Sứ
giả của Thiên Chúa
Khi Chúa Giêsu sinh ra
tại Bêlem, thì đế quốc La mã đang ở vào
thời đại hoàng kim, thời
đại rực rỡ nhất với uy quyền bành
trướng khắp nơi. Vi hoàng
đế không phải chỉ cai trị một cách
tuyệt đối tại kinh thành La mã, mà còn ở tất
cả những quốc gia, những dân tộc nằm trong
lãnh địa của mình.
Nếu vị hoàng
đế quyết định ghé thăm thủ đô
của một thuộc địa xa xôi nào đó, ông ta
sẽ sai sứ giả đi trước, có nhiệm
vụ báo tin cho dân chúng biết cuộc viếng thăm và
đốc thúc họ chuẩn bị cuộc đón
rước sao cho linh đình và trọng thể. Trong
khi chờ đợi, chính vị sứ giả cũng
sẽ được tiếp nhận với tất
cả vinh dự của mình.
Đúng thế, vào
lúc vị vua tối cao của trời và đất sắp
đến thăm hành tinh nhỏ bé này để ở
giữa chúng ta, Ngài cũng đã chọn lựa cho mình
một vị tiên tri, một vị sứ giả, như
lời tiên tri Malachia đã loan báo:
-
Này đây, ta sai sứ giả của ta
đi trước con để dọn đường cho
con.
Lời nói này ám
chỉ về Gioan tẩy giả. Bởi vì ở
bờ sông Giócđan, Gioan tẩy giả đã rao giảng
và trao ban phép rửa thống hối cho người Do thái
để họ chuẩn bị đón mừng đấng
cứu thế:
-
Có tiếng kêu trong sa
mạc, hãy dọn đường cho Chúa, quanh co uốn cho
ngay, gồ ghề san cho phẳng, hố sâu lấp cho
đầy và nơi cao phải bạt xuống.
Gioan tẩy giả
không bảo họ treo cờ, giăng biểu ngữ hay làm
cổng chào, nhưng bảo họ hãy sống tinh thần
sám hối, xa lánh tội lỗi, vì tội lỗi chính là
những chướng ngại vật ngăn chặn không
cho Chúa đến với chúng ta.
Nếu không hoán
cải, nếu không quay trở về với Chúa, thì này
đây, cái dìu đã được đặt dưới
gốc cây và cây nào không sinh trái tốt sẽ bị chặt
và quăng vào lửa.
Gioan tẩy giả
cũng tụ tập chung quanh mình
một số môn đệ. Nhưng rồi một ngày kia, khi Chúa Giêsu xuất hiện và đi ngang
qua. Gioan tẩy giả đã vội vã giới thiệu Chúa
Giêsu cho họ:
-
Đây chiên Thiên Chúa, đây đấng
xóa tội trần gian.
Và lập tức các
môn đệ ấy đã rời bỏ Gioan tẩy giả
để theo Chúa Giêsu. Đó
chính là điều Gioan đã mong ước.
Chúng ta có thể nói
được rằng:
-
Khát vọng duy nhất của Gioan
tẩy giả là dẫn đưa các linh hồn về
với Chúa Giêsu.
Phải chăng ông
đã chẳng công bố:
-
Đức Kitô phải lớn lên, còn tôi
phải nhỏ đi.
Một sự từ
bỏ dứt khoát đáng cho chúng ta ca tụng và bắt
chước, vì chúng ta không có quyền tìm kiếm cho mình
những vinh dự đã được dành cho Chúa Giêsu.
Hơn nữa, chính
Chúa Giêsu còn nói rõ qua đoạn Phúc âm vừa nghe: Gioan đã
hoàn tất sứ mạng của mình mà không lo lắng gì
đến dư luận, Gioan đã mặc cho người
nói ngược nói xuôi, còn mình vẫn vững như
kiềng ba chân. Phải chăng người ta đã trách
cứ ông chỉ là một cây sậy bé bỏng, một cái
đạp nhẹ cũng sẽ làm cho nó bị dập nát?
Hay chỉ là một ngọn cờ bị cuốn theo chiều gió. Không, Gioan có con
đường của mình, Gioan có sứ mạng phải theo đuổi.
Sau khi đã tìm
hiểu một vài nét chính yếu về Gioan tẩy
giả, mỗi người kitô hữu chúng ta cũng
phải trở nên một vị tiền hô, một vị
sứ giả của Thiên Chúa. Mỗi người kitô
hữu chúng ta cũng có bổn phận phải đem Chúa,
phải giới thiệu Chúa cho những người chung quanh.
Chúng ta phải làm
chứng về Chúa bằng lời nói và nhất là bằng
đời sống đạo đức và thánh thiện,
bái ái và yêu thương của chúng ta. Tất cả
những người đã lãnh nhận bí tích rửa
tội đều được mời gọi để
chuẩn bị con đường cho chúa đến trong
tâm hồn mình và trong tâm hồn người khác, tùy theo cách thức và hoàn cảnh riêng của
mỗi người.
Có một em bé mới lên bốn đã cảm
hóa được người cha, để ông làm dấu
và đọc kinh trước bữa ăn. Câu chuyện
rất đơn sơ. Trưa hôm đó, em đang chơi
đồ hàng ngoài sân, thì người chị kêu về ăn cơm. Ngồi vào bàn, em lén lút nhìn
người cha, và khẽ nói:
-
Ba à,
Ma-sơ bảo phải đọc kinh trước khi ăn cơm.
Lúc đó người cha chỉ còn cách làm
dấu và đọc Kinh Lạy Cha, một thói quen mà ông
đã bỏ từ lâu.
Có một bác sĩ giải phẫu đã
ăn năn trở lại chỉ vì
một em bé đau yếu, em vừa mới được
bảy tuổi và bị giải phẫu. Ông bác sĩ
ấy đã kể lại như sau:
Hôm đó, em được đưa vào phòng
mổ và trước khi gây mê cho em, tôi đã nói với em:
-
Chúng tôi
sắp sửa chữa cho cháu được khỏi,
nhưng trước hết cháu cần phải ngủ.
Nhưng em bé đã trả lời với tôi:
-
Vậy hãy
để cho cháu cầu nguyện một chút.
Nói đoạn em quỳ xuống bên cạnh
bàn mổ, hai tay chắp lại, đôi
mắt ngước lên cao, em khẽ đọc một kinh
lạy cha. Lúc bấy giờ vị bác sĩ và những cô y
tá đều cảm động đến nỗi rưng rưng như muốn khóc. Vị bác
sĩ đã kể tiếp: Sau đó, tôi cảm thấy
lương tâm cắn rứt, tôi đã đi xưng
tội, và mỗi buổi tối, tôi không bao giờ đi
ngủ mà không đọc kinh, mà không cầu nguyện.
Này ta sai sứ
giả của ta đi trước con để dọn
đường cho con. Những lời nói này làm
cho chúng ta liên tưởng tới Gioan tiền hô, nhưng
cũng được áp dụng cho mỗi người
chúng ta. Phải, mỗi người chúng
ta đều được mời gọi để
trở nên một vị tiền hô, một vị sứ
giả của Chúa.
Trong mùa vọng này
chúng ta hãy suy nghĩ và sống cái sứ mạng đó,
bởi vì chúng ta chỉ có một nỗi băn khoăn và
bận tâm, đó là phải sống thế nào để
Chúa đến trong tâm hồn anh em của chúng ta?
|