KHÔNG NGỜ TÔI ĐƯỢC ĐÓN NHẬN PHÉP LẠ NHIỆM MẦU (1)
Dân chúng ở khắp nơi đến lấy nước suối Đức Ṃẹ Lộ Đức
Liên Thành vừa mổ̃ xong.
Hai tiếng “phép lạ” chúng ta thường nghe nói đến, tuy đơn sơ nhưng đầy bí nhiệm và thật khó xác định theo sự giải thích của khoa học, nhất là về lãnh vực y khoa. Nói cách khác, “phép lạ” là một thực thể do Đấng Tạo Hóa Chí Tôn đầy quyền phép nhiệm mầu can thiệp vào, như trường hợp của tôi sau đây:
Tôi là: NGUYỄN PHÚC LIÊN THÀNH, Sinh ngày: 1 tháng 12 năm 1942. Nơi sinh: thị xã Huế Học sinh: Trường Quốc Học, Huế. Sinh viên: Đại Học Huế, phân khoa: Sử Địa. Tôn giáo: Phật giáo. Cha tôi là cụ Nguyễn Phúc Tráng Cử. Mẹ tôi là Nguyễn Thị Vy
Ông nội tôi là Ngài Kỳ Ngoại Hầu Cường Để; ngài là cháu đích tôn của Đông Cung Thái Tử Nguyễn Phúc Cảnh (con trai cả của vua Gia Long).
Còn bà nội tôi có người em ruột là Đại Lão Hòa Thượng Thích Tịnh Khiết, Đệ I Tăng Thống Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam. Ngoài ra, Hòa Thượng Thích Chơn Kim, nay đã 82 tuổi là anh chú bác của tôi, và Hòa Thượng Thích Chơn Trí là chú họ của tôi .
Trong gia đình, mẹ tôi đã đem anh chị em chúng tôi vào Chùa An Lăng để làm lễ Quy Y do thầy Thích Thiện Lạc (thường gọi là thầy Ngoạn) đứng chủ lễ, nên anh chị em chúng tôi đều có Pháp Danh, và pháp danh của tôi là: Nguyên Tịnh. Ngôi chùa An Lăng này nằm về phía tây Nam thành phố Huế, chỉ cách thành phố khoảng hai cây số, đối diện với trụ sở xã Thủy Phước, cách làng Phủ Cam khoảng một cây số. Có ai ngờ thầy Thích Thiện Lạc và ngôi chùa An Lăng, sau này lại đi vào sự nghiệp quân ngũ của đời tôi, nhất là lại xẩy ra vào những ngày áp lễ Giáng Sinh năm 1970 (xin đọc BĐMT, tr. 355-363).
Năm 1962 tôi tình nguyện nộp đơn xin theo học Khóa 16 Trường Sĩ Quan Bộ Binh Thủ Đức.
Ra trường, tôi được thuyên chuyển về Chi Khu Nam Hòa giữ chức vụ Đại đôi trưởng tác chiến, kiêm Chi Khu Phó, chi khu Nam Hòa. Từ ngày 6-6-1966 đến cuối năm 1974, tôi được biệt phái về lực lượng CSQG, giữ chức Phó Trưởng Ty ngành Cảnh Sát ĐặcBiệt (Tình báo), tiếp theo là Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy CSQG tỉnh Thừa Thiên và thị xã Huế. Thời gian trên đây là cao điểm của cuộc chiến Quốc - Cộng (Nam - Bắc) do bọn tài phiệt buôn bán vũ khi chiến tranh của Mỹ mà tay sai đắc lực của họ là: Thứ Trưởng Ngoại Giao William Averell Harriman, Đại Sứ Henry Cabot Lodge, Jr., Trung Tá Tình Báo Lucien Conein..., chủ trương và điều khiển. Họ dùng bọn tay sai của họ hợp cùng bọn cộng sản miền Bắc đánh phá miền Nam Việt Nam, mà quân đội cùng toàn dân miền Nam hợp lực với chính quyền VNCH đồng loạt kề vai sát cánh chống lại cuộc xâm lăng của quân cộng sản phương Bắc, bọn này lại còn được tiếp tay bởi đám tay sai nằm vùng của chúng tại miền Nam Việt Nam dưới lớp áo thầy tu.
