Dọn cho Chúa một
con đường
(Suy niệm
của Lm Antôn Nguyễn Văn Tiếng)
TỪ
TIẾNG KÊU SA MẠC...
Thành tâm
đón nhận:
Nói đến “hoang địa”, “sa
mạc”, ta nghĩ ngay đến nơi vắng vẻ, hiu
quạnh. Đó
là những vùng đồi núi chập chùng cằn khô sỏi
đá, hoặc là những vùng đất cát thênh thang
trải dài như bất tận. Điều
kiện sống ở đây khắc nghiệt quanh năm,
nên hầu như không có ai lai vãng đến đây.
Sự sống ở đây là một cuộc chiến
đấu cam go. Cuộc
chiến đấu thanh luyện để tồn tại.
“Ông Gioan mặc áo lông lạc đà,
thắc lưng bằng dây da, lấy châu chấu và mật
ong rừng làm thức ăn”
(Mt.3,4).
“Lạc
đà” là biểu tượng của sa
mạc. Hầu như đó là phương tiện duy
nhất để di chuyển trên sa
mạc. Người ta gọi con lạc đà là “con
thuyền sa mạc, con thuyền trên biển cát”. “da”, “châu chấu”, “mật ong rừng” là
những thứ hoang dã. Gioan đã tự
nguyện thành “người sa mạc” để thanh
luyện mình. Tiếng “người hô trong sa mạc”
không phải là người thành phố sang trọng vào sa
mạc để réo gọi, Nhưng đó chính là
người thật sự đang sống với cung cách
sống ở sa mạc, đã kêu lên bằng chính tiếng
nói và đời sống của mình. Đời sống
được thanh luyện để lời nói
được trong sáng, đủ sức chuyên chở thông
điệp của Thiên Chúa về ngày Thiên Chúa đến. Như hình ảnh các ngôn sứ xưa, mang sứ
mạng chuyển tải Lời Chúa đến với dân
riêng Ngài. (2V.1,8).
Tiếng
người hô trong sa mạc: Hãy dọn
đường Chúa. Hãy bạt lối người đi. (Mt.3,3). (Bản
dịch của Cha Thuấn). Tiếng vọng từ sa mạc, chỉ có ai biết tìm về sa
mạc mới nghe thấy được. Tìm
về nơi thanh vắng, tìm về cõi tĩnh lặng
để lắng nghe tiếng gọi vang vọng trong chính
tâm hồn mình. “Bấy giờ, người ta từ Giê-ru-sa-lem và
khắp miền Giu-dê, cùng khắp vùng ven sông Gio-đan kéo
đến với ông.
Họ thú tội, và ông làm phép rửa cho họ trong sông
Giođan”. (Mt.3,5-6).
Đón
nhận cách giả hình:
“Có tiếng người hô trong sa mạc…”
(Mc.1,3).
Sao không là tiếng hô trong thành phố? Sao không là tiếng hô
ở Giêrusalem? Vì con người cần phải vào sa mạc. Sa mạc ở
đâu? - Sa mạc ngay tại lòng mình.
Đó là cõi nội tâm thênh thang với
những buồn vui, những yếu đuối, những
khát vọng của kiếp người. Trong thinh lặng nội
tâm, ta dễ dàng nhận ra tiếng lòng mình. Tiếng Chúa hướng dẫn đời ta.
Đó là giây phút gặp gỡ Chúa một cách
thân tình. Đó là giây phút cầu
nguyện, ta biết ta yếu đuối và ta biết Chúa
yêu thương ta. Ta dọn đường Chúa
đến với niềm tin yêu vững vàng. Ta loại
trừ những chướng ngại đang vây quanh ta, làm
cản bước Chúa đến với ta. Những
chướng ngại mà từ lâu ta tưởng chúng
bảo vệ ta, hóa ra chúng cô lập ta, chúng làm ta mất
liên lạc với Chúa. Chúng ta được vây
bọc bởi những tham vọng và thụ hưởng
trần tục, và chính ta biết những điều
ấy không phải là những điều thuộc về
Thiên Chúa, trong sâu xa cõi lòng mình, ta biết mình đang ở
vị trí nào trên nấc thang đạo đức, trên
nấc thang vươn lên Thiên Chúa ta còn ở vị trí là
đà trên mặt đất, nhưng lòng ta vẫn muốn
mọi người tin rằng ta cao cả, ta đang ở
trên cao, và, thế là, ta sống giả hình. Ta khoát lên mình
chiếc áo đạo đức giả hình đề che
dấu một tâm hồn kiêu căng và gian dối.
“Khốn cho các ngươi, hỡi các
kinh sư và người Pharisêu giả hình! Các người giống
mồ mả tô vôi, bên ngoài có vẻ đẹp, nhưng bên
trong thì đầy xương người chết và
đủ mọi thứ ô uế. Các
người cũng vậy, bên ngoài thì có vẻ công chính
trước mặt thiên hạ, nhưng bên trong toàn là
giả hình và gian ác!” (Mt.23,27).
Thế nên, phải dọn cho Chúa
một con đường nội tâm chân chính. Con đường ấy là một
cuộc hành trình sa mạc đầy
thử thách gian nan, như dân It-ra-en trải qua 40 năm sa
mạc để về miền Đất Hứa. Con
đường ấy, trong ánh sáng mạc khải Tin Mừng
của Chúa Giêsu Kitô, đó là Con Đường Thập Giá.
