Có một cái nhìn như
thế.
Nhiều đệ tử đang theo
học Thiền định dưới sự hướng
dẫn của thiền sư Sengai. Một người
trong bọn họ thường hay thức dậy ban
đêm, vượt tường ra phố để dạo
mát cho thỏa thích. Một đêm kia,
Sengai đi giám thị phòng ngủ, thấy một
đệ tử vắng mặt và cũng khám phá ra
được chiếc ghế đẩu cao mà anh ta
thường dùng để leo qua tường. Sengai dời chiếc ghế đi chỗ khác và
đứng thay vào chỗ đó. Khi anh
chàng rong chơi trở về, không biết rằng Sengai là
chiếc ghế, anh ta đặt chân lên đầu thầy
và nhảy xuống đất. Lúc khám phá ra việc
mình đã làm, anh ta hoảng sợ, nhưng Sengai nhẹ
nhàng bảo:
-
Sáng sớm hôm nay trời lạnh
lắm. Con hãy cẩn thận kẻo bị cảm
đấy?
Từ đó, người đệ
tử ấy không bao giờ bỏ ra ngoài ban đêm nữa. Anh
chuyên tâm học tập và trở thành người
đệ tử gương mẫu của thầy Sengai.
Thiên Chúa không những tế nhị, dịu dàng, và nhân
từ như thầy Sengai mà Người còn khoan dung, tha
thứ và yêu thương những con người tội
lỗi. Ông Giakêu là một trưởng ty thuế vụ
thành Giêricô, một người giàu có vì lạm thu bất chính. Ông bị
liệt vào số những kẻ tội lỗi, bị khai
trừ và khinh bỉ. Chúa Giêsu không nhìn ông bằng con
mắt ấy, Người ngước nhìn ông đang
ngồi trên cây sung; một cái nhìn nhân từ như không
thấy tội gì trong ông. Chính cái nhìn
đầy chân tình và yêu thương ấy đã khiến
ông nhìn lại chính mình và quyết tâm đổi mới.
Người nói với ông: “Này Giakêu, xuống mau đi, vì
hôm nay tôi phải ở lại nhà ông!”.
Hạnh phúc quá bất ngờ: Người không chỉ
biết ông đang ở trên cây mà còn biết cả tên ông. Người không chỉ muốn đến
thăm mà còn xin ở lại nhà ông. Ông chỉ có
một ao ước nhỏ nhoi là được nhìn
thấy Người, nhưng Người lại cho ông
cả một ân huệ lớn lao
vượt quá lòng ông mong ước. Ông
chỉ muốn thấy kẻ đã chữa cho anh mù Báctimê
là người thế nào, nhưng chính Đấng ấy
lại chữa lành đôi mắt tâm hồn ông.
Vâng, chính đôi mắt tâm hồn ông đã bừng
sáng, để ông không chỉ thấy một con
người bình thường trước mặt, nhưng
còn thấy Người chính là Đấng ban ơn cứu
độ, đầy lòng nhân từ và xót thương;
để ông không chỉ thấy tiền bạc là tất
cả nhưng còn thấy cần chia sẻ và trao ban. Ông
đã quá vui mừng hứa với Chúa: “Thưa Ngài, này
đây phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người
nghèo, và nếu tôi đã cưỡng đoạt của ai
cái gì, tôi xin đến gấp bốn”. Và Chúa chỉ
chờ có thế, để nói với mọi người:
“Ơn cứu độ đã đến cho nhà này, bởi
người này cũng là con cháu tổ phụ Abraham”. Thật vậy ở đâu có Chúa hiện diện
là có ơn cứu độ, ở đâu có ơn cứu
độ là có sự tha thứ. Ông Giakêu đã
được thứ tha để được
nhận lại làm con cái Abraham, con cái của lòng tin, con cái
của Thiên Chúa. Và chắc chắn, không ai có
thể ngăn cản ông ngồi đồng bàn với
Chúa, trong bữa tiệc hân hoan ngay sau đó. Chắc chắn, ông Giakêu không còn giàu có như
trước nữa, nhưng ông sẽ hạnh phúc hơn
nhiều. Chắc chắn thân xác ông
vẫn lùn như xưa, nhưng tâm hồn ông đã cao
thượng hơn gấp bội. Những
người được Chúa “tìm đến và cứu
chữa” bao giờ cũng trổi vượt trong nhân cách
và kiên vững trong lòng tin.
Lạy Chúa, có rất nhiều người cần
chúng con nhìn họ với cái nhìn của Chúa, có rất
nhiều người mong chúng con ghé thăm. Xin cho chúng con
một tấm lòng khoan dung như Chúa, và một tâm hồn
quảng đại như Giakêu, để cả thế
giới này trở nên con cái Abraham, và được
hưởng nhờ ơn cứu độ của Chúa.
Amen.
|