Những biến cố thảm khốc trong cuộc chiến trên đã ập xuống cho đồng bàoThừa Thiên-Huế nói riêng, và cho cả nhân dân miền Nam Việt Nam nói chung. Đồng thời còn liên lụy đến sinh mệnh của tổ quốc và dân tộc Việt Nam chúng ta phải gánh chịu, mà hậu quả tai hại là ngày đau thương 30-4-1975… Ngày 29-4-1975 tôi rời Việt Nam sang sống lưu vong tại Hoa Kỳ.
Tuy vận nước nổi trôi, thân phận là kẻ lưu vong tỵ nạn nơi xứ người, nhưngtôi vẫn không thể quên bổn phận và trách nhiệm của một người con dân nuớc Việt, nhất là của người lính VNCH. Vì tôi luôn tâm niệm rằng: Tôi có một tổ quốc: Nước Việt Nam. Vì thế, ngày đêm tôi luôn nguyện cầu ƠN TRÊN, cầu xin anh linh các anh hùng dựng nước, các anh hùng giữ nước cùng hương hồn các chiến sĩ đã bỏ mình vì tổ quốc hãy thương đến dân tộc Việt Nam chúng ta.
Nên tôi cùng một số anh em đồng đội trong quân ngũ cũ, nhất là anh em trong lực Lượng Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên-Huế ngồi lại với nhau để cùng nhau hướng về quê mẹ Việt Nam trong khả năng của mình. Tôi còn nhớ lại lời của Tổng Thống Đệ I VNCH Ngô Đình Diệm trước đây đã cảnh giác:
“Nếu Cộng Sản miền Bắc chiếm được miền Nam, thì toàn thể nước Việt Nam sẽ trở thành quận hay tỉnh nhỏ của Trung Cộng. Yếu tố còn lại chỉ là thời gian”. (Đồng Tâm, Tuy Hòa ngày 17-9-1955) Cộng sản Việt Nam và bè lũ Việt Gian nằm vùng của chúng đã bóp méo và tẩy xóa tất cả những sự thật về tội ác chiến tranh cùng tội ác diệt chủng của bọn chúng đã gây ra cho đồng bào miền Nam Việt Nam. Là một chứng nhân và cũng là một tác nhân trong thời gian dài của cuộc chiến 1963-1975, tôi cảm thấy có bổn phận đưa ra những bằng chứng, những sự thật tàn ác do bọn chúng đã gây ra trên quê hương chúng ta. Vì thế, trong nhiều đêm dài thao thức, băn khoăn, và hình như có sự thôi thúc huyền diệu nào đó, nên tôi bắt đầu viết lại những biến cố đã xẩy ra tại miền Trung từ năm 1966 đến 1972 dưới nhan đề: “Biến Động Miền Trung” (Những Bí Mật Chưa Tiết Lộ). Ban đầu bài viết của tôi được một số anh em chiến hữu đăng trong Tập San Biệt Động Quân. Nhưng càng ngày các anh em chiến hữu cũng như độc giả khắp nơi càng thương mến. Rồi hầu hết họ đều đề nghị tôi in thành sách để phổ biến rộng rãi, nhất là lưu lại cho các thế hệ con cháu chúng ta sau này. Nên tháng Năm năm 2008, THBĐQ/QLVNCH tại Hoa Kỳ đã xuất bản lần thứ nhất, và in lần thứ 11 vào tháng Năm năm 2014. Tất cả 12 lần. Như tôi đã vừa trình bày trên, ngoài sự thôi thúc huyền diệu nào đó, còn có các anh chị em chiến hữu xa gần và độc giả khắp nơi đề nghị tôi viết tiếp những uẩn khúc chưa được tiết lộ mà tôi đã mục kích, nên tôi viết thêm quyển “HUẾ - THẢM SÁT MẬU THÂN”. Quyển sách này được xuất bản tháng Năm năm 2011, và được in lần thứ năm vào tháng Năm năm 2014. Tất cả sáu lần. Cũng tâm trạng thao thức và thao thức! Băn khoăn lại băn khoăn! Huyền diệu lại thôi thúc! Đề nghị và khích lệ! Nên tôi không thể nào để mãi trong lòng, bằng cách viết thêm quyển “THÍCH TRÍ QUANG, THẦN TƯỢNG HAY TỘI ĐỒ DÂN TỘC?”. Quyển này được xuất bản vào đầu tháng Giêng năm 2014 và được in lần thứ hai vào tháng Năm 2014. Như vậy đã được in hai lần. Tôi không dám tự hào là biết hết, hay tự cho mình viết không thiếu sót, vì tôi cũng chỉ là một con người “nhân vô thập toàn”. Nhưng tôi chỉ viết lại trong phạm vi trách nhiệm và quyền hạn tôi được trao phó, cũng như viết lại những sự việc chúng tôi phải đương đầu, phải trực diện hay mục kích.