“Thấy nhiều người thuộc
phái Pharisêu và phái Xa-đốc đến chịu phép
rửa, ông nói với họ rằng: "Nòi rắn
độc kia, ai đã chỉ cho các anh
cách trốn cơn thịnh nộ của Thiên Chúa sắp
giáng xuống vậy? Các anh hãy sinh hoa quả
để chứng tỏ lòng sám hối.” (Mt.3,7-8)
...
ĐẾN TIẾNG GỌI TRONG LÒNG
Tình
Yêu và Chân Lý có tiếng nói mạnh mẽ trong con tim mỗi người, khó mà chối bỏ
được. Nhiều khi vì danh vọng,
bạc tiền, tư lợi nào đó, người ta tìm
cách chối bỏ Thiên Chúa. Người ta khóa chặt
cửa lòng từ chối đón Chúa vào căn nhà tâm hồn
mình. Nhưng tiếng gọi trong lòng vẫn
không hề tắt lịm. Tiếng
gọi thiêng liêng vẫn mãi mãi còn đó như Tình Yêu
của Thiên Chúa đối với con người mãi mãi còn
đó. Con người chối bỏ là sự chọn
lựa của chính mình. Là do con tim nguội
lạnh. Ngọn lửa tình yêu không còn bùng cháy trong trái tim nữa.
“Thầy đã đến ném lửa trên
thế gian và Thầy mong biết bao nhìn thấy nó bùng lên” (Lc.12,49).
Con
người chối bỏ Thiên Chúa, vì con người không
đón nhận Thánh Thần. Không lớn lên trong Thánh
Thần. Không có Thánh Thần con người không thể
được nâng lên khỏi lãnh vực xác thịt, không
thể trở nên con Thiên Chúa, không có khả năng công
nhận Thiên Chúa là Cha.
“Thiên Chúa là thần khí, và những
kẻ thờ phượng Người phải thờ
phượng trong thần khí và sự thật” (Ga.4,24).
Chính
vì thế, chúng ta phải dọn cho Chúa một con
đường để Ngài đến với ta. Để Ngài thật sự thuộc về ta, ta
thuộc về Ngài. Chỉ có Ngài - Đấng Cứu
Thế - mới có thể ban phát cho ta hồng ân vô biên
đó, vì được làm con Thiên Chúa, được
gọi Thiên Chúa là Cha, là hạnh phúc lớn nhất mà con
người tìm kiếm.
“Tôi, tôi làm phép rửa cho các
anh trong nước để giục lòng các anh sám hối. Còn
Đấng đến sau tôi thì quyền thế hơn tôi,
tôi không đáng xách dép cho Người. Người
sẽ làm phép rửa cho các anh trong Thánh Thần và lửa.” (Mt.3,11).
Khi ấy, lòng ta trải rộng, Ta
nhận ra Thiên Chúa, Đấng yêu thương ta một
cách trọn vẹn. Hình ảnh Thiên Chúa không còn đóng khung trong trí
tưởng tượng hẹp hòi của con người.
Con tim ta sẽ mở ra, để
đón nhận và cho đi suối nguồn tình yêu mà nhờ
Chúa Giêsu Kitô ta được ban phát dồi dào đến
vô tận. Khi ta khát khao tìm Chúa, ta mới được Chúa
soi sáng tâm trí để nhận ra chân dung đích thực
của Chúa. Có nhận ra được chân dung đích
thực của Chúa, ta mới cảm nhận
được sự cao cả và ngọt ngào của Thiên
Chúa Tình Yêu. Và đó là niềm tin yêu và hy vọng mà ta
hằng luôn ấp ủ trong tận cùng khối óc và con tim ta trong suốt cả đời. Và đó cũng là Mùa Vọng của một
đời người.
Có một câu chuyện kể về
một bé trai sống trong viện mồ côi: Một đêm
nọ, nó giật mình thức giấc. Trời vẫn
tối đen, nhưng nó biết rằng hừng đông
chẳng mấy chốc nữa sẽ tới. Nó cảm
thấy rất nóng lòng muốn thấy cảnh bình minh bên
bờ hồ, nhưng các quy định trong viện
thật khắt khe: không có lý do chính đáng thì không một
em nào được thức dậy trước chuông và
cấm ngặt không được ra khỏi phòng ngủ
tập thể cho đến khi được phép. Nhưng nó quyết định liều một
phen. Nó vội vàng mặc quần áo, cầm giày trên tay và bò ra ngoài để khỏi đánh
thức ai. Nó bò một hồi đến hành lang
dài và không muốn bắt gặp những cái nhìn không tán
thành của các hình ảnh trên tường.
Sau cùng cũng đến
được bờ hồ, trong bóng tối, nó ngồi
đợi hừng đông. Và kìa! Ngày mới đang bắt
đầu, ánh dương ngả từ màu cam sang màu
đỏ. Nó mải mê ngắm những tia
sáng phản chiếu trên mặt hồ, say sưa với
vẻ đẹp tinh khôi. Thình lình nó chợt
nhớ đã hết giờ. Lúc này
mọi người hẳn đã thức dậy. Nó sẽ trễ mất. Nhất
định gặp rầy rà rồi. Nghĩ vậy,
nó đứng lên và nói những lời sau cùng với hồ
nước: “Bây giờ mình phải về đây. Cám ơn bạn. Mình không lo nếu có bị
phạt, bởi vì mình đã hiểu ra rồi. Bây giờ
mình biết rằng Thiên Chúa của hồ nước vĩ đại hơn Thiên Chúa của
viện mồ côi (Gallagher).
Lạy
Chúa,
Xin soi sáng lòng trí con,
Để con nhận ra những lỗi
lầm.
Sửa đổi cuộc đời
con,
Để nên một con đường,
Ngài đoái thương
thăm viếng. Amen.
|