trú qua đêm, mai tính sau...
Bỗng dưng Cô Maria kêu to:
– Ui da! Anh ơi! Em đau bụng lắm rồi!
Chú Giuse giật thót:
– Gì thế Em? Ráng lên em, đồng không mông quạnh thế này biết làm sao đây!
– Nhưng em khô... ô... ông chịu nổi nữa. Con ơi! Con đừng... đừng đạp Mẹ nữa...!
Chú Giuse vốn ít nói mà lúc này cũng phải lẩm bẩm:
– Khổ quá! Đêm hôm khuya khoắt thế này thì biết làm sao chứ! Chúa ơi, xin thương xót vợ chồng con!
– Anh... Anh tìm chỗ nào... nghỉ tạm đi... Em không chịu nổi nữa... Con muốn ra rồi, Anh ơi!
– Anh rối cả đầu đây này. Để anh xem thế nào. Ráng chút nữa đi Em! Giêsu ơi! Con đừng ra vội, đợi chút xíu nữa nha Con yêu!
– Dừng lại đi Anh... Em đau thế này thì chết mất!
– Rồi, OK rồi. Đằng kia có ánh lửa. Hình như cái hang. Chút xíu nữa thôi!
Và đúng thật. Cái hang. Có lũ chiên, lừa, bò,... nằm la liệt. Không thấy có người...
Xoẹt! Xoẹt! Ánh sáng trên không trung sáng chói. Lạ thật!
– Oe, oe, oe...
Chú Giuse thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa nói với Cô Maria:
– Bé Giêsu này dễ thương mà “quậy” ghê đi. Thôi, thế là an tâm rồi!
Cô Maria vẫn còn đau mà phải bật cười:
– Vâng, Con Cưng mà Anh!
Bỗng có tiếng ca vang: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời...”. Rồi lại có tiếng léo nhéo, lũ mục đồng ùa vào... Chú Giuse nghĩ bụng: “Cái gì thế nhỉ? Chẳng lẽ cướp đêm à?”. Nhưng rồi... không phải thế!
Ôi, vui cả hang đá suốt đêm, quên hết cực nhọc. Tạ ơn Thiên Chúa giàu lòng thương xót!
TRẦM THIÊN THU
|