Công việc đang tiến triển tốt đẹp thì hai biến cố đau buồn đã xẩy đến cho bản thân tôi:
1. Hai đốt xương sống số 5 và số 4 đã đè sát vào nhau và đè cả chùm dây thân kinh chạy xuống hai chân làm cho tôi mỗi ngày mỗi đau. Trong bẩy năm dầu, kể từ năm 1999 đến tháng 12 năm 2015 tình trạng còn có thể chịu đựng được những cơn đau, nhưng từ sau thời gian đó, đau nhức hai chân suốt ngày đêm, di chuyển rất khó khăn nên tôi thường phải dùng xe lăn.
Tôi đã đi khám bệnh và được trắc nghiệm MRI. Với kết quả trắc nghiệm MRI, bác sĩ khuyên tôi phải mổ xương sống để điều trị, nếu không sẽ bị liệt hai chân. 2. Vào tháng Bẩy năm 2014 tôi lại bị phát hiện thêm bệnh ung thư máu (Leukemia). Theo đề nghị trên của bác sĩ về mổ xương sống, tất cả mọi người trong gia đình, cũng như một số anh em thân tín của tôi đều không muốn tôi mổ để điều trị bệnh đau hai đốt xương sống. Lý do rất chính xác là trong 100 trường hợp mổ xương sống, có đến 95% bệnh nhân sau khi mổ xong đã phải nằm liệt giường từ sáu tháng đến một năm hay lâu hơn nữa, hoặc sẽ nằm liệt luôn, không bao giờ đi được nữa. Đang phân vân giữa hai lời khuyên của bác sĩ là phải mổ, và của gia đinh cùng một số anh em thân tín là không nên mổ. Giữa lúc đang băn khăn, tôi thầm nguyện xin ƠN TRÊN soi sáng. Bỗng nhiên! Một điều lạ lùng là tôi nghĩ đến anh H. Anh H. là độc giả ba quyển sách nói trên của tôi. Tôi chỉ gặp anh ấy một lần khi tôi lên San Jose ra mắt sách. Sau đó anh H. vì còn mua thêm vài bộ cho mấy người bạn thân hay tặng cha H. nào đó. Vì thế chúng tôi thỉnh thoảng chỉ qua lại với nhau qua email hay telephone, chứ thực sự chúng tôi cũng không thân nhau . Thế mà không hiểu tại sao, thay vì tôi gọi cho anh em chiến hữu rất thân tín, sát cánh và sống chết với tôi trong những năm khói lửa từ 1966 đến 1972 tại Thừa thiên - Huế, lúc ấy sinh mạng anh em chúng tôi nằm “trong đường tơ kẽ tóc”, mà nay họ cũng đang ở gần tôi đây, để thổ lộ nỗi đớn đau của tôi với họ, mà tôi lại nghĩ tới anh H. Nên tôi liền gọi điện thoại cho anh H. ngay. Rồi cuộc nói chuyện giữa chúng tôi như sau: - Hello, xin lỗi ai đầu dây đấy!
-- Anh H.! Liên Thành đây anh, anh khỏe không? Anh còn nhớ tôi chứ?
- Ư! Ư! À! Nhớ rồi. Cám ơn Liên Thành. Liên Thành khỏe không? Chắc có chuyện gì vui, phải không?
-- Không có chuyện gì vui cả, nhưng có chuyện rất buồn muốn nói với anh.
- Sao vậy? Chuyện gì? Liên Thành nói đi!
-- Tôi có chuyện này muốn nói với anh. Ngoài vợ con tôi ra, tôi giữ kín, chưa hề cho bất cứ ai biết. Anh H. này! Lâu nay hai chân tôi đau quá, đi cà nhắc, nên phải dùng xe lăn hai tháng rồi. Theo lời khuyên của bác sĩ là phải mổ, vì hai đốt xương sống đè lên nhau, ép chùm dây thần kinh chuyền xuống hai chân, đau lắm! Nếu không mổ chỉ trong thời gian rất ngắn hai chân tôi sẽ bị liệt luôn. Theo ý gia đình và anh em bạn bè quý mến lại khuyên không nên mổ vì rất nguy hiểm. Tôi thật lưỡng lự. Không biết làm sao. Nếu không mổ, hai chân tôi đau nhức lắm. Mà tôi cũng đã ngồi xe lăn hai tháng rồi. Đi lại khó quá! Như thế cũng như liệt hai chân rồi. Thêm vào đó xương sống tôi đau nhức suốt ngày đêm.
- Thật là khó quá Liên Thành nhỉ! Tôi cũng được biết: Mổ xương sống rất nguy hiểm và rất dễ bị liệt, mà trường hợp của Liên Thành nếu không mổ, không trước thì sau chân Liên Thành cũng liệt thôi, lại thêm ngày đêm xương sống đau buốt. Thất khó quyết định quá. Nhưng rất nhiều trường hợp sức người và lý trí không thể giải quyết được, mà chỉ biết cầu nguyện xin ƠN TRÊN giúp đỡ soi đường chỉ lối cho mình thôi.
-- Anh nói đúng, từ khi còn ở trong quân đội, hay về Cảnh Sát, mỗi khi gặp trường hợp nguy hiểm, hay bí lối, bí đường tôi thường cầu xin Phật Mẹ, tức Phật Bà Quan Âm giúp đỡ. Anh biết tôi là Phật tử mà.
- Đó là điều mình muốn nói với Liên Thành đấy. Chỉ còn cách cầu xin ƠN TRÊN cứu giúp thôi. Liên Thành biết không, Phật Mẹ của Liên Thành chính là Đức Mẹ của người Công Giáo đó.
-- Vậy sao anh?
- Đúng như vậy. Liên Thành biết không? Trong chuyến vượt biển của người bạn rất thân với tôi, gặp bão thật nguy hiểm giữa biển khơi. Người bạn tôi thuật lại với tôi và với nhiều người nữa như sau:
“Thuyền của chúng tôi bị gió bão ùn ùn ập tới, lại bị thuyền cướp biển đuổi theo làm cho con thuyền chở chúng tôi chao đảo, sắp lật nhào. Mọi người trong thuyền hoảng hốt, khóc thảm, la hét. Một bà lên tiếng quát:
“Khóc than la lối được cái gì! Hãy cầu khấn Trời Phật đi!"
Thế là, những người Công Giáo miệng luôn luôn lặp đi lặp lại:
"Lạy Đức Mẹ Maria, cứu chúng con với! Lạy Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, cứu chúng con! Nếu Mẹ không ra tay cứu, chúng con chết hết."
Còn người Phật giáo cũng luôn luôn kêu cầu: Lạy Phật Bà Quan Âm, xin cứu độ chúng sinh, cứu khổ cứu nạn trong cơn nguy khốn này.
Lạ thay! Khoảng vài phút sau, một BÀ mặc áo trắng toát phủ xuống tận chân, ngang lưng thắt dây vải màu xanh dương từ từ hiện ra giữa đám mây đen kịt và sấm chớp liên hồi.
Thế là tự nhiên gió đổi chiều. BÀ ra dấu cho thuyền chúng tôi đi theo BÀ. Thuyền chúng tôi đi được khoảng hai phút thì gặp tầu Cap Anamur của Tây Đức từ từ tiến tới vớt. Ngay lúc đó BÀ biến mất. Thuyền cướp biển cũng không thấy nữa.
Mọi người trong thuyền mừng rỡ kể sao cho xiết. Người Công Giáo tin là Đức Mẹ đến cứu, nên luôn miệng:
“Xin cảm tạ Đức Mẹ đã cứu chúng con. Thật là phép lạ Đức Mẹ cứu chúng con!"
Còn người Phật giáo nói là:
"Phật Bà Quan Âm đến cứu độ chúng sinh. Nam Mô A Di Đà Phật!" -Đó, Liên Thành thấy chưa? Trên đây chỉ là một trường hợp điển hình thôi. Chứ trên đường đồng bào mình vượt biển gặp nhiều lắm. Sở dĩ tôi biết rõ chuyện này, vì tầu Cap Anamur của Tây Đức vớt thuyền nhân đều đưa đến trại tỵ nạn Puerto Princesa, Palawan, Phi Luật Tân để lập thủ tục chờ đi định cư.
Tôi ở chung với họ trong trại tỵ nạn này khoảng gần một năm, nên tôi có dịp tiếp xúc với nhiều thuyền nhân đồng cảnh ngộ như trên; những người Công Giáo đều nói:
"Trong cơn nguy khốn Đức Mẹ hiện đến cứu họ."
Còn người Phật giáo nói:
"Phật Bà Quan Âm đến cứu độ chúng sinh."
Cũng “BÀ đó” thôi.
À! Liên Thành có biết Đức Mẹ hiện ra cứu giúp giáo dân ở Quảng Trị thời vua chúa cấm đạo không? -- Sao không biết. Tôi người Huế mà. Tôi cũng đã đến viếng nhà thờ La Vang ở Quảng Trị hai lần.
- Liên Thành có biết chuyện Đức Mẹ hiện ra tại Lộ Đức (Lourdes), Pháp không?
-- Biết chứ. Nơi đó thiêng và nổi tiếng lắm. Tôi còn nghe nói: nhiều người đến đó hoặc không thể đến được nhưng xin được nước thánh Đức Mẹ Lộ Đức uống là hết bệnh, phải không? À! Đức Mẹ La Vang, Đức Mẹ Lộ Đức, Đức Mẹ Maria khác nhau thế nào? Sao nhiều Đức Mẹ thế? Đức Mẹ nào thiêng hơn Đức Mẹ nào?
- Đức Mẹ La Vang, Đức Mẹ Lộ Đức, Đức Mẹ Fatima v. v. chỉ là một Đức Mẹ Maria thôi. Tuy nhiên Đức Mẹ Maria hiện ra tại địa phương nào, người ta lấy địa danh đó kèm sát hai chữ Đức Mẹ để cho mọi người được biết Đức Mẹ hiện ra tại nơi đó, và để cho dễ nhớ. Còn tên chính của Đức Mẹ là Maria. Liên Thành đã biết Đức Mẹ La Vang, QuảngTrị, Liên Thành cũng đã nghe biết Đức Mẹ Lộ Đức (Lourdes), Pháp. Vậy tốt rồi. Nếu Liên Thành tin và cần mình sẽ gửi cho Liên Thành một miếng cao Lá Vằng nhỏ và một ít nước suối Đức Mẹ Lộ Đức.
-- Vâng, anh gửi cho tôi ngay đi! Tôi tin và cần lắm.
- Được! Tôi sẽ gửi cho Liên Thành ngay chiều nay. Khi nhận được, Liên Thành cắt miếng cao Lá Vằng ra to bằng móng tay cái, bỏ vào tách nước sôi, khuấy cho tan; nhỏ thêm vài giọt nước suối Đức Mẹ Lộ Đức vào tách nước đó, trước khi uống Liên Thành thành tâm cầu xin Đức Mẹ cứu chữa Liên Thành.
Sau đó Liên Thành cứ xin hẹn đi mổ xương sống như thường. Liên Thành tính từ ngày nhận được Cao Lá Vằng và nước suối Đức Mẹ Lộ Đức cho đến ngày đi mổ là bao nhiêu ngày. Liên Thành cắt miếng cao Lá Vằng ra thành bấy nhiêu miếng nhỏ. Mỗi ngày Liên thành uống một miếng pha lẫn với nước suối Đức Mẹ Lộ Đức. Nhớ chừa lại ít nước suối Đức Mẹ để thoa vào hai chân, nhất là trước khi mổ, Liên Thành nhờ người nhà thoa nước suối Đức Mẹ lên chỗ bác sĩ sẽ mổ lưng Liên Thành. Làm vậy đi! Tôi tin thế nào Đức Mẹ cũng sẽ giúp Liên Thành bằng an.
-- Nhưng tôi là người ngoại đạo mà anh.
- Chúa và Đức Mẹ là của tất cả mọi người, không riêng gì ai. Liên Thành nghe mình và cứ làm vậy đi.
-- Được, cám ơn anh. Tôi nghe lời anh.
Rồi khoảng bẩy giờ tối ngày 27 tháng Tư năm 2016, tôi lại nhận được điện thoại của anh H. như sau:
- Hello Liên Thành! Tôi là H. ở San Jose đây.
-- Vâng! Tôi nhận 5/5. Xin “ngài” tiếp tục.
- Trước khi đem cao Lá Vằng và nước suối Đức Mẹ Lộ Đức ra bưu điện gửi cho Liên Thành, tôi đã đem vào nhà thờ Maria Goretti, San Jose, đặt dưới chân tượng Đức Mẹ và thánh Giuse cầu nguyện cho Liên Thành. Sau đó, tôi lại đặt trước bàn thờ Chúa và quỳ cầu nguyện khá lâu. Không hiểu vì sao tự nhiên người tôi nóng bừng khiến tôi chao đảo gần ngã xuống. Tôi gượng đứng dậy nhưng không được. May thay! Một người Mexicô cũng đang cầu nguyện gần đó đến nâng tôi đứng lên. Thật khó hiểu.
Tôi cần mang vào nhà thờ Maria Goretti khấn nguyện cho Liên Thành để được yên tâm. Rất tiếc, vì nhà thờ Giáo Xứ Đức Mẹ Lang Vang chúng tôi do cha Phêrô Huỳnh Lợi làm cha xứ, bị cháy rụi từ ngày 20-8-2012 rồi. Nên cha con chúng tôi đang thất thểu “tha phương cầu thực”. Nói cho đúng, cha con chúng tôi đang thuộc diện “churchless”. Hì! Hì! Hì! Nhưng chúng tôi đặt hết niềm tin vào Đức Mẹ, thế nào Đức Mẹ cũng giúp chúng tôi sẽ xây nhà thờ khác rộng rãi và khang trang hơn nhiều.
À! Tôi vừa gửi email cho Liên Thành đấy. Nhớ mở cả hai bài kèm theo và đọc kỹ, nhé!”
-- Yes, Sir.
- Good luck! God bless you! Sau đó, tôi vội mở email và mở hai bài đính kèm do anh H. gửi, dưới đây:
SỰ KIỆN ĐỨC MẸ LA VANG, VIỆT NAM.
SỰ KIỆN ĐỨC MẸ LỘ ĐỨC (LOURDES), PHÁP
Chúng tôi dâng lễ tại hang đá nơi Đức Mẹ hiện ra. Cạnh bàn thờ dâng lễ là mạch nước chảy không ngừng từ trong Hang Đá ra. Ngày nay, mạch suối này được dẫn xuôi theo Nhà thờ tới chân tháp để khách hành hương tới lấy nước và uống nước suối này. Tôi uống liền mấy ly và đem về 5 lít nước để tặng cho bà con giáo dân.”…… Sau khi nói chuyện với anh H., nhất là đọc hai bài viết trên, tồi bồi hồi nôn nóng mong chờ cao Lá Vằng và nước suối Đức Mẹ Lộ Đức.
Việc gì đến sẽ đến. Khoảng hai giờ chiều ngày 29-4-2016 tôi nhận được cao Lá Vằng và nước suối Đức Mẹ Lộ Đức. Tôi liền gọi điện báo tin cho anh H. biết. Đầu dây kia, anh H. nói:
- Liên Thành uống chưa? Nếu chưa, Liên Thành uống ngay đi!
-- Nhà tôi đang chờ nước sôi.
- Nhớ làm đúng những điều tôi đã dặn.
-- Yes, sir. Tôi liền cắt cao Lá Vằng bỏ vào tách nước sôi, khuấy cho tan; rồi nhỏ thêm vài giọt nước suối Đức Mẹ Lộ Đức vào. Trước khi uống, tôi thành tâm lâm râm cầu nguyện trong niềm tin thiết tha nơi Đức Mẹ.
Uống xong, tôi cảm thấy rần rần như kiến bò nơi hai đốt xương sống ép vào nhau. Sau đó tôi cảm thấy buồn ngủ và thiếp đi. Tỉnh dậy, tôi nhờ nhà tôi nâng tôi đứng dậy và dìu tôi ra khỏi xe lăn.
Ban đầu nhà tôi và con gái tôi dìu tôi bước đi chậm chậm, từ từ; nhưng rồi tôi bước đi nhanh hơn và đi được năm vòng trong nhà. Đến tối tôi lại tập đi, rồi bước đi một mình và đi nhanh hơn nhiều. Tôi đi vòng quanh nhà bếp, ra phòng khách trước sự chứng kiến của nhà tôi và các con tôi.
Mọi người đều sững sờ, hốt hoảng nhìn thấy tôi bước đi như vậy. Riêng tôi, tôi cảm nhận ƠN TRÊN thương tôi đến nỗi tôi muốn ứa nước mắt. Sau khi chúng tôi bình thản lại, tôi bàn với nhà tôi và các con tôi:
"Tôi quyết định đi mổ trong niềm tin và phó thác vào Đức Mẹ."
Tất cả đều đồng ý với tất cả tấm lòng cậy trông vào Đức Mẹ. Sáng ngày 2-5-2016, tôi liền xin liên lạc với bác sĩ mổ xương sống cho tôi. May mắn tôi gặp trực tiếp ông ta. Đó là:
Dr. Kiester, P. Douglas Phone: 888-546-7002 Bệnh viện UCI của Trường Đại Học UCI. Orange County. CA. 92868. Hồ sơ bệnh lý của tôi (MRN): 2405944. ACCT: 2053060907 Dept: Orthopaedics and Spine Center. 101 City Dr. PAVIII Orange, CA. 92868 Trong khi nói chuyện với ông ta, tôi đã nêu lên những lo lắng của gia đình và bạn bè về xác suất thành công của cuộc giải phẫu thường rất thấp. Bác sĩ Kiester cho biết: ông ta sẽ cố gắng hết sức, nhưng ông ta không dám bảo đảm mặc dầu ông ta chuyên về mổ xương sống từ lâu rồi, và cuộc giải phẩu của tôi có thể kéo dài từ bốn đến năm tiếng đồng hồ vì trường hợp của tôi rất khó. Sau đó ông ta sẽ giữ tôi lại bệnh viện vài ngày để theo dõi và y tá tập đi cho tôi đến khi nào tôi có thể đi được. Chương trình mổ ban đầu ấn định lúc hai giờ chiều ngày 9-5-2016.
Nhưng trước đó một ngày, tức là ngày 8-5-2016 văn phòng Bác Sĩ Kiester thay đổi giờ mổ là 7:15 sáng cũng ngày 9-5-2016, như vậy tôi phải có mặt tại bệnh viện lúc 5:00 sáng ngày 9-5-2016.
(Còn tiếp)
Liên Thành
|